Từ các tin tức từ các nơi, qua các con đường, tập trung tại biệt viện trong góc tây nam kinh đô. Sử đoàn xác nhận, Tiếu Ân đã bí mật tiến kinh, còn về nơi giam giữ, phỏng chừng ngoài hai mẹ con trong cung kia cũng chỉ có Trầm đại nhân Trấn phủ kia là biết rõ. Chuyện này nói đến cũng thật cổ quái, triều đình Bắc Tề oanh oanh liệt liệt ra bờ sông đón, quay về kinh cũng lặng yên không tiếng động, lại nghĩ đến Thượng Sam Hổ vẫn đang giằng co với những người muốn Tiếu Ân chết.
Đối với Phạm Nhàn mà nói, Tiếu Ân sống hay chết không phải điều hắn lo lắng, nói đúng ra, một ngày bước vào kinh đô Bắc Tề, trước khi nắm được mạng lưới mật thám ẩn giấu ở Bắc Tề, Phạm Nhàn căn bản không có năng lực tìm hiểu việc Tiếu Ân chết hay sống.
Trừ phi Ngũ Trúc tới. Có lẽ nên nói, trừ phi Ngũ Trúc mang cái rương của Phạm Nhàn đến.
Còn một nghi vấn khác vẫn quẩn quanh trong đầu hắn: vì sao Ngũ Trúc thúc luôn lạnh lùng của mình lúc này đây không vào đất Bắc Tề? Lẽ nào ở đây có một người nào đó ông ta không muốn gặp?
Mặt khác,rõ ràng đề nghị của Phạm Nhàn với Trường Ninh Hầu đã bắt đầu có tác dụng. Trong đề nghị ấy ẩn chứa lợi ích thật lớn, thành công mê hoặc người, việc gặp vị Trấn Phủ ti Trầm đại nhân kia cũng đã được âm thầm thu xếp. Phạm Nhàn rõ ràng, việc này nhìn như việc tư, nhưng vị mẫu thân trong hoàng cung kia nhất định vẫn đang âm thầm từ xa quan sát tất cả.
Đối phương sẽ không hoàn toàn tin tưởng Phạm Nhàn, nhưng cứ thử một lần.
Phạm Nhàn sẽ không tin tưởng đối phương hoàn toàn, nhưng dù sao, cũng vẫn phải hy vọng có thể câu được cái gì đó.
Biểu hiện của Vệ Thiếu Khanh có vẻ như còn đang chần chừ, nhưng thực ra cả hai bên đàm phán cũng đều cảm giác được tốc độ đã dần nhanh hơn, tuy những đòi hỏi mấu chốt vẫn còn nhiều hơn Phạm Nhàn. Tóm lại, trong một ngày trời trong nắng ấm, Hồng Lư tự và Trấn Phủ ti bí mật liên hợp gửi công văn đi, sử đoàn cuối cùng cũng có được cơ hội gặp Ngôn Băng Vân.
Ngày hôm đó trời trong sáng láng, trên bầu trời xanh không có một gợn mây, Phạm Nhàn giơ tay che bớt ánh mặt trời chói chang, khóe môi mỉm cười, nghĩ đến suốt thời gian tiểu học vẫn sáng tác văn.
Hắn rất hài lòng, cũng hơi hưng phấn mơ hồ, mặc dù vẫn đang trong quá trình hoàn thành giao dịch này, trước kia vẫn ở nơi sâu nhất trong tâm hắn, đã từng suýt nữa khiến hắn phải trao đổi thêm, nhưng cũng may tất cả không thành hiện thực – giống như thật lâu trước đây đã nói qua, Phạm Nhàn rất thích vị Ngôn công tử chưa từng gặp mặt này, rất bội phục.
Một đệ tử nhà quan lớn, có thể bỏ mặc vinh hoa phú quý, đi tới nơi dị quốc xa xôi, thập phần gian nguy gây dựng công tác điệp báo ở Bắc cương. Hơn nữa, càng xuất sắc hơn,là đã thành công đánh vào tầng lớp trên của Bắc Tề. Nhìn vào một điểm này, Phạm Nhàn biết, vị Ngôn công tử này, nhiều khía cạnh còn xuất sắc hơn mình nhiều lắm.
Nơi giam giữ Ngôn Băng Vân ở trên một trang nghiêm được canh phòng sâm nghiêm ở ngoại ô, bên ngoài trang viên không xa có một binh doanh, còn trong viên là người của Cẩm Y vệ Bắc Tề canh gác. Cảnh cửa sắt vào trong viên mở ra, mọi người không xuống xe mà tiếp tục đi thẳng vào, dọc theo con đường đá ẩn trong thảm cỏ, chỉ chốc lát sau đã tới một tiểu lâu.
