Tất cả mọi người biến sắc, không biết lúc nào bị người tiếp cận, đều ngẩng đầu lên.
Khương Tư Nam cũng theo phương hướng thanh âm nhìn sang, trong ánh mắt lập tức mang theo một tia cổ quái.
- Dĩ nhiên là hắn?
Bên ngoài trăm trượng, một thiếu niên mặc hắc y lãnh khốc đạp không mà đứng, áo bào phần phật, toàn thân tản ra một cỗ khí tức băng hàn Tịch Diệt.
Chính là trước kia nhìn thấy qua, Tịch Diệt Thái Tử!
- Tịch Diệt Thái Tử, đây là sự tình trong ngũ đại Tiên Tông chúng ta, hẳn là ngươi muốn xen vào việc của người khác sao?
Đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo hiển nhiên cũng nhận ra Tịch Diệt Thái Tử, trong ánh mắt có một tia kiêng kị, lạnh lùng nói.
Uy danh của Tịch Diệt Thái Tử bọn hắn đều nghe nói qua, coi như là ở trong trẻ tuổi một đời của thập đại tông môn đỉnh cấp, cũng là tồn tại cường đại đến không thể địch nổi, nếu Tịch Diệt Thái Tử thật sự muốn chõ mõm vào, mười mấy người bọn hắn thật đúng là không đủ xem.
- Ngươi gọi Khương Tư Nam đúng không, chúng ta lại gặp mặt!
Tịch Diệt Thái Tử không có phản ứng đến bọn hắn, phảng phất như là đối mặt không khí, quay đầu nhìn về phía Khương Tư Nam, trong ánh mắt có một tia kỳ dị.
Khương Tư Nam khẽ cười nói:
- Đúng vậy, lại gặp mặt!
Chứng kiến mình bị không để ý tới, ánh mắt ba Hắc y nhân Anh Thiên Cảnh trở nên khó coi, Hắc y nhân cầm đầu kia lạnh giọng nói:
- Tịch Diệt Thái Tử, tiểu tử này đã đoạt đồ đạc của chúng ta, chỉ cần hắn giao ra, chúng ta có thể thả hắn ly khai!
Trong lòng của bọn hắn đều sinh ra một loại cảm giác không ổn, không nghĩ tới Khương Tư Nam nhận thức Tịch Diệt Thái Tử, nhưng mà Thái Âm Tiên Thạch kia lại phải đoạt lại, chỉ có thể kiên trì nói.
- Om sòm!
Sắc mặt của Tịch Diệt Thái Tử phát lạnh, phảng phất như sương lạnh, cũng không thấy hắn có động tác gì, bàn tay hư không hất lên, khí lạnh tràn ngập hư không, chỉ nghe thấy ba tiếng vang thanh thúy truyền đến, trên mặt ba Hắc y nhân Anh Thiên Cảnh kia, lập tức sưng phồng lên.
- Các ngươi những đồ vật không muốn da mặt này, nếu không lăn, chớ có trách ta xuất thủ!
Thanh âm của Tịch Diệt Thái Tử lạnh nhạt, nhưng lại để cho đám Hắc y nhân kia mát đến trong nội tâm, toàn thân đều nhịn không được run rẩy.
- Tịch Diệt Thái Tử, ngươi không nên khinh người quá đáng? Nhật Nguyệt thần giáo ta cũng không phải dễ trêu, tiểu tử kia cầm đồ vật của Tinh Thần Tử, nếu hắn không giao ra, một ngày nào đó Tinh Thần Tử sẽ đích thân tìm tới hắn!
Đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo cảm giác trên mặt nóng rát, nội tâm bay lên một cỗ khuất nhục, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể mạnh miệng nói.
Tịch Diệt Thái Tử nở nụ cười.
Nhưng mà nụ cười kia so với Hàn Băng còn lạnh hơn, sau một khắc vô số thần quang từ phía sau hắn tuôn ra, đầy trời đều là khí lạnh, hơn nữa có phù văn hoa mỹ lập loè, đột nhiên bắn ra ngoài.
Ầm ầm!
Mười Hắc y nhân kia đều đại biến, như bị sét đánh, toàn thân căn bản không thể động đậy, lập tức bị băng phong, sau một khắc ầm ầm tạc toái, cực hàn chi lực xâm nhập tạng phủ, cả đám miệng lớn ho ra máu, trong ánh mắt mang theo thần sắc không thể tin.
