Kinh đô ấm áp hơn xa so với Bắc Cương, sáng sớm ý xuân ngời ngời, thúc dục ngàn hoa nở. Ban đêm, nhà nhà chơi xuân, vô cùng náo nhiệt, ánh nến đỏ sáng rực mười dặm sông, tất cả đều hương diễm vô cùng, chính là du xuân, thưởng xuân, tiết xuân thật là một tiết trời tốt đẹp.
Nhưng tới ban ngày, kinh đô lại có phần yên tĩnh, dường như vô luận là bách tính hay quan viên, đều có chút mệt mỏi đêm qua, miễn cưỡng không muốn hoạt động nhiều, cho nên trên đường không có nhiều người đi đường lắm.
Buổi trưa, một thư sinh vẻ mặt âm trầm, đưa theo một vị phụ nhân từ cửa đông thành đi vào trong kinh. Vẻ mặt của hai người không giống như mẫu tử, cũng không có ý ở lại trong các khách điếm, mà là trực tiếp đi tới một tòa nhà, chỉ có vài người biết được, chủ nhân đích thực của tòa nhà này chính là một vị đại phu Ngự Sử của Đô Sát viện.
Giấc mộng xuân không thể chống nhưng có thể giật mình tỉnh giậy. Ba tháng nay, dường như từ lúc cái ngày thi xuân đó xảy ra, một vài cơn sấm mùa xuân, mưa xuân tí tách rơi xuống, làm cho các tòa kiến trúc của kinh đô phủ một tầng ẩm thấp.
Sau khi Tứ Xử Giám Sát viện từ Giang Nam quay về báo cáo chuyện tham quan buôn muối rồi tới tệ án khoa trường, ngoại trừ một vị thị lang bị phán lưu đầy ba nghìn dặm ra, còn lại tổng cộng mười bảy vị quan viên đều bị phán cực hình. Đây là ý chỉ của hoàng đế bệ hạ, hơn nữa bằng chứng như núi, không có thế lực nào dám mở miệng, cũng không có người văn thần nào dũng cảm đưa ra ý kiến.
Lễ bộ thượng thư Quách Du Chi cũng bị phán trảm hình, đây là từ khi Khánh quốc khai quốc tới nay, lấy tử tội mà định cho một vị quan viên cao cấp trong quốc gia. Tin tức này vừa ra, quân thần khiếp sợ, có người nói Thái Hậu đã tới cung Bệ Hạ cầu tình, thế nhưng hoàng đế bệ hạ đã một phen ôn ngôn từ chối. Cuối cùng thiên tử đổi hình phạt thành treo cổ trong ngục, lưu lại toàn thây cho Quách thượng thư, Thái Hậu buồn bã cũng không nói nhiều lời nữa.
Cùng Quách Du Chi chịu chết còn có mười sáu vị quan viên khác.
…
Hạt mưa chậm rãi lả tả từ trên trời rơi xuống, rơi vào những mái hiên náo nhiệt trong kinh đô, rồi rơi xuống mặt đất, nhưng cũng không thể xua đuổi được bách tính kinh đô tới khu đất này xem quan hình. (hình phạt chém đầu quan.)
Mười sáu vị quan viên mặc quần áo trắng, quỳ gối trên đài gỗ. Trên áo từ lâu đã có vết máu loang lỗ, nghĩ chắc cũng bị không ít đại hình. Những viên quan này hôm nay sắc mặt thảm hại, tóc tai lung tung, nhìn thê thảm vô cùng. Nhưng là không biết Giám Sát viện dùng thủ đoạn gì, có vài phạm quan (quan phạm tội) cường hãn thì hai mắt có chút mở trừng vô thần. Thân nhân những vị quan này trong đám người đang xem môi mở ra, nhưng thủy chung cũng không nói được gì.
Phụng chỉ hành hình là Tam Ti cùng Giám Sát Viện Nhất Xử Mộc Thiết, ngồi ở dưới đài gỗ, nhìn một màn trước mắt. Mộc Thiết vẻ mặt không chút biểu tình, nhưng những quan văn còn lại đã có chút không được tự nhiên. Những phạm quan đợi chết trên đài này đều từng là đồng liêu của bọn họ, cũng từng cùng nhau uống rượu khoái hoạt trên hoa thuyền, từng một thời rượu say quên lối về vậy mà giờ đây lại phải trừng mắt nhìn họ chết đi.
Nước mưa rơi xuống mái hiên hai bên tửu lâu, dọc theo máng nước tạo thành hai dòng nước chảy xuống, cuối cùng tạo nên một thác nước nhỏ do trời trút xuống. Nơi đây nhà lầu rất nhiều, cho nên những thác nước nhỏ này cũng có tới hơn mười cái, giống như rồng trắng nhỏ thi nhau đánh xuống mặt đất, phát ra những thanh âm ba ba.
