Mục lục
Khánh Dư Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xích đu càng động càng cao, bỗng nhiên Tư Tư tựa như ở trên không trung nhìn thấy thứ gì, không đạp chân thêm nữa, tùy ý để cho chậm lại, còn không đợi hoàn toàn dừng lại, vội vội vàng vàng nhảy xuống, ngay cả giày trên cỏ còn chưa đi vào đã hướng bên cạnh Phạm Nhàn chạy tới.

Bên cạnh mấy tiểu nha hoàn sợ hết hồn, Tứ Kỳ đang chuẩn bị trêu ghẹo nàng mấy câu, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, rất biết điều mà không nói. Ngay cả ba vị chủ tử bên này cũng cảm thấy nột buồn bực, nghĩ thầm cô nương này nổi cơn gì thế? Làm sao kinh hoảng như thế, lấy quyền thế của Phạm phủ, ở trong kinh đô còn có thể sợ khách gì tới? Trừ phi là thái giám dẫn cấm quân tới nhà lục soát.

"Cửa phủ... Là xe ngựa của Tĩnh Vương gia!"

Tư Tư thở hồng hộc địa chạy đến trước giường Phạm Nhàn, vỗ ngực đang không ngừng hổn hển. Phạm Nhàn ngây ra, lập tức tỉnh hồn, từ trên giường nhảy dựng lên, hô: "Mau rút lui!" Một bên chạy về hậu viên, một bên vẫn không quên quay đầu lại tán dương Tư Tư một câu: "Nha đầu, cơ trí."

Nhìn thân thủ lưu loát vô cùng như vậy, nơi nào giống bệnh nhân không thể vào triều chứ? Uyển nhi cùng Nhược Nhược nghi ngờ nhìn chăm chú một cái, cũng lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt khẽ biến, vội vàng đứng dậy, phân phó đám hạ nhân an bài chuyện xuất phủ, còn hô Đằng đại nhân vội vàng đi đóng xe.

Trong lúc nhất thời, Phạm gia hậu viên lúc trước vẫn là một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, lập tức biến thành lương thực mã tràng trước đại chiến, mọi người bận rộn thành một đoàn, thu thập giường thì thu thập giường, cho các chủ tử tìm xiêm y nhất cấp, bận rộn một hồi, rốt cục dùng thời gian ngắn nhất, thu thập xong hết thảy, đưa Phạm Nhàn tới ngoài cửa sau hậu trạch, lúc này, Đằng Tử Kinh cũng tự mình lôi kéo xe ngựa đi tới cửa.

"Còn bệnh trong người mà phải trốn." Uyển nhi đem áo choàng khoác trên người Phạm Nhàn , oán giận nói: "Cậu cũng thật là, đã nói không cần đến thăm rồi."

Phạm Nhàn làm sao có thời giờ trả lời nàng, giống như lính du kích lao vào trong xe ngựa.

Lâm Uyển Nhi giễu cợt cười một tiếng, xoay mặt thấy em chồng cũng khẩn trương, ôm một cái lò hương nhỏ đi theo Phạm Nhàn vào xe ngựa, không khỏi cảm thấy bất ngờ, nói: "Nhược Nhược, ngươi trốn làm gì?"

Sở dĩ Tư Tư nhìn thấy xe ngựa nhà Tĩnh Vương, Phạm Nhàn phải chạy trốn, Uyển nhi thân làm vợ tự nhiên hiểu được đạo lý trong đó, gần nhất Phạm gia cùng Nhị hoàng tử nhất phái đang đánh nhau, Lý Hoằng Thành bị Phạm Nhàn giội cho không biết bao nhiêu nước bẩn, gần đây vẫn bị Tĩnh Vương gia cấm ở trong vương phủ. Tĩnh Vương lúc này , không cần phải nói, một là tìm đến Phạm Thượng thư hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hai là tới cùng Phạm Nhàn nói chuyện, về phần ba a, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là thay Thế tử nói vài lời hữu ích, thuận đường giúp đỡ hai bên hoà giải.

Thân đệ đệ của Hoàng Đế tới, hơn nữa nhiều năm như vậy con cháu Phạm gia cũng coi Tĩnh Vương như trưởng bối, chung đụng vô cùng tốt, nếu như đối phương nói chuyện hoà giải, Phạm Nhàn có thể có biện pháp gì? Mà Phạm Nhàn lại không thể ngưng chiến cùng Nhị hoàng tử nhất phái được. Huống chi nói nhiều vài lời, lão nông trồng hoa giảo hoạt kia làm sao đoán không được là Phạm Nhàn đang vu oan cho Lý Hoằng Thành. Phạm Nhàn cực sợ vị trưởng bối miệng đầy thô tục, bối phận thân phận đối phương có thể đè chết chính mình này, mà mình có thể làm được gì chứ? Kết quả dĩ nhiên không thể làm gì khác đành phải phủi mông chạy trốn, ba mươi sáu kế thì chuồn vẫn là thượng sách.

