Thanh đoản kiếm trong tay Hải Đường giống như gió vậy, nhè nhẹ quấn quanh Phạm Nhàn, mà Phạm Nhàn hoặc là nhảy lên hoặc là ngồi chồm hổm xuống bày ra đủ loại tư thế vô cùng hoạt kê. Mỗi một tư thế đều dùng năng lực khống chế thân thể cường đại của mình mà bảo trì nối liền liên tiếp.
Mũi kiếm đâm sượt qua tai bên trái hắn mà xuống bùn đất, đâm thủng cây cỏ phía sau ngón tay phải của hắn, lệch qua yết hầu của hắn mà đâm trúng giọt sương trên cành.
Nhưng không thể đâm trúng thân thể hắn.
Trong mắt Hải Đường dần dần biểu hiện một chút dị sắc, nàng từ nhỏ tập võ cho tới nay, thiên phú tuyệt luân, tự tin chỉ cầm một thanh đoản kiếm trong tay sẽ có tự nhiên chi đạo. Ngoại trừ bốn vị nhất đại tông sư trong thiên hạ ra, nàng chưa từng nhìn kẻ nào vào trong mắt. Thanh niên nhân tên Phạm Nhàn trước mặt này hiện giờ, bất luận nói trên phương diện nào cũng không phải là đối thủ của nàng…Nhưng, vì sao hắn đã chật vật như vậy rồi, mà kiếm trên tay mình vẫn thủy chung thiếu một chút nữa thì đâm trúng được hắn? Mỗi khi mình muốn đâm trúng đối phương, thì thân thể đối phương dường như dự đoán được trước vậy, trong nháy mắt đã rời đi mấy tấc thoát khỏi tình thế hung hiểm!
Trán Phạm Nhàn cũng đầy mồ hôi rơi xuống rồi, tình thế lúc này đã cực kỳ nguy hiểm, vài lần chút nữa mất mạng dưới kiếm. Thanh kiếm trong tay đối phương tuy không nhanh, chuẩn xác bằng Ngũ Trúc thúc, nhưng thật sự có chút thần bí. Hắn có chút bực mình, muốn không né tránh, mà giống như trước quyết một trận sinh tử, dùng tấn công dũng mãnh mà áp đảo đối phương.
Nhưng thế cuộc đã vậy, không còn biện pháp nào khác.
Trong khoảnh khắc sinh tử tồn vong, Phạm Nhàn thấp trên mặt cỏ, chật vật né tránh, căn bản không có cơ hội oán giận Ngũ Trúc dạy không tới nơi, tự làm tổn thương mình.
Xuy một tiếng phá phong vang lên, một mũi tên màu đen phá không mà tới, bắn thẳng tới mặt Hải Đường. Lúc này tâm thầm của Hải Đường đều đặt lên trên người Phạm Nhàn. Mắt thấy đã sắp giết được đối phương, chỉ nhàn nhạt quay người lại, làm cho mũi tên kia bay nhẹ qua người.
Ngay sau đó là mũi tên thứ hai rồi mũi tên thứ ba!
Một chùm tên cực kỳ tinh chuẩn tránh được thân thể Phạm Nhàn đang lăn tròn như cẩu dưới đất. Tất cả khí thế vô cùng bắn về thân thể Hải Đường.
Hải Đường trong lòng thở dài một hơi, hồi kiếm vung lên, đánh rơi những mũi tên này xuống, nhưng phát hiện ra cổ tay mình cũng có chút tê rần. Không khỏi kinh nghi, nghĩ thầm khinh cung của kỵ binh này, không ngờ có thể bắn ra lực tên lớn như vậy!
Ngay sau đó, một thanh trường đao thế như chẻ tre bay tới, đây là phi đao của Hổ Vệ tới! Mũi đao hung hăng cắm xuống đất trước người Hải Đường, làm cho vị cường giả này bước lùi về phía sau mấy bước.