Có quan lớn đứng dậy, cao giọng tuyên chỉ, chỉ là những thác nước nhỏ này kêu ba ba cho nên nghe thấy không rõ ràng cho lắm. Đoàn người vây xem chỉ nhìn thấy cái miệng của hắn động đậy, lại không biết đang nói gì đó, chỉ cuối cùng nghe thấy một câu quát lớn tiếng của vị quan lớn kia, sắc mặt nghiêm túc:
-Chém!
Bách tính vây xem nghe rất rõ cái từ này, lập tức trở nên hưng phấn, phát ra tiếng Chém liền hướng tới phía trước nhìn xem, dường như cảm thấy loại náo nhiệt này không tiếp cận gần hơn thì khó có thể thưởng thức hết được vậy.
Trên đài gỗ đao phủ phun một ngụm nước bọt, xóa đi nước mưa trên mặt, cầm đại đao từ phía sau ra, một cước đạp về phía trước, vươn tay trái nhẹ nhàng sờ lên gáy vị phạm quan thứ nhất, sau khi xác định được vị trí khớp xương, sau đó hét lên một tiếng lớn, ánh đao chợt lóe!
Lúc đao hạ xuống, tiếng lợi đao như chém vào thịt lợn vậy, phát ra một tiếng vang.
Xoẹt một tiếng, máu tươi từ trên cổ chảy ra …. Tên phạm quan kia cụt đầu ngã xuống đài gỗ, dường như còn sợ hãi cây đại đao của triều đình Khánh quốc, nước mưa bất chợt ầm ầm chảy xuống, không chút dừng, chảy xuống hai bên đài gỗ.
Thấy một người hai mắt ngơ ngẩn, cái đầu tràn đầy máu rơi xuống dưới chân, đoàn người kinh đô vây xem ban đầu còn hào hứng lúc này đã sợ hãi lui nhanh ra sau.
Nơi đầu lâu lăn tới, lưu lại một vệt máu, chỉ là trong chớp mắt đã bị nước mưa cuốn đi mất rồi.
…
Mãi tới lúc này, bách tính xem quan hình mới phát sinh ra một tiếng ủng hộ, nhưng người hô cũng không nhiều, cũng không thể nào đều được, cho nên có chút lệch lạc. Trên đài cao, Mộc Thiết trên mặt lộ vẻ không chút do dự.
Ngay sau đó đao phủ lại xuống một đao, vừa lại có một đầu người rơi xuống đất, một đao huyết quang đầy trời, vừa lại một trận kinh hô, một tính mệnh từ nay về sau không còn. Đao phủ chấp hình tổng cộng có ba người, cho nên chỉ trong chốc lát mười sau quan viên nhất thời bị chém đầu, chỉ còn lại mấy thi thể không đầu mà thôi.
Nhìn màn chém đầu này, đoàn người vây xem dần dần gan lớn lên, thanh âm ủng hộ mỗi lúc một cao, cuối cùng sau khi cái đầu của một vị phụng chính lễ bộ rời khỏi thân thể, thanh âm trở nên rung trời nở đất, ngay cả mưa bụi trên trời cũng đều sợ hãi mà rời đi nơi khác.
Mấy nha dịch trong kinh đô phủ vội vàng tìm đầu của những phạm quan vừa bị chém, nhưng nửa ngày cũng không tìm thấy được.
Một hồi lâu sau, một con hắc cẩu từ trong đám người chạy ra, trong miệng là một cái đầu người, hàm răng sắc bén đã cắn đầu người thành hai lỗ, một đôi mắt đen quét chung quanh, trong mắt nó không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy một mảnh âm hàn.
Uông! Cổ của hắc cẩu bị trúng một đao của nha dịch kinh đô phủ, đau nhức bỏ cái đầu trong miệng ra, gào thét mấy tiếng, nhảy vào trong màn mưa.
…
Sau đó mấy ngày, một loạt việc xảy ra, hình bộ thượng thư ăn hối lộ trái pháp luật bị phát hiện, bị Giám Sát viện bắt tại nhà. Tam Di biệt viện tìm được vàng bạc bên trong, vi phạm điều lệnh cấm, đăng báo lên triều đình, chuyển ra Đại Lý tự, cách chức đầy đi Di Châu, đúng là từ nhất phẩm biến thành thất phẩm.
Di Châu ở xa tận phía nam, chướng khí độc vô cùng, chỉ sợ vị hình bộ thượng thư Hàn Chí Duy này không còn một ngày trở lại kinh đô.
Mà Đô Sát viện Ngự Sử Quách Tranh biểu hiện ra dường như không gặp phải ảnh hưởng gì, nhưng vẫn bị triều đình tìm cớ, trực tiếp điều đi Giang Nam. Giang Nam tuy rằng thủy chung là nơi của mỹ nhân, nhưng Tứ Xử của Giám Sát viện từ lâu đã vô số nhân thủ tại Giang Nam, chỉ động một ý niệm trong đầu, cũng đã có thể xử lý người này.
