Còn nhớ rõ năm ngoái ta dùng hắc quyền đánh Quách Bảo Khôn, kinh đô phủ muốn bắt ta tra án?"
"Nhớ rõ."
"Còn nhớ rõ vụ án phát sinh trong kỳ thi mùa xuân năm nay, Hình bộ muốn bắt ta tra án sao?"
"Nhớ rõ." Phạm Tư Triệt có chút nghi ngờ nhìn hắn một cái, nghĩ thầm ca ca nói lời này, chẳng lẽ còn muốn nhắc nhở chính mình oai nghiêm của Khánh luật ư? Nhưng vấn đề là hai vụ án này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, chẳng qua là chứng minh ở Khánh quốc, quyền thế vẫn là áp đảo trên luật pháp, rõ ràng cho thấy là một bài học tiêu cực.
Phạm Nhàn cười cười, vỗ vỗ mông của hắn, nói: "Hai lần này, ngươi cũng tay cầm gậy gộc muốn đánh quan sai... Tuy nói chủ yếu là bởi vì tính cách lớn lối của ngươi, nhưng ngươi đối với vị ca ca sống chung chưa tới hai năm như ta, luôn là có một phần tình nghĩa, điểm này, ta tin tưởng mình không nhìn lầm."
Phạm Tư Triệt trên mông toàn vết thương, bị đau cắn môi dưới, nói: "Vậy sao ngươi lúc trước ra tay ác như vậy!"
Phạm Nhàn cười cười, nói: "Thứ nhất là thật sự tức giận, chuyện này không dối gạt ngươi, thứ hai, không đánh ngươi thảm một chút, làm sao có thể để cho dân chúng trong kinh đô, tương lai thật tin tưởng lão Phạm gia chúng ta gia phong vẫn nghiêm cẩn? Một nửa diễn, một nửa thật."
Phạm Tư Triệt bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Ca, chuyện quan trọng như vậy ở phía bắc... thật giao cho ta ư?"
Phạm Nhàn đáp: "Ngươi trước chứng minh năng lực của mình rồi hãy nói."
Phạm Tư Triệt cắn răng một cái, lộ ra một tia thần sắc cuồng nhiệt, giọng căm hận nói: "Được! Ta nhất định có thể làm được."
Phạm Nhàn gật đầu, vừa nhìn thoáng qua Bão Nguyệt lâu hồng quan nhân đang đệ đệ bên cạnh ngủ say, chân mày chau lên nói: "Ngày hôm qua soát lâu, ta phát hiện quả thật nữ tử này đối với ngươi có mấy phần tình ý... Ta là ca ca ngươi, dĩ nhiên rõ ràng tâm tính của ngươi thực rất cứng rắn, bất quá thời điểm nên mềm mại, cũng nên mềm một chút, có lẽ ngươi sẽ phát hiện cuộc sống sẽ có thú hơn rất nhiều."
Phạm Tư Triệt dù sao tuổi còn nhỏ quá, lần đầu trải qua chuyện nam nữ, mặt lộ vẻ lúng túng ửng đỏ, đáp một tiếng.
Huynh đệ hai người ở trong xe nói thêm vài điều, lúc này xe ngựa có chút dừng lại, hai người biết đến lúc chia tay rồi, Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Lần đi này gian nguy, mặc dù ngươi đối với ta nhất định còn có lòng oán hận, bất quá nghĩ đến sau này ngươi biết được ta dụng tâm lương khổ... Về phần phụ thân này, ngươi không cần có bất kỳ oán hận gì, phải biết rằng trên thế giới này, trừ cha mẹ huynh đệ ra, rất khó có người nào thật lòng đối tốt với ngươi. Ngươi còn nhỏ tuổi đã bị trục xuất kinh đô, Liễu di tự nhiên thương tâm, phụ thân chỉ sợ cũng sẽ không thoải mái."
Phạm Tư Triệt sắc mặt ảm nhiên gật gật đầu, nhìn thân ảnh Phạm Nhàn đi xuống xe ngựa, nghĩ đến cuộc sống sau này, không khỏi trong lòng không nỡ, trong hốc mắt nổi lên triều ý, khó chịu khó nói thành lời.