…
Tiếng vó ngựa vang lên như sấm, hắc kỵ quân ở bên ngoài trấn nhỏ rốt cuộc đã chạy tới mặt cỏ này. Hơn một trăm tuấn mã bất an gõ vó ngựa, dường như có chút sợ hãi khí tức nào đó trên mặt cỏ. Những đám binh sĩ hắc kỵ che mặt, đều giơ khinh trường cung trong tay lên, nhắm ngay vào tuyệt đạo cao thủ thôn cô kia.
-Ngươi vận khí tốt!
Hải Đường nhẹ thân phiêu diêu, tránh xa một đoạn với kỵ binh kinh khủng kia. Sau đó nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, quay lại nói với Phạm Nhàn đang trắc trở đứng lên.
Phạm Nhàn cười khổ, không nói cái gì, nhìn ra thôn cô vẫn đứng thẳng phiêu nhiên ở phương xa, phất tay cáo biệt.
Trên mặt cỏ bình tĩnh lại một chút, hắc kỵ binh nghe khẩu lệnh, đều xuống ngựa, quát lớn:
-Bái kiến Đề Ti đại nhân.
Phạm Nhàn xoay người lại, nhìn đám kỵ binh cường đại, người người lộ ra âm hàn này, trong lòng rốt cuộc cũng yên ổn được chút ít, uể oải nói rằng:
-Nơi này có độc, đám ngựa đã buồn bực bất an rồi, các ngươi cẩn thận một chút.
…
Trở lại trong doanh, sớm có y sư lấy dược vật ra trị thương của Phạm đại nhân, Phạm Nhàn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đi vào trong trướng bồng, phân phó thủ hạ, hôm nay tạm thời nghỉ một đêm, ngay mai sẽ qua sông tiến vào trong trấn nhỏ.
-Là ai? ~ tâm tình Phạm Nhàn không phải tốt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Khải Niên một cái.
Vương Khải Niên khom người đáp:
-Người mở cửa xe chính là người bên Tín Dương, gian tế trong viện hẳn cũng có quan hệ với bên Tín Dương. Về phần bên ngoài trấn bên sông, quân đội phụ trách tiếp ứng, tuy rằng đã qua ngụy trang, nhưng theo thẩm tra, là tư gia binh sĩ của Bắc Tề đại tướng Lữ Tĩnh. Cái người tên Lữ Tĩnh này, mười năm trước ở trong đội quân của Thượng Sam Hổ, về sau này được thăng chức vô cùng nhanh.
Phạm Nhàn gật đầu, phát hiện vết thương nhỏ ở vai bắt đầu đau nhức lên, nhíu mày nói:
-Tiếu Ân cùng Thượng Sam Hổ có quan hệ gì ta đã sớm đoán được một chút. Cho nên Lữ Tĩnh tới là bình thường. Về phần Tín Dương… lần này Tiếu Ân có thể ra tù, vốn là thủ đoạn bên Tín Dương, chỉ là không biết rõ ràng có thể yên ổn tới Thượng Kinh Bắc Tề cũng được, vì sao còn phải nửa đường cướp tù như vậy.
Hắn có chút đau đầu, trưởng công chúa với Bắc Tề rốt cuộc là có hiệp nghị gì đây.
-Rất rõ ràng, trưởng công chúa cùng Thượng Sam Hổ đều không hy vọng Tiếu Ân người này rơi vào trong tay hoàng thất Bắc Tề.
Vương Khải Niên phân tích kỹ nói:
-Xem ra Tiếu Ân nắm giữ nhiều bí mật của Bắc Tề lắm, cho nên Tiếu Ân người này được hoàng thất bắc tề muốn.
-Nói như thế, Tiếu Ân nếu như an toàn tới Bắc Tề, chỉ sợ cũng chết già trong ngục tù, sẽ không được nắm quyền lực trong tay. Khó trách hắn vội vã đào tẩu như vậy
Phạm Nhàn nhíu mày lẩm bẩm.
-Xem ra hoàng đế Bắc Tề cũng không phải là một người ngu xuẩn, chỉ sợ cũng hiểu được quan hệ giữa Tiếu Ân cùng Thượng Sam Hổ.