Nhất là ba Hắc y nhân Anh Thiên Cảnh kia, tự nhận tuy không phải đối thủ của Tịch Diệt Thái Tử, nhưng đều thuộc về Anh Thiên Cảnh, thế nào cũng có thể chống cự một hai, nhưng không nghĩ tới căn bản ngay cả trở tay chi lực cũng không có.
Nhân vật tuyệt thế như vậy, quả thực là quá kinh khủng.
Coi như là Khương Tư Nam, trong ánh mắt cũng lộ ra thần sắc ngưng trọng.
- Tinh Thần Tử lại tính toán cái gì! Coi như là Dương Thần Tử, Nguyệt Thần Tử, Tinh Thần Tử cùng một chỗ đến đây, ta cũng không sợ, ngươi dám cầm hắn đến uy hiếp ta?
Ánh mắt Tịch Diệt Thái Tử lóe lên, phảng phất như có ý cảnh vạn vật đều diệt tiêu tan, để cho đám Hắc y nhân kia như rơi băng uyên, toàn thân run rẩy.
- Hôm nay ta tâm tình tốt, không muốn giết người, cút nhanh lên, không nên chờ ta cải biến chủ ý!
Tịch Diệt Thái Tử hừ lạnh một tiếng, mười mấy người kia đều như được đại xá, không hề đề cập tới sự tình Thái Âm Tiên Thạch nữa, lập tức muốn bay lên trời, chạy khỏi nơi này.
Bọn hắn cũng không muốn gặp lại Tịch Diệt Thái Tử, quả thực là quá kinh khủng, cho mỗi người bọn hắn bóng mờ thật sâu a.
Vừa lúc đó, một đạo khí tức phô thiên cái địa lập tức tràn ngập ra, phảng phất như có thể xỏ xuyên qua Thiên Địa, trên hư không, một thân ảnh cao trăm trượng rơi xuống, toàn thân lân giáp màu đen dữ tợn lóe sáng, có tám cánh tay, ánh mắt như Huyết Nguyệt, lập tức liền nhìn thẳng Khương Tư Nam!
- Tiểu tử, ta nhìn ngươi lúc này còn trốn chỗ nào!
Thân ảnh khí tức ngập trời kia, đúng là đại năng Thông Thiên Cảnh của Bát Tí Ma tộc, không nghĩ tới vậy mà truy đến nơi này!
Tâm của Khương Tư Nam lập tức chìm đến đáy cốc, lúc này đây Long Hoàng ngủ say, hao tổn thật lớn, chỉ còn lại có chính hắn, tuyệt đối không cách nào từ trên tay đối phương đào tẩu.
Mà đám đệ tử Nhật Nguyệt thần giáo muốn ly khai kia, còn có Tịch Diệt Thái Tử, thần sắc đều biến đổi.
Cường giả Thông Thiên Cảnh, có thể gọi là đại năng, luyện ra Nguyên Thần, có thể dựa vào Nguyên Thần rời rạc hư không, cảm ngộ vạn giới chân ý, thần thông quảng đại, thông thiên triệt địa, căn bản không phải người bình thường có khả năng ngăn cản!
Tịch Diệt Thái Tử có chút kinh ngạc nhìn Khương Tư Nam, nói:
- Ngươi cái tên này, tu vi không cao, nhưng mà bản lĩnh gây tai hoạ không nhỏ a!
Khương Tư Nam sờ lên mũi, có chút xấu hổ cười.
Nhưng mà nội tâm của hắn nhưng lại suy tư phương pháp chạy trốn, đối mặt tồn tại như vậy, nếu như không cách nào đào thoát, vậy tuyệt đối là kết cục hữu tử vô sinh.
Nhưng mà hắn suy nghĩ rất nhiều, đều không thể nghĩ ra một phương pháp chạy thoát.
- Vị tiền bối này, có phải hiện tại dù ta giao ra Long Huyết Quả Thụ, ngươi cũng sẽ không bỏ qua ta không?
Khương Tư Nam lộ ra răng trắng như tuyết, cả người lẫn vật vô hại cười nói, nhưng mà trong tay của hắn lại âm thầm xiết chặt một tấm phù lục, có khí tức thần bí quanh quẩn ở đầu ngón tay.
- Ngươi cứ nói đi?
Trong ánh mắt Đại năng kia lộ ra vẻ trào phúng nhàn nhạt, thanh âm của hắn như lôi đình, toàn thân Ma khí màu đen ngập trời, bao trùm khu vực mười vạn trượng, thi triển ra một loại thần thông cấm bay cường đại, để phiến hư không kia hóa thành một kết giới đặc thù.