Nghe chị dâu hỏi, Phạm Nhược Nhược vẻ mặt luôn luôn yên lặng vô cùng ngượng ngùng cười khổ, quẫn bách nói: "Chị dâu, lúc này gặp mặt sẽ rất lúng túng."

Uyển nhi vừa nghe liền ngây người, lập tức nghĩ đến, nhà mình khi dễ Lý Hoằng Thành mấy ngày, Tĩnh Vương phủ danh tiếng bị tướng công làm cho thúi không chịu nổi, lúc này Nhược Nhược đi gặp công công tương lai quả thật không hợp thích lắm. Nàng đột nhiên nghĩ đến tướng công cùng em chồng cũng trốn tránh, chính mình ở trong phủ làm sao bây giờ? Nói như thế nào, người tới cũng là cậu của mình... Hơn nữa cái miệng của cậu, Uyển nhi rùng mình, từ trên tay Tứ Kỳ gỡ xuống áo khoác, cúi đầu cũng hướng trong xe ngựa chui vào.

Trong xe ngựa huynh muội hai người sửng sốt, hỏi: "Làm sao ngươi cũng vào?"

Uyển nhi lườm hai người hắn một cái: "Cậu tới cửa hỏi tội, chẳng lẽ các ngươi muốn ta một mình gánh vác ư? Ta không ngu như vậy."

Dưới xe ngựa đám hạ nhân Phạm phủ cũng rõ tính cách của vị lão Vương gia kia, thấy ba vị tiểu chủ tử nhà mình cũng sợ đến thành như vậy, không nhịn được bật cười lên. Trong tiếng cười vang, Đằng Tử Kinh vung lên roi ngựa, Phạm phủ xe ngựa liền lặng yên không một tiếng động chạy nhanh đi ra ngoài, trong xe ngựa mơ hồ truyền đến thanh âm mấy người trẻ tuổi oán giận lẫn nhau.

Xe ngựa vô cùng cẩn thận không đi đường chính, mà vòng một vòng, rời khỏi phạm vi Nam Thành, không bị Tĩnh Vương gia hạ nhân nhìn thấy. Nhìn xe ngựa biến mất ở cuối đường, bọn hạ nhân Phạm phủ lập tức rời đi, chỉ chốc lát sau, quả nhiên nghe một giọng nói như chuông đồng vang dội cả hậu viên Phạm phủ.

"Đù má hắn!" Tĩnh Vương gia đứng ở trước người một đám hạ nhân sắc mặt bất an, chống hai tay, nhìn hậu viên trống trải tịch liêu, ngay cả chuột cũng không còn dư lại một con tức giận quát "Đám du côn cắc ké biết lão tử tới, tránh như tránh rắm thối vậy, ta đáng sợ như vậy sao?"

Đám người đứng đầu nhất, hôm nay trên danh nghĩa là mẹ của Phạm Nhàn ba người—— Liễu thị nghe được câu "Đù má hắn " kia của Vương gia, không khỏi trên mặt có chút ít sầu khổ, giảm thấp thanh âm trả lời: "Vương gia, ta trước cũng đã nói, mấy hài tử này hôm nay đi tây thành gặp đại phu đi."

Tĩnh Vương gia nhìn cái xích đu còn hơi đung đưa, hứ một cái, mắng: "Bệnh của Phạm Kiến cũng do Phạm Nhàn trị lành, hắn còn phải xem đại phu cái rắm ấy!"

Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi (ý nói mọi chuyện xảy ra cùng lúc), không nói Tĩnh vương gia còn đang phát cơn thịnh nộ đối với mọi người ở hậu viên, chỉ nhắc tới ba người trẻ tuổi trong xe ngựa lúc này rời Phạm phủ, chính là cảm thấy thoải mái, thấy không khí mùa thu ở kinh đô cũng muốn nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, tâm tình thật tốt.

Từ sau khi Phạm Nhàn đi Bắc Tề trở về, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, chớ nói dẫn theo người nhà đi Thương Sơn nghỉ phép, đi điền trang ngoài kinh để nghỉ ngơi, hẳn là ngay cả kinh đô cũng không đi dạo, trong ngày không phải là chơi âm mưu, chính là đùa quỷ kế, ở trong phủ đắn đo suy tính. Mấy ngày qua đại cục đã định, thanh nhàn chút ít, nhưng bởi vì chính mình giả bệnh không vào triều, cũng phải giữ thể diện cho Bệ Hạ, cũng ngại không dám quang minh chánh đại đi dạo ở trên đường, cho nên không thể làm gì khác đành cùng thê tử muội muội ở nhà hàn huyên khô cả miệng.

