๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Phạm Nhàn không có thời gian quan sát dị tượng trên cây kia, cũng không có thời gian vui mừng vì mình không bỏ cái rương trên lưng, ngay cả máu tươi ở khóe môi y cũng không lau được, đã bắt đầu chạy trốn một lần nữa. Dựa vào chân khí bá đạo của bản thân, chèo chống thân thể mệt mỏi, chạy như điên về phía đỉnh núi. Từ lúc Yến Tiểu Ất biến mất trong ống ngắm, không đến năm giây sau đã mò vào trong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.