Tiểu lâu này không cổ kính như các kiến trúc các ở Kinh đô, chỉ dùng đá cứng xây nên, không có sân, từ trên lầu nhìn xuống có thể thấy tất cả những chuyển động trên mặt cỏ không sót chút gì, thực sự là một nơi tốt để nhốt người.
Hôm nay theo Phạm Nhàn tới thăm Ngôn Băng Vân chỉ có một người Vương Khải Niên. Cao Đạt là hổ vệ, Lâm Tĩnh Lâm Văn của Hồng Tư Lự, không liên quan nhiều lắm đến chuyện vụ của Giám Sát Viện, không tiện đến đây.
Vệ Hoa bình tĩnh nói với hắn:
-Phạm đại nhân, người xem chim hót hoa thơm, thảo yến phong nhu, triều đình chúng ta coi như ưu đãi các người không?
Phạm Nhàn còn lạnh lùng hơn:
-Coi như là quảng cung tiên cảnh, ở lâu thực ra còn không phải một gian nhà tù hay sao.
Hai người Phó chiêu an bên Cẩm Y vệ kia nói:
-Coi như là nhà tù, so với đạo lao Giám Sát Viện các người thì còn thoải mái hơn rất nhiều.
Vị đại quan Cẩm Y vệ này nghĩ đến các thủ hạ tới đón Tiếu Ân ở biên cảnh, nhìn thảm trạng của vị lão nhân kia, tức không thể ngồi yên.
Phạm Nhàn nhíu nhíu đầu mày, hắn ghét nhất là vị Phó chiêu an sử này. Khi sử đoàn nhập kinh, theo lý thì hai bên giới thiệu về mình, mà người này, ai ngờ lại lờ đi. Cho tới hôm nay Phạm Nhàn vẫn không rõ ràng các chức quan ở Bắc Tề, rõ ràng là người của Cẩm Y vệ vì sao đại đầu mục lại gọi là Trấn phủ ti Chỉ Huy sứ, thủ hạ là mật thám sao lại gọi là cái gì Chiêu an sử?? Khi mới nghe cái tên này, hắn còn suýt nữa cho rằng họ là quân đội.
-Nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì! Ta muốn vào gặp người.
Phạm Nhàn lạnh lùng liếc vị chiêu an sử kia, thầm nghĩ Tiếu Ân bị giam ở phía Nam hai mươi năm, nhưng khi Ngôn Băng Vân bị bắt, có quỷ mới biết đã phải chịu bao nhiêu đại hình, có thể nói chịu đựng được đến bây giờ rất không dễ dàng.
---
Trước khi nhìn thấy Ngôn Băng Vân, trong đầu Phạm Nhàn đã hình dung ra rất nhiều cảnh: Ngôn công tử bị trói trên đại hình, da tróc thịt bong, ngón tay bị đâm mười mai cương châm, móng tay bị rút hết lộ cả thịt bên trong, da thịt trên người đã bị thánh sắt chủ nung đốt cháy từng mảnh, ngay cả hàm răng thanh niên cũng bị vặn hết, trụi lủi trơ tróc.
Tất nhiên, đây là khả năng thê thảm nhất rồi.
Phạm Nhàn cũng đã từng tưởng tượng qua, hay là Ngôn công tử lúc này đang ngồi trên ghế mềm, bên cạnh bốn năm mỹ nữ Bắc Tề khỏa thân, bộ váy gấm Vân Nam trễ nải khoe ra quá nửa bộ ngực sữa vây quanh hắn, cầm chùm nho bắt hắn ăn, có mấy giọt nước nho rớt trên ngực hắn, tiểu mỹ nữ bên cạnh dịu dàng âu yếm cầm khăn lau cho hắn.
Đương nhiên, đây là khả năng bậy bạ nhất.
Còn một tưởng tượng quái gị nữa vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, là khi mới gặp Ngôn Băng Vân, hắn đang dốc sức đánh nhau với mãnh hổ muốn xé xác mình thành từng mảnh nhỏ. Một giọt lệ oán giận người trong viện mặc kệ mình chết sống, các quan viên của tổ quốc tới quá muộn.
Đương nhiên, đây là khả năng không có khả năng nhất.
Nhưng bất luận liên tưởng thế nào, khi Phạm Nhàn đi vào trong gian phòng, vẫn cảm thấy sức tưởng tượng của con người thật vô cùng nghèo túng, sức tưởng tượng của mình cho dù mạnh như thế cũng không nghĩ đến thế này. Nhìn người thanh niên ngồi trên ghế kia, nghĩ thế nào hắn cũng không nghĩ ra Ngôn Băng Vân là đây.
Vệ Thiếu Khanh và vị phó chiêu an sử kia hiển nhiên cũng không tưởng tượng được đến thế này, há mồm kinh hô.
…
Gian phòng trang trí hết sức thanh nhã, có một cái giường lớn, một cái bàn, bày biện rất thông thường, không giống như hình thất, lai như là một gian phòng bình thường trong nhà. Phạm Nhàn không biết có phải người Bắc Tề biết mình muốn đến nên mới an bài thế này, con mắt hắn nhìn vào cái ghế.