-Nhưng mà… rốt cuộc là bí mất gì khiến cho hoàng thất Bắc Tề giám sát chặt chẽ như vậy? vì sao phải phái Hải Đường tới giết hắn giệt khẩu? Trần Bình bình vì sao không bỏ cho Tiếu Ân chạy? vì sao năm đó không giết hắn?
…
-Ta cảm giác mình rất ngu xuẩn.
Phạm Nhàn nhìn bản thân trọng thương, vẻ mặt trầm tư. Mọi chuyện trên thế gian này không thể giải thích được. Trước khi giao thủ với Tiếu Ân, hắn coi đối phương là một con hổ, thì ra chỉ là một con hổ dấy. Lúc này trong lòng hắn thầm nói, mẫu thân chỉ dạy cho Trần Bình Bình quả nhiên là rất có đạo lý.
Hắn nói tiếp:
-Ta rõ ràng muốn giết người, kết quả của khổ cực an bài, nhưng cuối cùng, biến thành bao tiêu.
-Chuyện này kỳ thực quá hoang đường rồi.
Thanh âm già nua của Tiếu Ân vang lên:
-Thế sự luôn nhiều như vậy, nếu không sai lầm, cũng không trở thành thế sự rồi.
Phạm Nhàn cười nói, nói rằng:
-Nhưng mà giết chết ngươi vẫn là mê hoặc như cũ.
-Hải Đường là học sinh của Khổ Hà, lời của tên đầu trọc Khổ Hà ở Bắc Tề đó không ai không dám nghe.
Tiếu Âm đàm đạm nói rằng:
-Nếu nàng biết ta sống, như vậy việc ngươi vu oan ở cạnh trấn là không thể hoàn thành rồi, nếu không vị Ngôn công tử kia cũng rất khó sống.
-Ngươi tới cùng là che dấu bí mật gì trong lòng?
Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn hắn:
-Có thể làm cho Khổ Hà đều muốn giết ngươi.
-Một ít cố sự mà thôi.
-Khi chúng ta ngồi trên cỏ, lúc trong lòng ngươi nhớ tới bí mật đó thì bộ dạng lộ ra bên ngoài mang đầy sát tâm.
Phạm Nhàn nhẹ giọng nhìn hắn:
-Cái bí mật kia quả nhiên khó lường, có thể làm cho một vị cửu phẩm thượng vị cường giả trong lòng đại loạn.
Tiếu Ân nhìn hắn cười nhạo:
-Vì sao ngươi không thừa nhận là bởi vì nàng muốn giết ngươi?
-Ta không cừu không oán với nàng, nàng vì sao muốn giết ta?
Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, dường như muốn nhìn xuyên qua cặp mắt đầy mùi máu tươi kia, nhìn ra bí mật gì ẩn tàng bên trong.
-Ngươi sai rồi.
Tiếu Ân ôn nhu cười nói, từ trong đại lao Giám Sát viện đi ra, vị âm hàn vẫn chung quanh thân thể hắn đã biến mất từ lâu.
-Xem ra Khổ Hà rất không muốn ngươi quay lại Bắc Tề.
-Không sai, ta sở dĩ biết rõ ngươi thiếp lập bẫy rập, còn dám mạo hiểm trốn đi, là bởi vì ta biết, cuối cùng bất luận là hoàng thất Bắc Tề, thậm chí là trưởng công chúa từ trước tới nay chưa từng gặp mặt, cũng sẽ không làm ta chết đi được. Ngươi nói vị trưởng công chúa kia có thể muốn lợi dụng sinh tử của ta, muốn đạt thành hiệp nghị nào đó với Hổ nhi. Nàng dù sao niên kỉ cũng khá nhỏ, không biết một ít bí mật năm đó…
Tiếu Ân tiếp tục nói rằng:
-Càng then chốt hơn, Khổ Hà muốn cho ta câm miệng, cho nên hắn sẽ cho người tới giết ta trước khi xuất ngoại… Mà ngươi là một người hiếu kỳ, nhất định sẽ nghĩ, cái bí mật đó tới tột cùng là gì mà dọa hắn tới giết ta bằng được. Đã như vậy, ngươi không thể làm gì khác hơn được là từ người muốn giết ta, biến thành người bảo hộ cho ta.
