Không cần nghĩ cũng biết rõ, bọn hắn ở năm cung điện trước không thu hoạch được gì, khẳng định đều cho rằng bảo tàng đều bị Khương Tư Nam quét qua hết rồi, giờ phút này làm sao có thể để cho Khương Tư Nam đơn giản ly khai?
Bởi vậy vô luận là cường giả cùng bọn họ có cừu oán hay không, giờ phút này vậy mà tất cả đều xông tới.
Khương Tư Nam cười nhạt một tiếng nói:
- Chư vị, tuy chúng ta tiến nhập trong Thanh Long Điện trước, nhưng mà bảo tàng trong mấy cung điện kia đã sớm bị người lấy sạch, chúng ta cũng không có được cái gì, các vị cần gì phải đau khổ bức bách chứ?
Tiểu hòa thượng cũng e sợ cho thiên hạ bất loạn hô:
- Đúng vậy a, các vị thí chủ, chúng ta không có đạt được cái gì, các ngươi cũng không nên bị vài người có ý chí đầu độc, ở chỗ này chúng ta không thể tàn sát lẫn nhau, cần biết đầu lâu Ma Tôn ở cung điện thứ chín, bên trong đã xuất hiện dị biến, chúng ta cũng không thể nội chiến a!
Huyết Ma Tông nhị thái tử cười lạnh một tiếng nói:
- Không nên giả nhân giả nghĩa như vậy, ai cũng biết phong ấn đầu lâu Ma Tôn xảy ra vấn đề, đã như vầy, các ngươi nên lấy ra bảo bối, để cho mọi người tăng cường thực lực, cùng một chỗ đối phó Ma Tôn, nếu không, các ngươi liền là tội nhân của cả Chân Cương giới, chúng ta có lý do cho rằng các ngươi là gian tế của Ma tộc, đánh chết ba người bọn ngươi!
- Đúng vậy, giao ra bảo tàng của Tây Linh Thú Sơn!
- Bảo tàng Tây Linh Thú Sơn là của mọi người chúng ta, ngươi dựa vào cái gì độc chiếm?
- Giết bọn chúng đi, chia đều bảo bối của Tây Linh Thú Sơn, bọn họ là gian tế của Ma tộc!
Mọi người chung quanh ở trong nháy mắt liền lòng đầy căm phẫn, nghị luận nhao nhao, thanh âm rất cao cũng rất kịch liệt, phải chém giết đám người Khương Tư Nam mới bằng lòng bỏ qua.
Ánh mắt của Khương Tư Nam càng ngày càng lạnh, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.
Hắn há có thể không biết, đám người kia từ cung điện thứ nhất mà đến, liên tục xông qua ngũ trọng cung điện, kết quả tất cả đều rỗng tuếch, tự nhiên vô cùng thất vọng phẫn nộ, tăng thêm ba người Khương Tư Nam dẫn đầu tiến nhập Thanh Long Điện, bọn hắn khẳng định đều cho rằng bảo tàng đều bị ba người Khương Tư Nam càn quét không còn.
Bọn hắn từ tham lam đến thất vọng, từ thất vọng đến phẫn nộ, từ phẫn nộ hiện lên sát cơ.
Có thể nói, những người này cũng đã gấp đỏ mắt.
Khương Tư Nam ngươi ăn thịt, nhưng mà ngay cả súp cũng không cho chúng ta một chút, tướng ăn như vậy không khỏi cũng quá khó nhìn a?
Ngươi đã muốn độc chiếm, vậy cũng đừng trách chúng ta động thủ giết ngươi, đoạt đồ đạc của ngươi!
Cái này là tâm lý của những người kia.
Ở trong đó ngoại trừ Kỷ Vân Thâm, Tinh Thần Tử, Huyết Ma Tông nhị thái tử, Hỏa Nguyên cùng Khương Tư Nam hoặc nhiều hoặc ít có chút ân oán, những người khác là đỏ mắt bảo tàng trên người Khương Tư Nam kia.
Hôm nay Khương Tư Nam đối với bọn họ mà nói, là thịt cá trên thớt gỗ, hơn nữa là thịt cá cực kỳ ngon, bọn hắn ở đâu còn quản cái gì Ma Tôn, nhất định phải trước giết Khương Tư Nam đoạt bảo bối nói sau.