May nhờ Tĩnh Vương gia hôm nay tới rồi, nghĩ đến Phạm Thượng thư cũng sẽ không vì Phạm Nhàn trốn đi mà tức giận, lúc này mới cho ba người một cơ hội lén lén lút lút du ngoạn kinh đô .

Ngồi trên xe ngựa. Phạm Nhàn đem rèm cửa sổ vén lên một khe nhỏ, cùng hai cô nương tham lam ngắm nhìn quang cảnh khắp nơi, mấy gian hàng rong không ngừng rao bán, góc đường còn có chút đồ vật ly kỳ, không gian thật thái bình.

Uyển nhi bĩu môi nói: "Đã đi ra ngoài lại chỉ có thể núp ở trong xe không phải quá chán sao?"

Nhược Nhược cũng nhíu mày nói: "Ca ca lúc này không tiện xuất đầu lộ diện...” Nàng bỗng nhiên nói: "Nhưng ca ca ngươi có thể cải trang mà?"

Phạm Nhàn cười một tiếng, nói: "Cho dù dân chúng trong kinh không nhận ra ta, chẳng lẽ còn không nhận ra hai đóa hoa như các ngươi sao?" Biết rõ hắn nói dối, nhưng Uyển nhi cùng Nhược Nhược cũng vẫn có chút vui vẻ. Nữ tử thật đúng là dễ dụ.

"Đi Nhất Thạch Cư ăn cơm đi." Uyển nhi ngồi xe có chút buồn bực, nghĩ kế nói: "Ở lầu ba có một gian rất an tĩnh, sẽ không ai thấy chúng ta, còn có thể ngắm phong cảnh."

Nhắc tới cũng rất đúng dịp, lúc này xe ngựa mới vừa qua lầu dưới Nhất Thạch Cư. Phạm Nhàn từ trong cửa sổ xe nhìn ra ngoài, bỗng nhiên nghĩ đến chính mình từ Đạm Châu đi tới kinh đô, lần đầu tiên đi dạo phố, chính là cùng muội muội đệ đệ ăn cơm ở Nhất Thạch Cư, lúc ấy nói chuyện gì đã quên rồi, hình như là có liên quan tới khí khái. Bất quá còn nhớ đánh Quách Bảo Khôn một quyền, còn dưới lâu mua một quyển Thạch Đầu Ký sách lậu trong tay trung niên phụ nhân.

Quách gia đã bị mình đánh ngã, Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi bởi vì kỳ thi mùa xuân bị chết ở trong thiên lao, chẳng qua vụ án này cũng không liên luỵ, cho nên không biết Quách Bảo Khôn công tử kia đã đến nơi nào.

Hắn không trả lời Uyển nhi, hơi có chút tiếc nuối nói: "Nhất Thạch Cư... Lầu dưới, làm sao không có người bán sách nữa?"

Phạm Nhược Nhược nhìn hắn một cái, nhẹ nói: "Sau khi ca ca mở Đạm Bạc thư cục, Tư Triệt đã đi tìm những người này, cho nên quan phủ tra xét nghiêm một chút... Trong kinh đô bán sách lậu đã giảm bớt rất nhiều."

Phạm Nhàn hơi ngây ra, lúc này mới nhớ tới, ban đầu đệ đệ từng nói, muốn hắc bạch đều xuất hiện, chặt đứt làm ăn của người bán sách lậu, nghĩ đến chỗ này, hắn rất tự nhiên nhớ tới Phạm Tư Triệt hôm nay đang đi phương bắc, theo bản năng mở miệng nói: "Tư Triệt đầu tháng sau hẳn là có thể tới thượng kinh."

Trong xe ngựa thoáng cái an tĩnh , Uyển nhi cùng Nhược Nhược nhìn nhau một cái, một hồi lâu sau mới nhẹ nói: "Phía bắc rất lạnh, cũng không biết y phục mang có đủ không."

Phạm Nhàn cúi đầu khẽ mỉm cười, nói: "Đừng quan tâm chuyện này... Hắn cũng mười bốn rồi, tự có chủ ý của mình." Lời tuy nói như thế, trong lòng lại nghĩ một chuyện khác, ít nhất Phạm Nhàn đối với Nhị hoàng tử bên kia càng thêm ác cảm, nhìn Nhất Thạch Cư cũng phá lệ không vừa mắt, lạnh lùng nói: "Sản nghiệp của Thôi gia chính là đưa bạc cho lão Nhị, ta không muốn làm giàu cho hắn."

