- Kẻ giết người, bị người giết! Ta tin tưởng Khương Tư Nam sẽ không vô duyên vô cớ giết đệ tử Ngũ Hành Thánh Tông ngươi, hắn phong ấn Ma Tôn, là cứu vớt toàn bộ Chân Cương giới, ta tin tưởng phẩm hạnh hắn đoan chính, nếu không Tây Linh Chi Chủ tiền bối cũng không có khả năng giao cho hắn cơ duyên lớn như vậy, cũng không nhọc Ngũ Chân Nhân quan tâm!
Nghe được Phong Thiên Quân trong bông có kim, Ngũ Đạo Nguyên lơ đễnh cười cười, nói:
- Sự tình Khương Tư Nam tạm thời buông, bất quá thiếu niên này lai lịch không rõ, lại nắm giữ Linh khí Chí Tôn trong truyền thuyết, không biết đến Chân Cương giới ta mục đích là gì, mong Phong Chân Nhân giao hắn cho ta, Ngũ Hành Thánh Tông ta chắc chắn kỹ càng điều tra rõ ràng!
- Đến rồi!
Khương Tư Nam trong lòng thầm nghĩ một tiếng, đã biết rõ Ngũ Hành Thánh Tông không có khả năng đơn giản buông Linh khí Chí Tôn, không nghĩ tới ngay cả Ngũ Đạo Nguyên cũng ra vẻ đạo mạo như thế.
Khương Tư Nam lo lắng nhìn thoáng qua Vương Vũ Thần cùng Tiểu Đinh Đan, phát hiện hai người bọn họ bị kim quang sáng chói bao vây, sương mù tràn ngập, khí tức đã trở nên cực kỳ vững vàng, hiển nhiên là Thất Chuyển Kim Đan nổi lên tác dụng rất lớn.
Phong Thiên Quân lại khẽ mĩm cười nói:
- Mặc kệ thiếu niên này lai lịch ra sao, hắn đã cứu mọi người, cũng có thể nói phong ấn Ma Tôn có một phần công lao của hắn, Ngũ Chân Nhân cần gì phải gấp gáp như vậy? Không bằng chờ hắn tỉnh lại, mọi người chúng ta vừa hỏi liền biết, như thế nào?
Phong Thiên Quân sao không biết Ngũ Đạo Nguyên đánh cái tâm tư gì, tự nhiên không có khả năng giao Vương Vũ Thần cho hắn.
- Phong Chân Nhân, nếu chờ thiếu niên này tỉnh lại, dùng tu vi Vương Thiên cảnh, tăng thêm Linh khí Chí Tôn, nếu muốn bất lợi với Chân Cương giới ta, mọi người chúng ta cùng một chỗ cũng khó có khả năng ngăn cản được, ngươi bao che hắn như vậy là mục đích gì? Đến lúc đó xảy ra nhiễu loạn, ngươi dám phụ trách sao?
Trọng Lê Trận Vương cũng nhảy ra ngoài, cười lạnh một tiếng, không khách khí nói.
Ngũ Đạo Nguyên cũng thở dài một hơi nói:
- Đúng vậy, Phong Chân Nhân, loại khả năng này luôn có, không thể không đề phòng, ngươi giao thiếu niên này cho ta, cũng chỉ có Ngũ Hành Phong Thiên Thuật của Ngũ Hành Thánh Tông ta mới có thể giam cầm hắn lại, một khi lai lịch của hắn tra rõ ràng, đối với Chân Cương giới ta không có địch ý, chúng ta lập tức xin lỗi hắn, ngươi xem coi thế nào?
Bất kể như thế nào, Ngũ Hành Thánh Tông là quyết định chủ ý giết Vương Vũ Thần.
Bên Đại La Thiên Tông này bất quá là Phong Thiên Quân, Đệ Nhất Thánh, Dịch Thiên Cơ cùng Nam Cung Cầm, mà Ngũ Hành Thánh Tông có chừng mười Vương giả.
Coi như là không có động thủ, mười Vương giả đứng ở nơi đó, khí tức mênh mông vô tận, cũng là một chấn nhiếp thật lớn.
- Các ngươi muốn dùng Ngũ Hành Phong Thiên Thuật giam cầm ta lại?
Phong Thiên Quân vẫn không nói gì, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Không biết khi nào, Vương Vũ Thần đã mở mắt, ôm Tiểu Đinh Đan vẫn còn nằm ngáy o..o đứng lên, ánh mắt nhìn đám người Ngũ Đạo Nguyên, trong con ngươi tràn đầy vẻ trào phúng.
Ông!
Theo tâm niệm của Vương Vũ Thần vừa động, Thiên Sơn Ấn vốn rơi ở trên đại địa, lập tức phát lên vạn đạo bảo huy, hóa thành một cổ ấn lớn cỡ nắm tay, lơ lửng ở trên đỉnh đầu Vương Vũ Thần.