Khương Tư Nam nhìn trời sao, Ma khí càng lúc càng nồng nặc, cũng không có để địch ý cùng sát cơ của mọi người chung quanh vào mắt, thản nhiên nói:
- Ma Tôn ở chỗ này, nói không chừng lập tức sẽ phá vỡ phong ấn, chẳng lẽ các ngươi vì những bảo tàng Tây Linh Thú Sơn kia, muốn lúc này đại chiến một hồi sao?
Đoan Mộc Hàn cũng cười lạnh một tiếng nói:
- Đao của các ngươi cho tới bây giờ cũng chỉ đánh với người một nhà, có bản lĩnh đi giết Ma Tôn a? Không nói chúng ta căn bản không có được bảo tàng gì, coi như đã nhận được, cùng các ngươi có quan hệ gì, các ngươi tính toán là cái gì?
Ánh mắt mọi người lập tức lạnh lẽo, tràn ra sát cơ càng nồng đậm.
- Cùng bọn họ nói nhiều như vậy làm gì? Chỉ là ba Anh Thiên Cảnh, cũng dám ở đây dõng dạc? Mọi người nhanh giết bọn chúng, sau đó lại đi đối phó Ma Tôn còn kịp!
- Đúng vậy, giết bọn chúng đi!
Kỷ Vân Thâm nhìn thoáng qua mọi người tình cảm quần chúng xúc động, nhìn Khương Tư Nam cười lạnh nói:
- Khương Tư Nam, ba người các ngươi rất hung hăng càn quấy! Nhưng mà không quản các ngươi có thủ đoạn gì, hiện tại phạm vào nhiều người tức giận, ai cũng cứu không được các ngươi, các ngươi đã muốn chết, ta sẽ thanh toàn các ngươi!
Kỷ Vân Thâm dáng người thon dài, mặt như quan ngọc, bao phủ ở trong một mảnh thần quang, khí tức mênh mông mà mờ ảo, ẩn ẩn tự cho mình là đứng đầu mọi người.
Khương Tư Nam nở nụ cười, cho tới nay bị đuổi giết, bị áp chế, cảm giác vô lực khi đối mặt cường giả vượt qua mình quá nhiều, cho tới bây giờ hoàn toàn hóa thành một tiếng cười dài, hơn nữa tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng thoải mái.
Khương Tư Nam cảm thấy mình những ngày này hậm hực, toàn bộ đều ở trong tiếng cười dài tan thành mây khói, thậm chí đạo tâm cũng trở nên thanh tịnh.
Hắn ngẩng đầu, đối với mọi người chung quanh sắc mặt càng ngày càng âm trầm, rất nghiêm túc nói:
- Các ngươi đây là muốn chết sao?
Bọn người Kỷ Vân Thâm, Huyết Ma Tông nhị thái tử, Tinh Thần Tử cùng Hỏa Nguyên nhịn không được cười lên, cảm giác Khương Tư Nam chẳng lẽ là bị sợ choáng váng, điên rồi?
Chỉ là ba người, coi như có chuẩn bị ở sau, còn tưởng rằng đối kháng được nhiều người như vậy sao?
Kỷ Vân Thâm nhìn Khương Tư Nam vẻ mặt lạnh nhạt, không khỏi sinh ra cảm giác nôn nóng, còn có Ma khí tràn ngập trên trời, cũng làm cho hắn cảm giác được bất an.
Hắn cưỡng ép đè xuống loại cảm giác bất an nôn nóng, thanh âm trở nên lạnh như băng:
- Giết!
Mọi người lập tức nhịn không được nữa, pháp lực toàn thân vô cùng cuồng bạo, đánh về phía ba người Khương Tư Nam.
Oanh!
Thần quang chói mắt, vô số Linh khí cường đại xông lên trời, thần thông tung hoành như Thần Long, ở trong nháy mắt bao phủ ba người Khương Tư Nam.
Loong coong!
Một tiếng kiếm minh giống như rồng ngâm vang lên, hai đạo kiếm khí một tím một kim lập tức phá tan tất cả trói buộc, như Long ngạo Cửu Thiên, để cho phiến thiên địa này hóa thành một mảnh kiếm khí hải dương.
Khương Tư Nam bao phủ ở trong kim hà, tung thiên mà lên, sắc mặt lạnh nhạt, con mắt quang mang như điện, tóc dài màu đen không gió tự dương, một thân áo trắng bay phất phới, hắn cầm Tử sắc Phong Lôi Kiếm cùng kim sắc Thái Sơ kiếm trong tay, cả người mang theo một loại ý vị vô địch.