๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ “Sao lúc trước ngài không ngăn cản ta vạch trần thân phận của ngài?” Hải Đường trầm tĩnh nói: “Lần này giết người trên phố lớn, chẳng lẽ ngài không lo đánh rắn động cỏ, bị Hoàng đế Khánh Quốc nhìn ra manh mối?” Nhị tế tự Khánh miếu mặt không biểu cảm giơ ba ngón tay: “Sơn có tam thạch, một tên minh, một tên chính, một tên khí.” “Tam Thạch từ nhỏ đã khác thường, bị người trong thôn đuổi tới nơi hoang dã. Nếu không có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.