Một đạo thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên trong hư không, nháy mắt thiên địa chợt trở nên ảm đạm, vụ khí mờ mịt lượn lờ, phảng phất như có vô số âm phong đang gào thét.
- Là ai? Cút ra đây cho ta!
Ánh mắt Lôi Hồng chợt lóe, một đạo điện mang xung thiên mà lên, nổ tung thành một mảnh vụ khí màu xám, quanh thân cuồn cuộn kiếm mang, ẩn chứa lôi đình sinh diệt, cực kỳ cường đại.
Lúc này thần sắc đám người Khương Tư Nam đều hơi lạnh, ngấm ngầm giới bị.
Đặc biệt là đám người Liễu Côn Lôi, lúc này đã tạm thời buông xuống ý đồ cầm nã Khương Tư Nam, bắt đầu thám tra bốn phía, bảo vật cường đại được tế ra, tán phát quang mang mênh mông, bảo hộ kín kẽ thân mình.
Ầm ầm!
Âm phong gào thét, nương theo sau là lôi đình rền vang, những luồng âm phong kia phảng phất như có thể thổi tận xương tủy, khiến người nhịn không được rùng mình một cái.
Hô!
Trên chín tầng trời gió nổi mây vần, dường như ngay cả tinh thần chung quanh cũng bắt đầu chuyển động, vụ khí lượn lờ trong hư không, hình thành một mặt quỷ cự đại, ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm mọi người bên dưới.
Ánh mắt đó, hệt như đang nhìn chằm chằm con mồi.
- Ngươi là người nào? Vì sao phải dẫn chúng ta tới đây?
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, ngẩng đầu chậm rãi nói, thần sắc về lại vẻ bình tĩnh.
- Hả? Ta bố xuống cục này, dẫn các ngươi vào đây, chuyện đó mà ngươi cũng biết? Nếu ngươi đã biết là bẫy rập, mà còn dám tiến vào, ta nên nói ngươi ngu xuẩn hay là dũng cảm đây?
Mặt quỷ cất tiếng cười trầm thấp, khuôn mặt cự đại che phủ chỉnh phiến thiên không, mang đến cho mọi người bên dưới áp bách cực kỳ cường đại.
Lúc này, cảm giác mà mặt quỷ mang đến cho mọi người rất kỳ đặc, khí tức nó lúc mạnh lúc yếu, lúc yếu thậm chí còn không bằng Đại La Kim Tiên, nhưng lúc mạnh lại dường như cường đại hơn cả Tiên Vương chiến hồn khi trước, khiến người không rét mà run.
- Nói nhảm ít thôi, giả thần lộng quỷ, để ta xem ngươi có bản sự gì!
Khương Tư Nam còn chưa cất lời, Lôi Hồng đã hừ lạnh một tiếng, nháy mắt liền tế lên Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm, hóa thành kiếm cương ngất trời, chém thẳng lên chín tầng trời.
Oanh!
Kiếm quang như sông dài, phảng phất như chia cách tuế nguyệt thiên khung, lôi đình vô tận sáng lấp lánh, dựng dục ra sinh mệnh dị tượng, mang theo một chủng phong mang kinh diễm tuyên cổ vĩnh hằng, nháy mắt đã chém mặt quỷ ra làm đôi.
Mặt quỷ tản ra trong hư không, nhưng giây phút sau lại hóa về bộ dạng ban nãy, phảng phất như chưa hề bị ảnh hưởng chút nào.
- là Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm? Bội kiếm của lão giả hỏa Lôi Thần kia ư? Chỉ đáng tiếc, bị tổn hại quá nặng, giờ chỉ có thể phát huy ra uy lực cỡ này? Nếu các ngươi đã vội vã chịu chết như vậy, thì cũng đừng trách ta không khách khí!
Vừa thấy là Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm, trong mắt mặt quỷ chớp qua một tia kinh dị, thanh âm lập tức trở nên vô cùng băng lãnh.
Ầm ầm!
Thiên địa chấn rung, phiến thế giới như là tinh không này nháy mắt chợt nổ tung, vô số pháp tắc chôn diệt, vụ khí Hỗn Độn tràn ngập ra.
Luồng khí tức thảm liệt kia đập mặt mà đến, khiến thần sắc đám người Liễu Côn Lôi đều đại biến.
Ầm ầm!
Từng đạo trật tự thần liên từ trời rơi xuống, phảng phất như toàn bộ pháp tắc giữa thiên địa bị đánh nát, lần nữa dung hợp thành trật tự thần liên thần dị, tán phát ra khí tức khiến người tâm kinh đảm chiến.
Sưu!
Trật tự thần liên ngang trời mà đến, lao tới quấn quanh đám người Khương Tư Nam, Liễu Côn Lôi.
- Giết!
Đám người Liễu Côn Lôi và Lôi Hồng nhìn nhau, ai nấy đều rống lớn một tiếng, tế lên bảo vật cường đại trong người.
Tranh!
Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm phong mang không gì sánh nổi, Vạn Giới trận bàn phong ấn Chư Thiên, đồng thời bay ra còn có rất nhiều bảo vật, bạo phát thần lực khủng bố kinh thiên động địa.
Ngay cả Khương Tư Nam cũng tế ra Cửu Long Thần Hỏa Lô, tưởng muốn lợi dụng Bản Nguyên chi hỏa đốt đứt những trật tự thần liên kia.
Nhưng một chuyện khiến mọi người chấn kinh đã xảy ra.
Những trật tự thần liên kia không chịu chút ảnh hưởng nào, giống như là hư ảo vậy, Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm và rất nhiều bảo vật đều như công kích vào trong hư không, trật tự thần liên trực tiếp đột phá trùng trùng phong tỏa, nháy mắt đã quấn quanh người mọi người.
Ầm ầm!
Đám người Liễu Côn Lôi tự nhiên không cam tâm để bị bắt, bọn họ đều là tuyệt thế thiên tài thân mang Đế kinh truyền thừa cường đại, toàn thân ai nấy đều sáng lên, Đế uy bắt đầu được giác tỉnh, tưởng muốn nứt vụn những trật tự thần liên kia, nhưng đến sau cùng ngược lại càng bị quấn chặt hơn.
- Đây rốt cục là bảo vật gì? Sao lại khủng bố như vậy?
Trong mắt Lôi Hồng chớp qua vẻ khó mà tin tưởng, gào rống lên.
- Không đúng, đây không phải bảo vật! Đây là do lực lượng pháp tắc thuần túy hóa thành, chỉ là pháp tắc này quá xa lạ, chúng ta căn bản không cách nào cảm nhận được ba động của nó?
Thần sắc Liễu Côn Lôi khẽ chấn, miệng có phần đắng chát nói.
- Đúng là vô tri! Các ngươi đi tới thế giới của bản tọa, chẳng lẽ cho là còn có thể chạy thoát được ư? Dù là cường giả Tiên Vương tới đây, cũng chỉ biết ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, huống hồ là các ngươi?
Mặt quỷ âm trầm cười lớn, trong mắt lộ ra thần sắc vô cùng đắc ý.
Khương Tư Nam cũng bị trật tự thần liên trói buộc, trật tự thần liên được ngưng tụ từ pháp tắc này rất là quỷ dị, ngay cả Khương Tư Nam đều rất khó phá mở, chẳng qua Khương Tư Nam lại cảm thấy được, đoạn xương cốt trước ngực mình bắt đầu ẩn ẩn phát quang, phảng phất như chỉ cần tâm niệm mình vừa động liền có thể hoàn toàn cắn nuốt lực lượng trên trật tự thần liên.
Nội tâm Khương Tư Nam khẽ động, nhưng vẫn bất động thanh sắc nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại âm thầm dẫn chúng ta tới đây? Chẳng lẽ ngươi chính là linh hồn của cự thú tiền sử này? Hay nói cách khác là Yêu Đế chi hồn, ngươi chưa hề chết?
- Yêu Đế chi hồn?
Nghe được lời này của Khương Tư Nam, sắc mặt Ngao Huyên Huyên lập tức trắng bệch.
Đó chính là tuyệt thế Yêu Đế a, dù hiện nay chỉ thừa lại linh hồn thể, thì cũng không phải tồn tại mà bọn hắn có thể đối phó, cường giả đến cảnh giới Tiên Đế đã dung làm một thể cùng thiên địa đại đạo, sợ rằng chỉ cần một ánh mắt liền có thể diệt sát nguyên một đám bán bộ Tiên Vương.
- Không khả năng! Ngươi tuyệt đối không khả năng là linh hồn Yêu Đế, cự thú tiền sử này rõ ràng đã chết, Thái Sơ Thánh Địa có bí pháp, sớm đã thám tra ra linh hồn cự thú tiền sử đã tiêu tán hơn ngàn vạn năm trước, ngươi rốt cuộc là ai?
Thần sắc Liễu Côn Lôi khẽ chấn, nhưng vẫn không dám tin tưởng hô to lên.
- Ai... Bản tọa tịch mịch ngàn vạn năm, dù nói cho các ngươi thì đã có sao? Ở trong thế giới của bản tọa, các ngươi chỉ còn nước ngoan ngoãn chịu chết!
Mặt quỷ phảng phất như chưa có ý động thủ giết bọn họ ngay bây giờ, mà khẽ cười âm trầm nói:
- Đám ngu xuẩn các ngươi, bản tọa tự nhiên chính là Yêu Đế uy chấn Chư Thiên ngàn vạn năm trước, chẳng qua sau trận chiến năm đó, bản tọa chỉ thừa lại một tia tàn hồn, lay lắt hơi tàn ở trong Yêu Đế cung, đây mới là tiểu thế giới của bản tọa, nếu không ngụy trang thành bộ dáng này, sao các ngươi lại sẽ mắc lừa?
Sắc mặt Lôi Hồng trắng bệch, nghe được mặt quỷ thừa nhận mình là tàn hồn Yêu Đế, trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác tuyệt vọng.