Hơn nữa ba người trước mắt đều đã đạt đến Anh Thiên Cảnh viên mãn, mà Tử Huyên chỉ vừa vào Anh Thiên Cảnh, căn bản không phải đối thủ của bọn hắn.
Đang ở thời điểm Hỏa Phong cười dâm đãng tới gần Tử Huyên, trong ánh mắt Tử Huyên lộ ra một tia quyết tuyệt, chuẩn bị liều chết phản kích.
Vèo!
Bỗng nhiên, một đạo hào quang xích sắc phá không mà đến, lập tức liền xỏ xuyên qua bàn tay của Hỏa Phong, trên không trung để lại một mảnh huyết vụ.
- A... Là ai? Cút ra đây cho ta!
Trong miệng Hỏa Phong phát ra một tiếng rú thảm, bàn tay kia của hắn vậy mà lập tức bị tạc mở, mà hắn tập trung nhìn vào, phát hiện đạo Xích Hà kia chỉ là một thạch đầu bình thường.
Toàn tâm đau nhức kịch liệt để cho hắn đầu đầy mồ hôi, liên tục gào thét, mà hai đệ tử kia cũng cảnh giác quan sát bốn phía, nhìn xem rốt cuộc là ai dám đánh lén Hỏa Phong.
- Không nghĩ tới trong Đan Khí Tông còn có đệ tử không nên thân như thế, chính là loại người này bại hoại thanh danh của Đan Khí Tông, thật là đáng chết!
Vẻ mặt của Khương Tư Nam âm trầm đi ra, chứng kiến Hỏa Phong cũng dám động thủ với Tử Huyên, trong lòng của hắn tuôn ra một tia sát ý rừng rực.
Tử Huyên cùng Tử Yên đều là con gái của Tử Mặc Nhiên, nhớ tới sự tình của cha mình và Đại Ly nữ hoàng Tử Mặc Nhiên, ở trong lòng Khương Tư Nam đã xem Tử Huyên cùng Tử Yên thành thân muội muội của mình.
Cử động của Hỏa Phong đã chạm đến điểm mấu chốt trong lòng Khương Tư Nam, hận không thể trực tiếp chém giết hắn.
- Ngươi là người nào? Cũng dám đánh lén Hỏa Phong sư huynh của chúng ta, chẳng lẽ chán sống sao?
- Ngươi có biết ca ca của Hỏa Phong sư huynh chính là Hỏa Nguyên sư huynh hay không, ngươi đến cùng là người nào?
Hai đệ tử bên cạnh Hỏa Phong lập tức xông tới, trong ánh mắt bắt đầu khởi động lấy thần sắc âm trầm, khí tức toàn thân vô cùng cuồng bạo, rất có một lời không hợp liền trực tiếp động thủ.
Bọn hắn chứng kiến, tráng hán khôi ngô xuất hiện kia, mọc ra chòm râu dài, thân mặc áo xám bình thường, cũng không có đạo bào của đệ tử Đan Khí Tông, hơn nữa tu vi cũng không quá đáng là Anh Thiên Cảnh viên mãn, đối với lai lịch của hắn suy đoán không thấu, đều nghiêm nghị quát tháo.
Giờ phút này Hỏa Phong đã nuốt vào một viên Linh Đan chữa thương, sắc mặt tái nhợt chuyển biến tốt đẹp đi một tí, nhưng mà bàn tay đã nổ tung lại không có dễ dàng sinh ra như vậy.
Sắc mặt hắn rất dữ tợn, tràn đầy sát cơ, gắt gao nhìn Khương Tư Nam nói:
- Tiểu tử, ngươi là người nào? Cũng dám thay Tử Huyên ra mặt? Chẳng lẽ là muốn cùng Hỏa gia ta đối nghịch sao?
Hắn không có biết rõ ràng thân phận của Khương Tư Nam, cũng không dám đơn giản ra tay.
Mà Tử Huyên cũng tò mò nhìn qua, không nghĩ ra một người lạ lẫm như vậy tại sao lại cứu mình.
Khương Tư Nam nhàn nhạt nói:
- Ta là người như thế nào ngươi không cần phải biết rõ, thức thời cút nhanh lên, nếu không ta không bảo đảm sẽ không động thủ giết các ngươi!
- Giết chúng ta?