Phạm Nhàn trầm mặc.
-Ngươi bố trí, ta phá, cuối cùng ta thất bại. Thế nhưng ta có chiêu cuối cùng, ta chỉ bày ra quân bài tẩy ở lúc cuối cùng, có thể cho ngươi luyến tiếc giết chết ta. Ngày mai khi nào lãnh thổ Bắc quốc, ngươi càng không có cơ hội hạ thủ rồi. Cho nên lần này… là ngươi thua.
Tiếu Ân mặt không thay đổi, vị cáo già chân chính này tuy rằng không như năm nào, nhưng đầu óc tính toán chuẩn vô cùng, dường như có thể nhìn thấu được nhân tâm của người khác.
-Bài tẩy của ngươi, ta quả thực cảm thấy hứng thú, thậm chí bất kỳ phương diện nào trên người ngươi ta cũng cảm thấy hứng thú. Ta thừa nhận điểm này có thể lưu lại cho ngươi tính mệnh tạm thời.
Phạm Nhàn dường như cũng không nản lòng thoái chí, ngược lại mỉm cười nói rằng:
-Thế nhưng, ngươi không chạy đi, đợi khi tới Thượng Kinh, Thượng Sam Hổ cũng không thể cứu được ngươi ra, vậy ngươi vẫn bị hoàng thất Bắc Tề giam giữ như cũ, dằn vặt mãi cho tới chết mới thôi, muốn chờ ngươi nói ra bí mật kia.
Trong mắt Tiếu Ân bỗng nhiên hiện ra một chút lo sợ không yên, vị lão nhân này trong khi trọng thương, phòng bị trong tâm dường như cũng yếu đi nhiều.
-Là bí mật gì?
Phạm Nhàn ngồi lên mặt cỏ nói rằng:
-Ngươi ngay cả chết cũng không sợ, vì sao không dám nói, không muốn nói chuyện gì so với chết còn đáng sợ hơn, ta vốn không tin những lời này.
Tiếu Ân dường như phát hiện ra cái gì đó ở sâu trong nội tâm Phạm Nhàn, mỉm cười ngậm miệng.
Phạm Nhàn bỗng nhiên nhắm hai mắt, đưa tay nhanh như gió, nhẹ nhàng dùng độc châm cắm lên cổ Tiếu Ân. Độc châm này vừa tiến vào huyệt đạo của Tiếu Ân, liền không lấy ra. Châm đâm như vậy chậm rãi đi vào trong thân thể của Tiếu Ân, lão nhân bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt xuất hiện biểu tình thống khổ vô cùng, những vết thương lớn nhỏ trên người đồng thời xuất hiện máu rỉ ra.
-Kim châm này có thể vận hành liên tục trong mạch máu của ngươi, nhưng trên thực tế lại giúp ngươi cầm máu, sau khi rút ra, đại khái khoảng hai mươi mấy ngày, ngươi vì chảy máu quá nhiều mà chết đi.
Phạm Nhàn nhẹ giọng nói rằng, nhẹ nhàng châm chọc.
-Đây là vũ khí duy nhất vãn bối tu luyện, cho nên luôn luôn dụng tâm vô cùng.
Máu từ trên người Tiếu Ân chảy ra làm ướt thẫm một mảng lớn quần áo hắn, nhỏ cả xuống ghế ngồi. Khuôn mặt lão nhân tái nhợt, vị già nua trên người ngày càng nhiều, dần dần dường như chuyển thành vị tử vong rồi.
Nhưng hắn vẫn ngậm miệng như cũ.
…
Tích tích, không biết qua bao nhiêu lâu, Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, ngón tay như điện vươn ra, một lần nữa búng vào một huyệt đạo khác của Tiếu Ân, giúp hắn ngừng chảy máu, sau đó cẩn thận dùng một đạo mê dược vào mũi của Tiếu Ân, người lúc này đã nửa hôn mê rồi