"Ca, sớm đi đón ta trở về nhé."
Thân ảnh đi xuống xe ngựa của Phạm Nhàn cứng đờ, đáp: "Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng làm xong hết thảy ."
Nhìn xe ngựa từ từ biến mất ở trong bóng đêm, Phạm Nhàn không khỏi hoảng hốt, chính mình không coi là một người tốt, tại sao quá nghiêm khắc yêu cầu Tư Triệt làm một người tốt? Có lẽ chính mình lúc trước giải thích là đúng, người với người quan hệ trong đó, thật sự là rất vi diệu, Uông Tinh Vệ nghĩ đến cũng không hi vọng con mình làm Hán gian, Hitler có lẽ thích con của mình đi vẽ tranh hơn.
Dĩ nhiên, hai vị này không có cơ hội để hiện thực cái nhìn của Phạm Nhàn, bất quá hắn xem hai huynh đệ Tiếu Ân cùng Trang Mặc Hàn mấy chục năm cuộc đời, cũng cảm thấy an lòng.
Một đôi huynh đệ truyền kỳ này, Tiếu Ân âm thầm làm làm bao nhiêu chuyện cho Trang Mặc Hàn, không có ai biết, nhưng hắn một mực âm thầm trong bóng tối, cố kỵ thanh danh của huynh đệ mà chết cũng không dám nhận nhau, đã là chuyện rất rất giỏi.
Trang Mặc Hàn ở bảy tám chục tuổi, đã là đèn sắp cạn dầu, người vọng cũng đã đạt tới đỉnh điểm nhân sinh, vì giúp huynh đệ của mình thoát khốn, không tiếc vứt bỏ tín niệm cả đời, ngàn dặm xa xôi tới Nam Khánh để mưu hại Phạm Nhàn, trả giá cao như thế, không chỉ đơn giản như bề ngoài, mà là hoàn toàn bỏ qua thứ trân quý nhất của bản thân mình.
Rất đúng dịp chính là, hai nhân vật phong vân vị này trước lúc qua đời, cũng ở bên cạnh Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng cảm thán, không biết Tư Triệt đến tột cùng có thể ghi hận chính mình hay không, càng không biết ở tương lai xa xôi, nếu có một ngày chính mình giống như Tiếu Ân lâm vào trong bóng tối không thể giữ mình, Tư Triệt có thể như Trang Mặc Hàn không tiếc hết thảy tới cứu mình không.
Gió đêm xuy phất gò núi ngoài kinh đô, Phạm Nhàn tự giễu lắc đầu, nghĩ thầm lấy tính tình của Tư Triệt, nhiều lắm là chịu vì mình tổn thất mấy vạn lượng bạc... Nếu như số lượng bạc nhiều hơn một chút, sợ rằng tiểu tử tham tiền nhẫn tâm này sẽ không muốn bỏ ra đâu.
...
...
Ngôn Băng Vân đứng bên cạnh hắn, bỗng nhiên nói: "Ngươi thật là một rất người dối trá."
Phạm Nhàn cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Tại sao nói như vậy?"
"Ngươi lợi dụng hết thảy người bên cạnh, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy, giống như là ngươi đang muốn tốt cho đối phương..." Ngôn Băng Vân khóe môi khẽ nhếch lên.
Phạm Nhàn bình tĩnh hồi đáp: "Ngươi không có huynh đệ, căn bản không thể hiểu rõ loại cảm tình này... Ta đúng là muốn tốt cho hắn, mặc dù nói thủ đoạn có thể quá mức một chút, hơn nữa hiệu quả không nhất định sẽ tốt... Nhưng mà không có cách nào, năng lực lịch duyệt của ta chỉ có thể làm được đến vậy... Ít nhất, tương lai ta có thể nói với mình, đối với sự trưởng thành của Tư Triệt, ta đã cố hết bổn phận của huynh trưởng rồi."
