Thật ra Phạm Nhàn cũng không biết mình đang tu luyện một môn tâm pháp nội công cực kỳ cao thâm, nếu đổi lại là võ giả khác chắc chắn sẽ cực kỳ cẩn thận, tu hành vô cùng cẩn thận, hơn nữa bắt buộc phải nhờ sư trưởng hoặc bằng hữu đáng tin cậy quan sát hỗ trợ.
Môn công pháp này nguy hiểm nhất ở chỗ nhập môn, lúc tích khí nhập đan điền là lúc tốc độ phản ứng của thân thể cùng tâm linh người tu luyện sẽ có sai lệch cực kỳ lớn, hậu quả trực tiếp nhất là cơ thể của người tu luyện sẽ không thể nhúc nhích được chút gì, tương nhự như người sống đời thực vật vậy.
Nếu như lúc này người tu luyện không có chút kinh nghiệm nào, rất dễ nghĩ lầm thành tẩu hỏa nhập ma, muốn cưỡng ép thu nạp chân khí về phế phủ --- nếu như may mắn, người tu luyện có thực lực dị thường cường hãn có thể đưa thức khí tán loạn quay trở về trong kinh mạch, nhưng như vậy chẳng khác nào luyện công chút tác dụng. Nếu là người mới, rất có khả năng bị chuyện này làm cho kinh hãi, dẫn tới bị tâm ma xâm lấn.
Còn Phạm Nhàn chỉ là người mới động tới võ học, không chỉ không tẩu hỏa nhập ma, ngược lại so với đám cường giả khác càng dễ cảm nhận được cảm giác huyền diệu, chủ yếu là nhờ thân thế cùng vận may của y.
Bởi vì lúc bắt đầu tu luyện loại chân khí vô danh này thì y đang sống nhờ trong thân thể một đứa trẻ con, tiên thiên chi khí trong cơ thể người mẹ còn chưa trả lại hoàn toàn cho thiên địa vạn vật, vẫn còn lưu lại một chút trong cơ thể; cho nên có lợi ích rất lớn trong việc tu luyện, thậm chí điểm kỳ diệu không gì sánh được là đưa được phần lớn tiên thiên chân khí đó vào trong kinh mạch của mình.
Mà người tu luyện dễ gặp nhất chính là cửa ải tâm ma, đối với Phạm Nhàn mà nói cũng không chút trắc trở.
Đừng quên, kiếp trước, Phạm Nhàn từng là một bệnh nhân nằm dài trên giường bệnh lâu năm, sớm đã quen với việc đầu óc không thể chỉ huy được thân thể mình, cho nên lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này cũng không kinh hãi, trái lại, có một loại cảm giác ấm áp như tìm lại được quá khứ.
Cho nên lần đầu tiên tu luyện đã cảm giác được khí cảm, mới đầu tán loạn, khiến cho thân thể hắn không thể nhúc nhích một thời gian, y cũng không sợ hãi.
Chính là vì không chút sợ hãi, cho nên tâm không tạp niệm, trái lại làm cho y dễ dàng qua được cửa gian nan nhất này.
Từ đó về sau, con đường tu luyện trở lên đơn giản hơn nhiều, chỉ cần mặc niệm công quyết, sẽ tự tiến vào trạng thái minh tưởng --- cho nên đối với Phạm Nhàn mà nói, giấc ngủ trưa mỗi ngày là hương vị ngọt ngào nhất, dù có sét đánh cũng không tỉnh.
Người tu luyện rất khó tiến nhập vào trạng thái minh tưởng, do cần có cơ duyên trùng hợp, như đứa bé này dùng giấc ngủ trưa mỗi ngày của mình tiến vào trạng thái minh tưởng, phải nói là xa xỉ tới mức không cách nào hình dung ra được.
Trời cao thật sự rất quan tâm tới y.
….
Vừa tỉnh ngủ đã được nha hoàn tỷ tỷ cầm khăn mặt lau một hồi lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, coi như là đã sạch sẽ.
Thời gian buổi chiều là theo học một tiên sinh được phủ bá tước mời riêng từ Đông Hải quận. Vị tiên sinh này tuổi tác không lớn lắm, chừng chỉ hơn ba mươi một chút nhưng trên người đậm vị hủ nho.
Từ mười năm Khánh Quốc trước đã chấn hưng cải cách nền văn học, lấy một thiên văn học của Hồ tiên sinh đại nhân Văn Thư các ‘Những thiển ý của tôi’ làm mở đầu, trên văn đàn ngày hôm nay, chính là một hồi sa trường đại chiến của cổ văn cùng kim văn(1).
Nếu nói cổ văn trong trí nhớ của Phạm Nhàn là tác phẩm văn cổ, mà kim văn, có chút giống văn bạch thoại, chỉ là dùng từ cần thanh nhã hơn một chút.
