Nguồn:
- -------------
- Là ai? Ta muốn giết ngươi, a a a...
Một tiếng hét lên ẩn chứa lửa giận vô tận, phảng phất như núi lửa phun trào vang vọng, mang theo sát ý vô tận.
Trong đại điện khắp nơi đều tràn ngập hương vị vô cùng hôi thối, hơn nữa pháp lực căn bản không cách nào ngăn cản, thậm chí ngay cả pháp lực cũng bị nhiễm lên hương vị này, tất cả mọi người lật lên bạch nhãn, oa oa kêu lớn, thậm chí có người trực tiếp ói ra.
Phốc!
Bởi vì hôi thối đánh úp, lập tức lại có mười mấy cường giả bị bảy tượng đá chém giết, bọn hắn cũng không phải sinh linh, sẽ không cảm thấy mùi đặc thù, chỉ có bản năng giết chóc, giết mọi người gà bay chó chạy, khắp nơi đều là huyết vũ phiêu tán.
Chỉ có Khương Tư Nam đã sớm vận chuyển Già Thiên Bí Thuật, một đạo phù văn sáng chói bao phủ bọn hắn, triệt để ngăn cách hương vị để cho Khương Tư Nam cả đời đều không dám ngửi lần thứ hai này.
- Ồ? Bọn hắn làm sao cả đám như chết cha chết mẹ vậy? Khiếu Thiên đại khí công của thủ hạ ngươi lợi hại như vậy?
Tiểu hòa thượng như một Bảo Bảo hiếu kỳ, mở to mắt nghi ngờ hỏi.
Khương Tư Nam không có hảo ý nhìn hắn một cái, cười hắc hắc nói:
- Vậy còn nói? Khiếu Thiên đại khí công này uy lực vô cùng, là có thể so với thần thông vô thượng trong truyền thuyết, ngươi muốn cảm thụ thoáng một phát không?
Tiểu hòa thượng nhìn Khương Tư Nam, ẩn ẩn cảm giác được không đúng, một bộ hồ nghi nói:
- Tiểu tử, ta như thế nào cảm giác trong này có âm mưu? Ta tuổi nhỏ, ngươi cũng không nên gạt ta!
Một bên khóe mắt của Đoan Mộc Hàn hơi có chút run rẩy, tuy bọn hắn bị Già Thiên Bí Thuật bao phủ, nhưng mà Đoan Mộc Hàn nhìn đến Cẩu Tam dùng bờ mông thả ra khí lưu màu đen, thế nào cũng biết cái kia không phải đồ tốt.
Ba huynh đệ Cẩu Tam cũng đều vô cùng gian trá cười thầm.
- Tiểu hòa thượng đến thử xem, loại thần thông này uy lực vô cùng cường đại, ngươi tuyệt đối không muốn cảm thụ lần thứ hai!
Khương Tư Nam ác ý giữ chặt tiểu hòa thượng, lập tức liền phóng ra một tia khí lưu màu đen trên người, tiểu hòa thượng lập tức toàn thân cứng đờ, mắt trợn trắng, tại nguyên chỗ giật nảy mình, chỉ vào Khương Tư Nam run rẩy hét lớn:
- Ngươi... Ngươi gạt người... Thối chết ta rồi, A Di Đà Phật, không được không được, thối chết ta rồi...
Trên người Tiểu hòa thượng bỗng nhiên tản mát ra một tia kim quang nhu hòa, công chính bình thản, tia khí lưu màu đen kia lập tức liền chôn vùi.
Khương Tư Nam có chút khiếp sợ, càng cảm giác tiểu hòa thượng vô cùng thần bí, những khí lưu màu đen kia là ngay cả mình cùng Long Hoàng cũng không có cách nào trừ đi sạch sẽ, nhưng mà tiểu hòa thượng tùy tiện tản mát ra một tia hào quang, liền hoàn toàn chôn vùi.
Mà ngay cả Cẩu Tam cũng vô cùng chấn động nhìn chằm chằm vào tiểu hòa thượng không rời mắt.
Tiểu hòa thượng tức giận nhìn Khương Tư Nam, mắt to thanh tịnh trừng hắn, cơ hồ muốn nhịn không được cầm lên Mộc Ngư liều mạng với Khương Tư Nam.
- Đừng làm rộn, vẫn là nghĩ biện pháp nhìn xem làm sao ly khai nơi này đi!
Đoan Mộc Hàn nhàn nhạt nói, bên ngoài mọi người đã trì tỉnh thần, nhưng mà bọn hắn bi ai phát hiện, những khí lưu màu đen kia vậy mà tất cả đều nhiễm ở trên người, tán phát ra trận trận tanh tưởi, căn bản khó có thể trừ đi.
Ầm ầm!
Một lưỡi lê chém xuống, mang theo lực xuyên thấu rất mạnh, sát khí tràn ngập, Ngũ Đức Chân Nhân thiếu chút nữa không có bị một thương xuyên thủng, lúc này mới cố nén không đi quản những tanh tưởi kia, phóng người lên, chặn một tượng đá công giết đến.
Trên người Hỏa Nguyên dâng lên ngọn lửa màu xanh, óng ánh lập lòe, vầng sáng lưu chuyển toàn thân, đốt những khí lưu màu đen kia thành tro tàn.
Mà tinh thần đại kỳ của Tinh Thần Tử thì cực kỳ kỳ dị, tinh quang vô tận rơi vãi, tràn ngập ra một phương không gian, trực tiếp chắn khí lưu màu đen ở bên ngoài.
