- Khương tộc ta dĩ nhiên là Thượng Cổ huyết mạch sao? Một ngàn năm thời gian, chỉ là sinh sôi nảy nở năm sáu thế hệ, xác thực là quá ít, Khương tộc sừng sững ở Thái Sơ Đại Thế Giới trăm ngàn vạn năm, vậy mà chỉ có mấy chục vạn người, như thế tính toán ra, Càn Nguyên vực ngàn năm nay liền sinh sôi nảy nở mấy chục vạn đệ tử Khương tộc, xác thực là quá kinh khủng!
Chẳng lẽ Càn Nguyên vực thật có cái gì bất đồng, có thể đánh vỡ gông cùm xiềng xích của Thượng Cổ huyết mạch sao?
Nếu thật như vậy, vấn đề sinh dục của Khương tộc đạt được giải quyết, như vậy người Khương tộc thiên phú khủng bố, coi như là quét ngang toàn bộ thế giới, lại có bao nhiêu khó khăn?
Trách không được hai vị lão tổ Thiên Tuyệt Địa Diệt, nghe nói Càn Nguyên vực sinh sôi nảy nở mấy chục vạn người Khương tộc, sẽ khiếp sợ cùng kích động như thế.
- Ha ha ha, Tư Nam, không cần vội về Thái Sơ Đại Thế Giới, chúng ta đi Càn Nguyên vực nhìn xem trước, chỗ đó đến cùng có thần diệu gì, lại có thể giải quyết gông cùm xiềng xích huyết mạch của Khương tộc ta!
Hai vị lão tổ Thiên Tuyệt Địa Diệt, giờ phút này cũng không vội quay về Thái Sơ Đại Thế Giới, đều cười ha ha, muốn đi Càn Nguyên vực một lần.
- Hai vị lão tổ yên tâm, đợi sự tình nơi đây kết thúc, chúng ta trở về Càn Nguyên vực!
Khương Tư Nam mỉm cười, trong ánh mắt của hắn cũng lộ ra một tia chờ mong, đã đi ra gần năm năm, không biết hôm nay Càn Nguyên vực là cái dạng gì nữa, còn có đám người gia gia, đại bá, Đại ca… hôm nay có khỏe không?
- Phụ thân, mẫu thân giống như muốn tỉnh!
Vừa lúc đó, thanh âm trong vắt của Thần Oa vang lên, Khương Tư Nam lập tức tinh thần chấn động.
Được Khương Tư Nam bố trí xuống trận pháp cường đại thủ hộ, Hoàng Thiên Y lẳng lặng nằm ở trong tiên quang, lượn lờ lấy sương mù nhàn nhạt, một bộ bạch y thắng tuyết, khuôn mặt tinh xảo mà tuyệt mỹ, lông mi thật dài run rẩy, chậm rãi mở mắt.
Tuy Hoàng Thiên Y trọng thương, nhưng mà trong Hoàng Kim Chí Tôn điện, có rất nhiều Linh Dược Vương phẩm, thậm chí là Chuẩn Thánh dược, còn có Linh Đan Hoàng đạo, đoạt thiên địa tạo hóa, mới có thể để cho Hoàng Thiên Y trong thời gian ngắn như vậy tỉnh lại.
Hoàng Thiên Y mở mắt, đầu tiên đập vào mi mắt đúng là một khuôn mặt thanh tú, lạ lẫm mà quen thuộc, đó là một thiếu niên, giờ phút này trên mặt mang thần sắc lo lắng, trong ánh mắt có vẻ thương tiếc cùng đau lòng, lập tức để cho Hoàng Thiên Y cảm giác tâm bang bang nhảy dựng lên.
- Ngươi đã tỉnh?
Khương Tư Nam khẽ cười nói.
- Ân!
Hoàng Thiên Y cảm giác hai gò má có chút nóng, trên cổ trắng noãn đột nhiên hiện ra một vòng đỏ ửng, nàng đè xuống cảm giác khác thường trong nội tâm, thần sắc trên mặt đạm mạc như trước, chỉ nhẹ nhàng ân một tiếng, phảng phất như che dấu cái gì.
- Về sau không nên ngốc như vậy nữa!
Khương Tư Nam nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhẹ nhõm, rất tự nhiên nắm tay Hoàng Thiên Y.
Toàn thân Hoàng Thiên Y cứng đờ, phía sau lưng kéo căng rồi, muốn giãy dụa ra, nhưng bàn tay ôn hòa mà rắn chắc kia nắm bàn tay nhỏ bé của nàng thật chặc, truyền lại một loại khí tức làm cho nàng không muốn xa rời, cuối cùng Hoàng Thiên Y vẫn buông tha cho giãy dụa, tùy ý Khương Tư Nam nắm.