"Đây chính là điểm thứ hai mà ta muốn nói." Ngôn Băng Vân gật đầu, "Ngươi còn là một người rất nhẫn tâm."Phạm Nhàn trầm mặc, biết hắn sẽ nói tiếp.
"Phạm Nhị thiếu gia tuổi còn nhỏ, tình huống phía bắc rất phức tạp... Ngươi có thể nhẫn tâm trục xuất hắn khỏi kinh đô, để cho hắn mất tích, chặt đứt khả năng người khác uy hiếp ngươi, nghĩ đến một chiêu tuyệt như vậy, ngay cả Nhị Điện hạ cũng không nghĩ tới." Ngôn Băng Vân lạnh lùng nói.
Phạm Nhàn trên mặt không có nụ cười, ngược lại hỏi: "Ngươi cảm thấy cuộc đời này nên sống thế nào?"
Đây là sau Nhược Nhược, Tư Triệt, Uyển nhi, Phạm Nhàn dùng câu hỏi nổi tiếng của Alexeevich Ostrovsky (tác giả Thép đã tôi thế đấy), lần thứ tư hỏi người bên cạnh.
Ngôn Băng Vân hơi ngây ra, lắc đầu: "Ta nghĩ rất đơn giản, thân là quan viên Giám Sát Viện, trung với Bệ Hạ, trung với Khánh quốc, phú quốc cường binh, nhất thống thiên hạ."
"Nhất thống thiên hạ?" Phạm Nhàn châm chọc nói: "Vậy thì có ý nghĩa gì?"
Ngôn Băng Vân vừa sửng sốt một chút, thân là thế hệ trẻ của Khánh quốc, sinh trưởng ở một thời kỳ lực lượng quốc gia nhanh chóng khuếch trương, từ trong xương đã dưỡng thành loại ý nghĩ này, căn bản không nghĩ tới tại sao muốn nhất thống thiên hạ, hơn nữa cũng không có ai có thể hỏi như vậy. Hôm nay Phạm Nhàn chợt đặt câu hỏi, hắn không biết nên giải thích như thế nào.
"Thiên hạ phân ba, trong có nước nhỏ san sát, khó tránh khỏi chiến tranh, dân chúng trôi giạt khắp nơi... Đã như vậy, sao không nhất thống thiên hạ, vĩnh viễn trừ đi tai ương việc binh đao?"
Hắn nghĩ một lát, muốn làm rõ ý nghĩ của mình.
Phạm Nhàn lắc đầu: "Ta chưa bao giờ tin mấy lời nói nhảm thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phần. Nhất thống mấy trăm năm, nhất phân lại là mấy trăm năm, nếu như các quốc độ phân cách không có dã tâm nhất thống thiên hạ, nơi nào phát sinh chiến tranh? Nhất thống... Không phải là mang đến phương thức hòa bình tiêu trừ chiến tranh, mà là hấp dẫn người trong thiên hạ dấn thân vào chiến tranh. Nếu như tất cả mọi người không nghĩ như vậy, đây chẳng phải là thiên hạ thái bình?"
Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, giễu cợt nói: "Ngươi nghĩ thật là trẻ con."
"Ta cũng hiểu được." Phạm Nhàn thở dài một hơi, "Nhưng lúc ta sống, thật không muốn nhìn thấy loại chuyện như đánh giặc, trong một năm người chết trên tay viện chúng ta, có chừng hơn bốn trăm người, mà tháng tám Đại Giang thiếu đê, đoán chừng đã chết mấy vạn người, nếu như chiến tranh thật bắt đầu, bất quá mấy tháng, chỉ sợ sẽ chết mười mấy vạn người."
"Mâu thuẫn cho dù có thể tạm thời áp xuống, cũng không thể kéo dài. Một ngày nào đó chiến tranh vẫn sẽ bộc phát ." Ngôn Băng Vân cười nhạt, "Cho dù tương lai ngươi góp nhặt tứ đại tông sư làm đả thủ, mạnh mẽ chèn ép dã tâm của Hoàng thất, nhưng sau khi ngươi chết thì làm sao bây giờ?"
Phạm Nhàn cười cười nói: "Sau khi ta chết? Sau khi ta chết, nào sợ hồng thủy ngập trời."