Hỏa Phong nhịn không được cười lên, một bộ như nhìn kẻ ngu si nói:
- Ta nói ngươi là điên rồi sao? Ở trong Đan Khí Tông ta, ngươi còn muốn giết chúng ta? Tiểu tử, ta nhìn ngươi nhất định là gian tế lẻn vào Đan Khí Tông ta, cũng dám âm thầm đánh lén ta, chờ ta bắt được ngươi, nhất định sẽ hung hăng tra tấn ngươi, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, bắt lấy hắn cho ta!
Hỏa Phong ra lệnh một tiếng, hai đệ tử Đan Khí Tông lập tức liền vọt lên.
- Cẩn thận!
Tử Huyên kinh hô một tiếng, người xa lạ kia đột nhiên xuất hiện vì nàng ra mặt, trong nội tâm nàng tự nhiên cực kỳ cảm kích, nhưng mà hắn dù sao chỉ là Anh Thiên Cảnh viên mãn, mà bên này tăng thêm Hỏa Phong có ba người, song quyền nan địch tứ thủ, trên mặt Tử Huyên dần hiện ra thần sắc lo lắng.
- Yên tâm, mấy phế vật này không gây thương tổn được ta!
Khương Tư Nam nhìn Tử Huyên mỉm cười, dáng tươi cười rất ôn hòa thân thiết, trong nội tâm Tử Huyên hơi động một chút, càng nghi hoặc thân phận của Khương Tư Nam.
- Tiểu tử, dám đánh lén Hỏa sư huynh chúng ta, đi chết đi!
Hai đệ tử kia nhe răng cười, khí tức toàn thân vô cùng cuồng bạo, như núi lửa bộc phát, đồng thời song chưởng đánh ra, như một biển lửa rừng rực, lập tức liền muốn bao phủ Khương Tư Nam lại.
- Hừ!
Khương Tư Nam hừ lạnh một tiếng, lập tức như lăng không nổi lên một tiếng sấm, phảng phất như một tiếng này có một loại lực lượng kỳ dị, lập tức liền để cho hai đệ tử kia toàn thân rung mạnh, sau đó Khương Tư Nam không tránh không né, đồng dạng là một quyền oanh ra, kim quang cuồn cuộn, mang tất cả Thiên Địa, có một loại ý vị vô địch.
Oanh!
Song phương chỉ tiếp xúc, lập tức hai đệ tử kia liền phảng phất như bị một Viễn Cổ hung thú đập lấy, lập tức rú thảm bay ra ngoài, trên không trung miệng lớn ho ra máu, không biết đụng gẫy bao nhiêu cổ thụ che trời.
- Cái gì?
Trong ánh mắt Hỏa Phong lộ ra thần sắc không dám tin, không nghĩ tới Khương Tư Nam lợi hại như vậy, chỉ một quyền liền giải quyết hai đệ tử Anh Thiên Cảnh, hắn lập tức không cần suy nghĩ, trên người lóe lên hào quang, xuất hiện một thanh cổ kiếm xích quang cuồn cuộn, lưu động lấy hào quang sắc bén, nhẹ nhàng chiến minh một tiếng, lập tức chém về phía Khương Tư Nam.
- Không tốt! Đây là chuẩn Linh khí Vương phẩm, Xích Tiêu Cổ Kiếm, vị sư huynh này cẩn thận a!
Tử Huyên biến sắc, nhận ra lai lịch chuôi cổ kiếm kia, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Hỏa Phong cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt lộ ra một tia sát cơ nói:
- Tiểu tử, ngươi dám đánh lén ta, đi chết đi!
Pháp lực toàn thân hắn đều quán chú đến trong Xích Tiêu Cổ Kiếm, cổ kiếm lập tức hào quang đại tác, tản mát ra vạn đạo kiếm quang, phảng phất như ngay cả hư không cũng có thể cát liệt.
Xích Tiêu Cổ Kiếm lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, vô cùng có linh tính, phá không mà đến, kiếm khí vô cùng lăng lệ ác liệt bao phủ xuống, Hỏa Phong giống như đã thấy được Khương Tư Nam bị vạn đạo kiếm quang phân thây, khóe miệng lộ ra một thần sắc giải hận.
Cái này dù sao cũng là chuẩn Linh khí Vương phẩm, coi như là đại năng Thông Thiên Cảnh, cũng rất khó đơn giản tiếp được, tráng hán này bất quá là Anh Thiên Cảnh viên mãn, nhất định là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mà sau một khắc, sắc mặt của hắn liền thay đổi.