- Công chúa, từ lần trước ngươi muốn chạy trốn bị bắt trở về, đám gia hỏa đáng giận kia vẫn thủ ở ngoài cửa, xem ra chúng ta thật sự chạy không thoát rồi! Chẳng lẽ công chúa ngươi thật sự muốn gả cho Lôi Chấn kia sao?
Thiếu nữ áo lam giòn giòn giã giã nói với một thiếu nữ mặc tử sắc vũ y.
Thiếu nữ mặc tử sắc vũ y kia hai tay chống cằm, chán đến chết ghé vào trên mặt bàn, tóc dài đen nhánh tú lệ rủ xuống, như tơ lụa mềm mại, tản ra óng ánh sáng bóng.
Giờ phút này nghe vậy, nàng quay đầu, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, lông mày như núi xa, da như hoa đào mỉm cười, đôi con ngươi xinh đẹp màu xanh da trời, như tinh không rực rỡ tươi đẹp, hơn nữa trên trán có hai Tiểu Long giác màu hồng phấn, càng tăng thêm ba phần đáng yêu.
Giờ phút này thiếu nữ áo tím, là Long tộc tiểu công chúa Ngao Hinh Nhi, cũng vẻ mặt phiền muộn, ngón tay mảnh khảnh nhàm chán níu lấy quần áo của mình.
- Hừ! Lần trước ta thiếu chút nữa chạy được, nếu không phải hỗn trướng Ngao Vân kia, hiện tại ta làm sao lại bị nhốt ở chỗ này? Thật muốn rời đi Tổ Long cung a, ta muốn đi tìm ca ca, ô ô ô...
Ngao Hinh Nhi phiền muộn nói, trong ánh mắt tràn đầy tức giận bất bình.
- Công chúa, ngươi nói tại sao Long Hoàng đại nhân lại ly khai Tổ Long cung? Hiện tại Tổ Long cung bị Ngao Trác chưởng quản, căn bản không có thú vị như trước kia! Công chúa, ta còn nghe nói thế giới bên ngoài, trời là màu xanh, trên đại địa có sơn hà hồ nước, ánh nắng tươi sáng, thiên địa mênh mông, nhân loại kiến tạo thành trì cực lớn, bên trong có các món ăn ngon...
Tiểu thị nữ líu ríu nói.
- Vui như vậy?
Con mắt Ngao Hinh Nhi sáng ngời, nhưng lập tức lại ảm đạm xuống, nàng hừ lạnh một tiếng nói:
- Tuyết Lan, ngươi nói những chuyện này có tác dụng gì? Chúng ta lại ra không được! Thật tưởng niệm ca ca, nếu ca ca trở lại thì tốt rồi...
Vừa lúc đó, bên ngoài Tử Hà Các bỗng nhiên có tiếng xé gió truyền đến.
Tiểu nha hoàn Tuyết Lan vội chạy đến trước cửa sổ quan sát, thanh âm lập tức kinh hỉ truyền đến:
- Công chúa, Quy thừa tướng đến rồi!
- Ồ? Quy gia gia đến rồi?
Mắt to xinh đẹp của Ngao Hinh Nhi lóe lên, cười nói:
- Cái này tốt rồi, để cho Quy gia gia dẫn ta đi ra ngoài chơi!
Quy thừa tướng mang theo Khương Tư Nam cùng Hắc Thủy Lôi Thần hóa thành Ngao Phong Ngao Vũ, bay thấp tới trướcTử Hà Các, những Long Huyết vệ kia chứng kiến Quy thừa tướng, trong ánh mắt lộ ra một tia do dự, nhưng chứng kiến Ngao Phong cùng Ngao Vũ, liền không có nhiều lời, vội tránh ra.
Tuy Ngao Trác phân phó không thể để cho Ngao Hinh Nhi ly khai Tử Hà Các, nhưng Quy thừa tướng ở trong Tổ Long cung đức cao vọng trọng, hơn nữa nhân duyên rất tốt, là người hiền lành, cùng Hinh Nhi công chúa quan hệ tốt nhất, thường đến thăm Ngao Hinh Nhi, cho nên coi như là Long Huyết vệ cũng không có lý do gì ngăn trở.
Huống chi, bên người Quy thừa tướng có Ngao Phong cùng Ngao Vũ, lường trước cũng sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì, bọn hắn sẽ không có trở ngại ngăn đón.
- Quả nhiên có hai lão bất tử đang nhìn Hinh Nhi, Ngao Trác này thật đúng là cẩn thận!
Trong ánh mắt Hắc Thủy Lôi Thần lộ ra vẻ khinh thường, thanh âm nhàn nhạt ở trong óc Khương Tư Nam vang lên.
Nguyên lai Hắc Thủy Lôi Thần đã phát hiện, có hai vị cường giả Chí Tôn Long tộc ẩn núp trong bóng tối, xem ra Ngao Trác cực kỳ coi trọng Ngao Hinh Nhi, thậm chí không tiếc phái hai vị Chí Tôn đến trông giữ.