Trên ghế là một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng, một khuôn mặt trẻ trung cực kỳ anh tuấn, thần bạc mi phi, nếu xét theo nhân trắc học mà nói, là người cực kỳ bạc tình! Khiến cho mọi người giật mình, là bên cạnh người thanh niên này một vị cô nương, tiếng nức nở khe khẽ của nàng quanh quẩn khắp gian phòng.
Phạm Nhàn cuối cùng cũng kinh ngạc quá mà he hé môi, trong lòng cũng một mảnh hồ đồ, cười khổ nghĩ, trên đường đi mình đã lo lắng cho vị đầu mục Bắc điệp của Khánh quốc như thế, nào ngờ cảnh diễn ra trong tù thất này cũng đúng đến bảy phần với tưởng tượng của mình.
Người thanh niên trên ghế tất nhiên là Ngôn Băng Vân. Khi hắn phát hiện ra có vài người đi vào, nhận ra những người này có hai người mặc quan phục Khánh quốc thì cau mày. Một cái cau mày đó, một bầu không khí lạnh nhạt bắt đầu lan khắp gian phòng.
Sự lạnh nhạt này thậm chí còn khiến cho cô nương vẫn nức nở không ngừng bên cạnh Ngôn Băng Vân kia giật mình, hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy những người đứng ở cửa. Lúc này Phạm Nhàn mới phát hiện nàng mi thanh mục tuc, khuôn mặt đầy nhu thuận, lại nghĩ một thiên kim tiểu thư sao lại có thể gặp trong tù thất sâm nghiêm?
-Trầm tiểu thư? – Vệ Hoa khiếp sợ, quát dẹp đường – Người đâu! Đưa tiểu thư ra ngoài.
-Trầm?
Đôi mày Phạm Nhàn lại nhăn, nghĩ đến chuyện này càng lúc càng vui.
Vài tên Cẩm Y vệ dũng mãnh từ ngoài vào, Vệ Hoa hắng giọng mắng:
-Các ngươi làm ăn thế nào hả? Cư nhiên để cho Trầm tiểu thư vào nơi nguy hiểm thế này!
Vị Phó Chiêu an sử kia cũng đầy mặt giận dữ, thẳng tay tát bọn họ, ba ba mấy tiếng, vài tên Cẩm Y vệ phụ trách trông coi bụm mặt đi tới bên cạnh Trầm tiểu thư, cũng không dám động tay.
-Trầm tiểu thư? Nếu người không rời khỏi đây, xin đừng trách ty chức động thủ.
Phó Chiêu an sử quay sang ép Trầm tiểu thư.
Vệ Hoa cũng đi tới cạnh hắn, ôn nhu khuyên:
-Trầm muội muội, nên quay về thôi, nếu không để Trầm thúc biết chuyện này sẽ đánh chết muội đó.
…
Ánh mắt Phạm Nhàn không chạm tới Ngôn Băng Vân mà chỉ lẳng lặng nhìn cô nương bên cạnh hắn. Vị cô nương này họ Trầm, có thể vào trong trang viên của Cẩm Y vệ được canh phòng sâm nghiêm, không cần hỏi, nhất định là tiểu thư nhà Trầm đại nhân rồi.
Chỉ là không biết vị Trầm cô nương này có quan hệ gì với Ngôn Băng Vân. Phạm Nhàn cười khổ nghĩ thầm,chẳng lẽ Ngôn công tử của chúng ta lại dùng mỹ nam kế?
Trầm cô nương lẳng lặng đứng lên, vẫn nhìn Ngôn Băng Vân không nói lời nào, trong đôi mắt nhu thuận kia có cả hận ý điên cuồng, cắn môi nhấn mạnh từng lời từng chữ:
-Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Những lời ngươi nói trước đây, đến tột cùng câu nào là thật?
Ngôn Băng Vân khẽ nghiêng nghiêng đầu, con mắt nhìn lại không có chút cảm tình, nhàn nhạt trả lời:
-Bản quan là quan viên thuộc Nam Khánh Giám Sát Viện, Trầm cô nương hắn rất rõ ràng, tất nhiên không có một lời nào là thật.
Vệ Hoa liếc nhìn Phạm Nhàn vẫn thờ ơ, rất sợ vị Trầm tiểu thư này nói thêm câu gì nữa, sẽ khiến cho những quan viên Nam triều này chế giễu, vội vàng sai người đưa nàng ra ngoài.
Trầm tiểu thư lạnh lùng phớt lờ những thủ vệ Cẩm Y vệ này, nhìn Ngôn Băng Vân vẫn ngồi bất động trên ghế, thống khổ mười phần:
-Tốt tốt tốt, khá khen cho một Ngôn Băng Vân hữu tình.