Ở trong mọi người, chỉ có Hỏa Nguyên cùng Tinh Thần Tử không có bị những khí lưu màu đen kia lây nhiễm, nhưng sắc mặt đều hết sức khó coi, cổ tanh tưởi cực hạn kia, quả thực muốn để cho bọn hắn cướp đường mà chạy.
- Khương Tư Nam, đi chết đi!
Ngoại trừ Ngũ Đức Chân Nhân cùng một đám đại năng Ngũ Hành Thánh Tông, bị tượng đá quấn quít thoát thân không ra, Hỏa Nguyên cùng Tinh Thần Tử đều mặt lộ vẻ sát cơ, thoát khỏi tượng đá, đánh về phía Khương Tư Nam.
- Coi ta sợ các ngươi sao?
Khương Tư Nam cười lạnh một tiếng, con mắt quang mang như điện, tay trái Phong Lôi Kiếm, tay phải Thái Sơ kiếm, diễn biến Âm Dương Chi Lực, như hai đạo thần quang mênh mông lưu động, chém đi lên.
Loong coong!
Lục Dương Ly Hỏa cảnh tản mát ra hào quang mịt mờ, lập tức có một đạo Xích Hà bắn ra, Khương Tư Nam giơ lên Thái Sơ kiếm đỡ, hỏa tinh bắn ra bốn phía, bản thân bị một cỗ lực phản chấn đánh bay, sau đó một kiếm bổ về phía Tinh Thần Tử.
Oanh!
Tuy Tinh Thần Tử thoạt nhìn tuấn mỹ bất phàm, nhưng mà ra tay cực kỳ tàn nhẫn, mười ngón thành chộp, thi triển ra một loại thần thông đỉnh cấp Tinh Không thần trảo, mười đạo khí lưu ở trong đầu ngón tay chuyển động, phong mang vô tận.
Boong boong loong coong!
Tuy Tinh Thần Tử còn không có đạt tới Thông Thiên Cảnh, nhưng mà một thân chiến lực vô cùng cường đại, được xưng một trong Nhật Nguyệt thần giáo Tam đại Thần Tử, Tinh Không thần trảo bộc phát ra, ẩn ẩn có một mảnh Tinh Không thế giới ở trong tay hắn thành hình.
- Khương Tư Nam, trong thế giới dưới lòng đất ngươi đoạt Thái Âm Tiên Thạch của ta, cướp đi cơ duyên cô đọng Nguyên Thần của ta, còn giết đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo ta, hôm nay tất trảm ngươi!
Thanh âm của Tinh Thần Tử lạnh như băng mà mờ ảo, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy sát khí, cả người ở trong tinh quang phiêu hốt bất định, Tinh Không thần trảo xảo trá mà tàn nhẫn, ngay cả hư không cũng ẩn ẩn run rẩy.
- Nguyên lai mấy phế vật kia là thủ hạ của ngươi? Đáng tiếc Thái Âm Tiên Thạch còn chưa đủ a, không biết trên người của ngươi còn có Thái Dương Tiên Thạch hay không, nếu như có, ta sẽ không để ý giết ngươi!
Khương Tư Nam cười nhạt một tiếng, hắn đối với đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo vốn không có hảo cảm, song kiếm trong tay phóng ra đạo đạo thần quang.
Oanh!
Thân hình hai người đều nhanh đến cực hạn, lập tức giao thoa.
Hào quang bắn ra bốn phía, Tinh Không thần trảo vô cùng thần diệu, không ngừng cùng song kiếm của Khương Tư Nam giao thoa, tràn ngập ra thần uy khủng bố, để cho một ít cường giả tới gần bọn hắn sắc mặt trắng bệch.
Oanh!
Lục Dương Ly Hỏa Kính trong tay Hỏa Nguyên tản mát ra thần quang rừng rực, bắn về phía Khương Tư Nam, nhưng mà bị một đạo ma luân màu đen ngăn trở, đồng thời tiêu tan.
- Đối thủ của ngươi là ta!
Đoan Mộc Hàn đạp không mà đến, một thân áo đen phần phật, Huyền Minh chi khí tràn ngập, Thiên Địa phảng phất như lâm vào tĩnh mịch tuyệt đối.
Tịch Diệt Ma Luân bay trở về, ở phía sau hắn chìm nổi, như một vòng Đại Nhật màu đen, vặn vẹo hư không, tràn ngập sát cơ.
- Tịch Diệt Thái Tử! Chỉ bằng ngươi? Còn không có luyện ra Nguyên Thần, trong mắt ta bất quá là gà đất chó kiểng mà thôi, hôm nay liền hàng yêu trừ ma, trấn áp ngươi!
Con mắt Hỏa Nguyên lóe lên quang mang, thấy được Đoan Mộc Hàn, cười lạnh một tiếng nói, trên khuôn mặt có chút khinh thường.
Tuy Đoan Mộc Hàn cũng đạt tới Anh Thiên Cảnh viên mãn, nhưng mà ở hắn xem ra một ngày không cô đọng Nguyên Thần, liền một ngày không có tư cách cùng hắn đối kháng, cần biết dưới đại năng đều con sâu cái kiến, Đoan Mộc Hàn cũng không quá đáng là một con sâu cái kiến lớn chút mà thôi.
- Giết!
Đoan Mộc Hàn đáp lại chỉ có một chữ, khuôn mặt hắn vô cùng lãnh khốc, không nhúc nhích chút nào, Tịch Diệt Ma Luân sau đầu phóng ra sáu đạo thần quang màu đen, sương mù lượn lờ, như sáu thế giới tiêu tan, lập tức trấn áp về phía Hỏa Nguyên!