- Ngao Trác đã trở thành Tổ Long cung cung chủ, nắm đại quyền, hơn nữa thực lực của Tổ Long cung càng hơn Thần Tiêu cung, vậy vì sao Ngao Trác còn có thể cùng Lôi Càn Khôn hợp tác, thậm chí có chút ít thấp kém, muốn gả Ngao Hinh Nhi cho Lôi Chấn đâu? Chẳng lẽ trong này có bí mật gì không thể cho ai biết sao?
Trong nội tâm Khương Tư Nam hiện ra một vấn đề nghi hoặc, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Quy thừa tướng đã mang hai người bọn họ tiến vào Tử Hà Các.
- Quy gia gia, ngươi rốt cuộc đã tới!
Ngao Hinh Nhi như một con Hồ Điệp xinh đẹp, chụp về phía Quy thừa tướng, thần sắc trên mặt mừng rỡ, hơn nữa trong thanh âm còn có một tia làm nũng.
- Hinh Nhi công chúa! Lần này đi Thần Tiêu cung vì ngươi cầu hôn, Lôi Chấn kia có thể nói là Nhân tộc thiên kiêu, nhất định là lang quân như ý của ngươi!
Quy thừa tướng lớn tiếng nói, nhưng lại lặng lẽ nhìn Ngao Hinh Nhi đưa mắt liếc ra ý.
Ngao Hinh Nhi hiểu ý, giả bộ như kinh hỉ cười nói:
- Thật vậy chăng? Quy gia gia mau vào, ngươi nói một chút, Lôi Chấn kia đến cùng là người như thế nào?
Ngao Hinh Nhi thân mật ôm cánh tay của Quy thừa tướng, đi vào Tử Hà Các, đương nhiên, Ngao Phong cùng Ngao Vũ cũng tự nhiên đi theo.
Ông!
Một mảnh hào quang sáng chói bao phủ Tử Hà Các, phù văn rực rỡ tươi đẹp, Trận Văn tràn ngập, sau khi tiến vào Tử Hà Các, Ngao Hinh Nhi trước tiên liền thúc dục cấm chế của Tử Hà Các.
Đây là lão cung chủ Ngao Thánh bố trí xuống, ngăn cách hết thảy, hơn nữa có được lực phòng ngự vô cùng cường đại, coi như là cường giả Chí Tôn cũng không có khả năng đơn giản chứng kiến đồ vật bên trong.
Sau khi kích hoạt cấm chế, lúc này Ngao Hinh Nhi mới yên lòng lại, vẻ mặt chờ mong nhìn Quy thừa tướng nói:
- Quy gia gia, ngươi có thể dẫn ta ly khai nơi đây không? Ta thật sự không muốn gả cho Lôi Chấn, ta muốn đi tìm ca ca!
Chứng kiến Ngao Hinh Nhi mặt mũi tràn đầy thần sắc mong đợi, Quy thừa tướng thở dài hổ thẹn, hắn hiền lành sờ lên cái đầu nhỏ của Ngao Hinh Nhi, vừa cười vừa nói:
- Hinh Nhi, ngươi xem đây là ai?
Vừa lúc đó, trong hư không lóe lên hào quang, Long Hoàng xuất hiện ở trong hư không, vẻ mặt kinh hỉ cùng kích động nhìn Ngao Hinh Nhi.
- Ca ca?
Ngao Hinh Nhi biến sắc, hai mắt trợn tròn xoe, thanh âm có chút run rẩy, con mắt lập tức đỏ lên, nước mắt mơ hồ.
- Ca ca, ta không phải đang nằm mơ chứ? Thật là ngươi? Ca ca... Ô ô... sao bây giờ ngươi mới trở về...
Trong thanh âm của Ngao Hinh Nhi mang theo khóc nức nở, cũng nhịn không được nữa, trực tiếp đánh về phía Long Hoàng.
- Hinh Nhi, đừng khóc...
Con mắt của Long Hoàng cũng đỏ lên, tuy hắn là Nguyên Thần thể, nhưng có thần thông hóa hư thành thật, bởi vậy cùng thời điểm có được thân thể cũng không khác biệt, nhẹ nhàng ôm Ngao Hinh Nhi vào trong ngực, vỗ phía sau lưng của nàng.
Thấy một màn như vậy, Khương Tư Nam cùng Hắc Thủy Lôi Thần đều nhìn nhau, khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ, mà tiểu nha hoàn Tuyết Lan thì vẻ mặt không dám tin che miệng, kinh hỉ không hiểu.
Đã qua thật lâu, Ngao Hinh Nhi mới bình phục tâm tình, đi ra ôm ấp hoài bão của Long Hoàng.
- Ca ca xấu, ngươi không nhớ Hinh Nhi sao? Những năm này... Ngươi đến cùng chạy đi đâu?
Ngao Hinh Nhi trừng to mắt, vẻ mặt nghi hoặc cùng thương tâm nhìn Long Hoàng.
- Hinh Nhi, ca ca làm sao có thể sẽ không nhớ ngươi? Nhưng việc này nói rất dài dòng, trước khi nói, ngươi phải có tâm lý chuẩn bị!
Long Hoàng cười khổ một tiếng, chậm rãi nói.