Vị tiên sinh dạy học cho Phạm Nhàn là một người theo phái cổ văn, cho nên ngày ngày Phạm Nhàn chỉ đọc những loại kinh thư của phái này, những kinh thư này tuy rằng không lớn như tứ thư ngũ kinh trong thế giới cũ của Phạm Nhàn, nhưng thật trùng hợp là rất nhiều nội dung ý nghĩa chỉ chênh lệch một chút, cũng có phân làm đạo Nho cùng Pháp.
Thế cho nên lần đầu tiên Phạm Nhàn nghe giảng bài, y còn thấy hoài nghi rốt cuộc mình đang nơi nào.
Ngày hè rất nóng, trong thư phòng có hơi nóng bốc lên, tiên sinh dạy học đẩy cửa sổ phía nam phòng ra, ngoài cửa tiếng ve kêu râm ran hòa cùng làn gió mát, mang một vẻ đẹp thanh tịnh. Tiên sinh nhìn lại, học sinh nhỏ của mình đã nằm sấp mặt trên bàn đờ đẫn. Đang định nói mấy lời răn dạy nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia, chẳng hiểu sao trong lòng lại mềm nhũn.
Thật ra tiên sinh dạy học rất hài lòng với học sinh của mình, tuổi còn nhỏ, không ngờ ăn nói rõ ràng, đối với lời dạy của tiền nhân trong sách cũng hiểu được ý nghĩa tinh tế sâu xa, còn có thể nắm được được một hai phần. Đối với một đứa nhỏ mới chỉ có bốn tuổi mà nói thực sự rất không dễ dàng.
Tiên sinh dạy học chính cũng thấy nghi hoặc, nghĩ thầm vị Ti Nam bá tước này quá nóng ruột rồi, trong thư gửi cho mình yêu cầu rất cao, hắn bất đắc dĩ không thể làm gì khác đành phải đi chỉ dạy kinh văn cho đứa bé mới bốn tuổi. Nếu là ở gia đình bình thường, với tuổi tác bình thường chẳng qua chỉ học được vài chữ đơn giản mà thôi.
Đợi tới khi học xong, Phạm Nhàn cực kỳ lễ phép thi lễ với tiên sinh, sau đó cung kính chờ tiên sinh rời khỏi thư phòng, bấy giờ mới cởi áo khoác thấm đẫm mồ hôi, chạy từ trong thư phòng ra ngoài, gấp tới độ nha hoàn ở phía sau vừa hét cẩn thận vừa đuổi theo.
Tới khi chính viện, Phạm Nhàn lập tức dừng lại, gương mặt nở nụ cười cực kỳ trong sáng đáng yêu, giống như một đại nhân nhỏ lung lay lắc lắc đi vào, vừa thấy một vị lão phu nhân ngồi giữa liền mở miệng gọi to: “Nãi nãi” (bà nội)
Lão phu nhân khuôn mặt hòa ái hiền lành, những vết nhăn sâu như dấu hiệu của năm tháng, chỉ có trong mắt đôi lúc lộ ra thần sắc, mới khiến cho người khác biết vị lão phu nhân này thật ra không hề đơn giản --- có người nói Ti Nam bá tước có thể có ngày hôm nay không thể không nhờ quan hệ của lão phu nhân trong kinh đô.
- Hôm nay học được cái gì rồi?
Phạm Nhàn ngoan ngoãn đứng trước ghế, nói những lời tiên sinh dạy dỗ, sau đó hành lễ xong mới chạy vào trong viện cùng ăn với muội muội.
Lão phu nhân cùng cháu trai có vẻ rất xa cách. Không biết có phải bởi vì Phạm nhàn là con tư sinh hay không, tuy lão phu nhân không có ngược đãi y, nhưng luôn luôn có yêu cầu cực cao với y, bởi vậy cảm giác mới có vẻ khác lạ.
Phạm Nhàn còn nhớ rõ lúc mình khoảng một tuổi, giữa đêm khuya vị lão phu nhân trước mặt từng ôm mình vào lòng mà khóc, đương nhiên lão phu nhân không ngờ một đứa trẻ một tuổi lại có thể hiểu lời của bà, thậm chí còn lặng lặng ghi nhớ lời nói của bà.
“Con ơi, có thì trách phụ thân con, đứa bé đáng thương, mới sinh ra đã không có mẹ rồi.”
….
Thân thế? Đây là nghi vấn cực lớn trong lòng Phạm Nhàn, vừa mới tới thế giới này đã gặp phải một đợt truy sát, tuy hiện giờ mình còn chưa gặp mặt phụ thân là Ti Nam bá tước ở kinh đô, nhưng mẫu thân mình là ai? Năm đó Ti Nam bá tước còn theo hoàng đế bệ hạ tây chinh, đương nhiên đám sát thủ này là nhằm tới mẫu thân mình.
Nhưng linh hồn trong cơ thể hắn là thuộc về một thế giới khác, cho nên đương nhiên không có tình phụ tử gì với Ti Nam bá tước chưa từng gặp mặt, chẳng qua thi thoảng lại nghĩ tới nữ nhân đã rời khỏi thế giới này, cũng là người mẹ trên danh nghĩa của mình.