๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Xử lý xong mọi việc, Phạm Nhàn đóng chiếc rương lại, ôm khẩu súng vào trong ngực, nghỉ ngơi một chút, nhưng dù sao cũng không thể chuyển vào trạng thái minh tưởng chân chính. Thứ nhất là vì Yến Tiểu Ất trong rừng núi phía sau tựa như một con hổ điên, bám sát lấy mình; thứ hai là cảm giác tiếp xúc với kim loại trong ngực, khiến tinh thần của y hơi phân tán. Y cảm thấy dường như không phải mình đang ở Khánh Quốc,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.