Tuyên ngôn rõ ràng nhất của Louie XIV, rốt cục để cho sắc mặt của Ngôn Băng Vân thay đổi, hắn vừa lắc đầu vừa thở dài nói: "Còn chính nghĩ đến ngươi là một nhân giả núp dưới hắc ám, nghe rõ những lời này, mới biết được ta mới vừa nói khá lịch sự... Ngươi không chỉ là lòng dạ ác độc, hơn nữa còn là người ích kỷ cực độ."
"Hiểu lầm không phải sao? Lần trước đã nói với ngươi, ta không phải thánh nhân." Phạm Nhàn bỗng nhiên nhíu mày, đùa giỡn đối phương, "Chẳng qua hiện nay xem ra... tựa hồ... làm cũng không sao."
"Một cái thánh nhân chấp chưởng Giám Sát Viện ư?" Ngôn Băng Vân nhìn hắn như nhìn quỷ hồn.
...
...
"Vậy ngươi đời này định sống thế nào?" Ngôn Băng Vân rất hiếm thấy giống như ở thượng kinh Bắc Tề đặt câu hỏi.
"Ta chuẩn bị sống thật tốt." Phạm Nhàn nói một câu nói nhảm, sau đó không đợi hắn đáp lại, cười ha ha nói: "Lần này Tư Triệt đi phương bắc, thật là phiền toái hai người phụ tử các ngươi." Muốn đem một người thần không biết quỷ không hay xuyên qua cả Khánh quốc, trừ giám thị các quận đường quan viên hướng đi, nắm giữ mạng lưới gián điệp dị quốc Giám Sát Viện Tứ Xử, thậm chí là người đứng đầu một xử khác, thật đúng là không làm được điểm này.
"Ngươi là cấp trên của ta." Ngôn Băng Vân rất trực tiếp hồi đáp.
Phạm Nhàn hiểu rõ hắn muốn nói gì, nói: "Chuyện này, ta sẽ lập hồ sơ gửi viện trưởng."
Hắn nói tiếp: "Biết không? Lần trước sử đoàn rời kinh, đêm đầu tiên chúng ta đã cắm trại ở Tùng Lâm bao này..." Hắn vuốt lỗ mũi, tự giễu cười cười: "Lúc ấy sử đoàn có vị hồng quan nhân Tư Lý Lý, hôm nay Tư Triệt bị bắt rời đi, mặc dù so với ta lúc ấy trạng huống thê thảm rất nhiều, nhưng ta cũng bắt một hồng quan nhân theo hắn, xem ra huynh đệ chúng ta hai người đi đường sẽ không tịch mịch."
Ngôn Băng Vân có chút nhức đầu lắc đầu, rất khó thích ứng loại cử chỉ chỉ có đối với thuộc hạ thân cận hoặc trước mặt bằng hữu của Phạm Nhàn, thời khắc này mới có thể biểu lộ ra diện mục vô sỉ, cho nên hắn ngược lại hỏi: "Hiện tại không có gì lo lắng nữa, ngươi chuẩn bị làm sao?"
Phạm Nhàn cười khổ nói: "Đối phương là hoàng tử, chẳng lẽ chúng ta thật sự dám bắt hắn giết ư?"
Ngôn Băng Vân lạnh lùng nói: "Ta thấy ngươi giống như không có gì không dám ."
Phạm Nhàn trong lòng khẽ động, cười nói: "Xem ra ngươi đúng là người hiểu rõ ta... Bất quá không nóng nảy, trước tiên đem danh tiếng của Hoằng Thành bôi nhọ, lại đem thủ hạ của lão Nhị hành hạ, đem Thôi gia ép nữa."
Cuối cùng hắn nhẹ nói: "Ta sẽ không xen vào chuyện Bão Nguyệt lâu nữa, ngươi giúp đỡ Sử Xiển Lập xử lý một chút, về phần phía sau làm sao làm, ngươi toàn quyền chịu trách nhiệm, dù sao phương diện âm mưu này, thiên phú của ngươi thật sự cao hơn ta quá nhiều."