Thiên Sơn Ấn tản mát ra từng sợi khí lành, làm nổi bật hắn như một Chân Tiên.
Khí tức mênh mông phát ra, phô thiên cái địa, mang theo một loại chấn động mờ ảo cùng thần bí, để cho bọn người Ngũ Đạo Nguyên cùng Trọng Lê Trận Vương nhịn không được biến sắc.
- Vương huynh, ngươi đã tỉnh?
Trên mặt Khương Tư Nam lộ ra một tia kinh hỉ.
Vương Vũ Thần nhìn Khương Tư Nam khẽ mĩm cười nói:
- Lúc này đây đa tạ Khương huynh cứu giúp, nếu không cái mệnh này của Vũ Thần thật có thể bàn giao ở đây rồi, đợi ta trước xử lý đám con ruồi này, huynh đệ chúng ta lại hảo hảo nói chuyện!
- Con ruồi?
Tất cả mọi người sững sờ, trong ánh mắt lộ ra thần sắc khiếp sợ, không nghĩ đến thiếu niên thần bí kia khẩu khí lớn như vậy, lại ví von chưởng giáo Ngũ Hành Thánh Tông cùng Thái Thượng trưởng lão là một đám con ruồi?
- Các ngươi không phải muốn Thiên Sơn ấn của ta sao? Có bản lĩnh tới lấy a?
Khuôn mặt của Vương Vũ Thần lộ ra một tia trào phúng, dù tính tình của hắn rất tốt, giờ phút này cũng tức giận rồi.
Hắn không tiếc tánh mạng của mình đến trấn áp Ma Tôn, kết quả là đám người kia ngấp nghé Linh khí Chí Tôn của hắn, muốn giam cầm hắn lại?
Sắc mặt của Ngũ Đạo Nguyên có chút trầm xuống, nhưng lập tức liền khôi phục bình tĩnh, cười nhạt nói:
- Vị đạo hữu này ngươi đã hiểu lầm, đạo hữu có Linh khí Chí Tôn, nếu đối với Chân Cương giới ta bất lợi, chúng ta căn bản không có lực ngăn cản, cho nên mới muốn dò xét hỏi rõ ràng lai lịch của đạo hữu, kính xin đạo hữu thứ lỗi. Không biết đạo hữu là từ đâu đến?
Vương Vũ Thần nở nụ cười, phong hoa tuyệt đại, nhưng lại dẫn anh vĩ chi khí của nam tử, để cho hắn có một loại cảm giác tà dị.
- Muốn điều tra lai lịch của ta? Các ngươi còn không xứng!
- Cái gì?
Người Ngũ Hành Thánh Tông lập tức lộ ra vẻ giận dữ, khí tức toàn thân cổ đãng.
- Vị đạo hữu này, lời này của ngươi hơi quá a? Coi như ngươi đến từ Đại Thiên Thế Giới thì như thế nào? Cần biết nơi này là Chân Cương Trung Thiên Giới, không phải địa phương ngươi có thể cuồng vọng!
Trọng Lê Trận Vương lạnh lùng cười cười, hắn nhìn ra giờ phút này tuy Vương Vũ Thần thoạt nhìn không việc gì, nhưng mà thương thế bị Nghiệp Hỏa đốt người há có thể đơn giản liền khỏi hẳn như vậy? Giờ phút này không thể nói trước là nỏ mạnh hết đà, cố ý giả ra vẻ bình thường.
Hắn thậm chí nghĩ đến, nếu cứ như vậy giết Vương Vũ Thần, vậy Thiên Sơn Ấn chẳng phải liền rơi xuống trong tay Ngũ Hành Thánh Tông sao?
Vương Vũ Thần cười càng sáng lạn, con ngươi xinh đẹp như tinh thần sáng chói, hắn rất nghiêm túc nói với Ngũ Đạo Nguyên cùng đám người Trọng Lê Trận Vương:
- Các ngươi không phải muốn Thiên Sơn Ấn sao? Tốt, nếu các ngươi có thể tiếp được, Thiên sơn ấn này liền tặng cho các ngươi lại có làm sao?
Thiên Sơn Ấn lập tức hào quang đại tác, tản mát ra tiên quang sáng chói, vô số phù văn bay múa, bảo phủ lấy Hỗn Độn sương mù, lập tức xông lên trời, nghênh không biến thành vạn trượng, ầm ầm như một Thái Cổ Thần Sơn, tản mát ra một cỗ Man Hoang chi khí mênh mông bàng bạc.
- Đạo hữu chậm đã, chúng ta cũng không có ý tứ bất lợi với đạo hữu!