Khương Tư Nam cũng thở dài một hơi, trong nội tâm tràn ngập cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt, hắn vụng trộm nhìn thoáng qua Hoàng Thiên Y, thần sắc của Hoàng Thiên Y bình tĩnh như cũ, dung nhan tuyệt mỹ như không chân thực, tựa như Tiên Tử trên chín tầng trời, nhưng mà tay nàng đổ mồ hôi, lại hiển lộ ra nội tâm cuối cùng nàng giờ phút này cũng không phải bình tĩnh như vậy.
Từ khi ở Chân Cương giới lần thứ nhất gặp mặt, Khương Tư Nam liền khắc sâu khuôn mặt của Hoàng Thiên Y vào nội tâm, mãi cho đến về sau ở trong Chân Cương giới, hắn lần nữa biết được tin tức của Hoàng Thiên Y, tâm liền không bình tĩnh nữa rồi.
Nhất là đoạn thời gian Hoàng Thiên Y sinh tử không biết kia, Khương Tư Nam cơ hồ cảm giác cả thế giới của mình u ám.
Nhưng mà ai từng nghĩ, sau khi Hoàng Thiên Y trọng thương rõ ràng hóa thành Tiểu Hồng Điểu Hoàng Nhi, một mực ở bên cạnh hắn, hơn nữa hai lần không tiếc trọng thương sắp chết cứu hắn.
Năm nay Khương Tư Nam hai mươi mốt tuổi, ở phương diện cảm tình hắn vẫn là tỉnh tỉnh mơ mơ, nhưng mà giờ phút này đứng ở bên người Hoàng Thiên Y, có một chút hắn rất xác định.
Hắn đã không thể ly khai nàng.
Khương Tư Nam nắm bàn tay nhỏ bé của Hoàng Thiên Y, đứng ở trên ngọn núi, gió nhẹ thổi qua, tay áo bồng bềnh, có một loại khí tức xuất trần, nam thanh tú anh tuấn, nữ thanh lệ tuyệt trần, tựa như một đôi Thần Tiên bích nhân.
- Mẫu thân, thương thế của ngươi không sao chứ? Ngươi...
Vừa lúc đó, một thanh âm không hài hòa vang lên, đó là thanh âm của Thần Oa, chỉ là giờ phút này hắn còn không có nói hết, đã bị Thỏ gia ở một bên bịt miệng lại.
- Ngươi cái tiểu thí hài này cũng quá sát phong cảnh đi à nha? Tràng cảnh hoàn mỹ như vậy ngươi cũng nhẫn tâm đi phá hư!
Thỏ gia trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói.
- Lão con thỏ, ta đây là quan tâm mẫu thân ta biết hay không? Cái gì sát phong cảnh, ở đây nào có phong cảnh? Hoang sơn dã lĩnh, nhìn rất khó coi!
Thần Oa thật vất vả giãy giụa móng vuốt của Thỏ gia, trừng mắt to nhìn chung quanh, nghi hoặc nói.
Thỏ gia đầy đầu hắc tuyến, Khương Tư Nam cùng hai vị lão tổ Thiên Tuyệt Địa Diệt ở một bên cũng nở nụ cười, ngay cả Hoàng Thiên Y một mực rất nhạt mạc, khóe miệng cũng lộ ra độ cong đẹp mắt.
Bất quá Thần Oa quấy rầy, Hoàng Thiên Y cũng nhân cơ hội rút bàn tay nhỏ bé của mình về, trong nội tâm Khương Tư Nam bỗng nhiên có một loại cảm giác mất mác buồn vô cớ, không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Thần Oa, để cho Thần Oa cảm giác có chút không hiểu thấu, trừng mắt to vô tội, nghi hoặc nhìn Khương Tư Nam.
Cái bộ dạng ngốc manh kia, càng làm cho mọi người buồn cười, ngay cả Thỏ gia cũng nhếch miệng cười không ngừng.
- Tư Nam, không có nhìn ra a, ngươi bất quá hai mươi tuổi, cũng đã có hài tử rồi?
Khương Thiên Tuyệt chuyển mắt nhìn Khương Tư Nam cười nói.
- Như vậy tốt, ha ha ha... khai chi tán diệp cho Khương tộc ta, như vậy một cái sao đủ, về sau phải sinh mười cái tám cái! Nhi tử này của ngươi rất tinh quái, thanh tú bức người, về sau nhất định không kém gì ngươi a!
Khương Địa Diệt cũng nháy mắt ra hiệu, một bộ già mà không kính.