๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Tiếng cười chỉ kéo dài một lúc rồi dừng lại, bởi vì Phạm Nhàn tự nhận ra mình đắc ý hơi quá, đây không phải là dấu hiệu tốt. Minh Thanh Đạt ngất đi giờ cũng tỉnh lại. Tấm áo choàng của hắn không gió mà tự bay, hai tay siết chặt, đôi mắt đỏ bừng, hung hãn nhìn chằm chằm vào gương mặt Phạm Nhàn. Tiếng cười đã ngừng, người hôn mê đã tỉnh, cảnh tượng lúc trước như chưa từng xảy ra, nhưng trên thực tế mọi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.