Hệ thống quan văn trong triều đình bởi vì có quan hệ với Tể tướng cùng lúc Giám Sát viện cũng cầm chứng cứ xác thực trong tay, hơn nữa hạ thủ cũng không phải quá ngoan độc, cho nên cũng không có tập trung lại mà công kích với Giám Sát Viện.
Nhưng toàn bộ quan viên đều biết, đây là trả thù, đây là Giám Sát viện bởi vì vị Đề Ti Phạm Nhàn ở xa tận bắc vực kia, đối với chuyện trên đại đường Hình Bộ mà trắng trợn trả thù.
…
Trả thù cùng phản trả thù, khống chế cùng phản khống chế, mãi tới lúc cuối cùng đạt thành một loại cân đối rất ăn ý. Đây là chủ đề không đổi trong quan trường Khánh quốc vài chục năm trở lại đây, cho nên không ai nghĩ tới, lúc Giám Sát viện cùng Tể tướng trả thù rất khoan dung dừng lại thì tới Hoàng Hậu cùng Tín Dương lại vồ tới nhanh như vậy.
Người thư sinh trẻ tuổi lúc trước có nhắc tới, chính là Hạ Tông Vĩ bởi vì phụ thân trong nhà qua đời cho nên không thể tham gia kỳ thi mùa xuân. Hắn là học sinh của đại học sĩ Văn Tường, luôn luôn cùng Quách gia thân cận. Không ngờ vừa tới quê hương thì nghe thấy cái tin tức lớn kia, Thượng Thư đại nhân chết trong ngục, gia sản bị tịch thu, bạn hữu tốt Quách Bảo Khôn của mình cũng không biết đang lưu lạc phương nào. Nhưng làm cho Hạ Tông Vĩ có chút phẫn nộ chính là, đông cung thái tử dĩ nhiên lại không viện thủ trong chuyện này.
Phụ nhân cùng Hạ Tông Vĩ vào kinh kia nói tới thân thế càng ly kỳ, chính là thê tử của Ngô Bá An. Ngô Bá An kia chính là do Trưởng công chúa xếp vào trong tướng phủ làm mưu sĩ, năm ngoái liên thủ với Lâm gia nhị công tử cùng bên Bắc Tề, nghĩ muốn ám sát Phạm Nhàn ở chợ Ngưu Lan, không ngờ cuối cùng lại chết thảm ở trang viện nho.
Lâm Nhược Phủ thân là tể tướng, đối với Ngô Bá An đã hại chết nhi tử bình thường duy nhất của mình tất nhiên là hận thấu xương. Tuy rằng Ngô Bá An chết rồi, nhưng Ngô gia ở Sơn Đông cũng không hề ít gia sản. Quan viên địa phương là môn sinh của tể tướng đại nhân, cho nên phụng theo ý trên, đối với Ngô gia gây nhiều khó khăn, trong vòng nửa năm ngắn ngủi, không biết làm thế nào, đưa nhi tử thân sinh của Ngô Bá An bỏ vào trong tù, chết dưới đại hình.
Vị phu nhân này mặc dù không biết viết văn, nhưng cũng biết tể tướng thế lớn, Ngô gia không phải có thể chống lại được, nhưng đau lòng vì nhi tử chết thảm, một thân một mình tới kinh đô chuẩn bị cáo ngự trạng.
Lúc ở ngoài thành, vị Ngô thị đáng thương này “đúng dịp” gặp phải Hạ Tông Vĩ đang quay lại kinh đô.
Hạ Tông Vĩ là một người thông minh, vừa nghe chuyện, biết chuyện này có tương lai, liền thoải mái nói với phụ nhân này, bảo mình có biện pháp tìm cho nàng một cái công đạo.
Lúc nhập kinh, Hạ Tông Vĩ bằng vào quan hệ của lão sư, tạm thời xếp cho Ngô thị tới phủ đệ của một vị Ngự Sử đã cáo lão. Trong phủ, một nhân vật thần thần bí bí thường thường ra vào trong phủ, ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi Ngô thị về một ít chi tiết thảm kịch ở gia hương.
Hạ Tông Vĩ có chút hờ hững nhìn tất cả, chỉ là lúc Ngô thị có chút thấp thỏm lo âu đặt câu hỏi thì hắn mới lộ ra nụ cười trên mặt, nói an ủi, quan viên chính nghĩa triều đình đang bắt tay vào làm, tể tướng đại nhân lập tức sẽ suy sụp.
Hoa viên của lão ngự sử có chút tan hoang, Hạ Tông Vĩ đứng trên hòn giả sơn trên mặt hiện lên một chút đắc ý, hủy đi mật tín từ Tín dương, nghĩ tới lúc tể tướng suy sụp trong quan trường, không khỏi nghĩ tới thân gia của Phạm thượng thư, nghĩ tới vị tiểu thư Phạm gia có chút lạnh lùng kia, trong lòng hơi nóng lên