Uyển nhi lúc này khó nói được điều gì, dù sao Nhị hoàng tử cùng nàng cũng ở cùng nhau mười năm, vốn có chút tình cảm, mặc dù tướng công cùng biểu ca tranh đấu, nàng rất lý trí lựa chọn trầm mặc cùng âm thầm ủng hộ đối với Phạm Nhàn, nhưng không muốn nói những lời hung ác, lúc này thấy không khí có chút đè nén, nàng cười hắc hắc nói: "Nếu không ủng hộ sản nghiệp của hắn, vậy thì ủng hộ sản nghiệp nhà mình... Bằng không..."

Nàng con ngươi đảo một vòng, cười nói: "Chúng ta đi Bão Nguyệt lâu đi."

...

...

Dẫn theo lão bà muội muội đi dạo thanh lâu ư? Phạm Nhàn suýt nữa không bị đề nghị này hù chết, ho hai tiếng, nghiêm nghị nói: "Bão Nguyệt lâu cũng không phải sản nghiệp của ta, đó là của Sử Xiển Lập ."

Uyển nhi liếc hắn một cái, nói: "Người nào không biết đó chỉ là trò che mắt chứ, ngươi mở thanh lâu thì cứ mở, ta cũng không nói gì mà."

Nhược Nhược ở bên quay đầu nén cười.

Phạm Nhàn cau mày, cười nói: "Tại sao lại là thanh lâu ta mở, ngươi biết rõ ta làm thế là muốn chùi mông cho đệ đệ mà."

Uyển nhi không thuận theo nói: "Tóm lại là kinh doanh của nhà mình, không phải ngươi nói nơi đó làm món ăn ngon nhất kinh đô sao? Chúng ta không đi tìm cô nương, chẳng qua tới ăn thì sợ gì chứ? Hơn nữa buôn bán của nhà mình, vừa không cần lo lắng tin tức ngươi giả bệnh truyền ra ngoài cho người khác biết."

Phạm Nhàn quả quyết cự tuyệt: "Ngươi muốn ăn, ta để cho đầu bếp trong lầu làm rồi đưa đến trong phủ , một cô nương ngồi trong thanh lâu còn ra thể thống gì?"

Uyển nhi nghịch ngợm lé lưỡi. Nói: "Món ăn làm đưa qua dù gì cũng sẽ nguội."

Phạm Nhàn tức giận nói: "Vậy gọi đầu bếp tới nhà làm thì sao?"

Uyển nhi thấy hắn kiên trì, không khỏi thở dài, vạn phần đáng tiếc nói: "Cũng thật muốn đi Bão Nguyệt lâu ngồi xem một chút, xem xem thanh lâu chú em mở dáng vẻ thế nào." Nàng nháy mắt nói: "Nói thật, ta rất hiếu kỳ với loại địa phương này."

Nhược Nhược vẫn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói: "Đi dạo một chút thì đi dạo một chút đi..." Nàng thấy Phạm Nhàn chuẩn bị nói chuyện, giành trước nói: "Cô nương ngồi ở thanh lâu thì kỳ lạ, chẳng lẽ đại lão gia các ngươi ngồi thì không kỳ sao?"

Nàng mỉm cười quay ra ngoài cửa sổ nhìn: "Còn nữa nghe ca ca nói, ngươi để cho Tang cô nương chủ trì Bão Nguyệt lâu, ta đã nửa năm không nghe Tang cô nương ca hát rồi, không đi Bão Nguyệt lâu, có thể đi nơi nào nghe đây?"

Uyển nhi thấy em chồng đồng ý với ý kiến của mình, đảm khí tăng nhiều, nghiêm mặt cầu Phạm Nhàn nói: "Ngươi biết ta thích nghe Tang Văn ca hát,hơn nửa năm không gặp, hôm nay mới biết được là bị chú em đoạt tới Bão Nguyệt lâu, ngươi dẫn chúng ta đi đi."

Nhược Nhược nói tiếp: "Nam nhân đi dạo được, chẳng lẽ chúng ta không di dạo được ư?"

Phạm Nhàn nhất thời cứng họng, đánh giá muội muội mấy lần, phát hiện nha đầu này hiện tại càng ngày càng sắc bén lớn mật rồi, hơn nữa suy nghĩ quả nhiên bất đồng với nữ tử trên thế giới này, nhìn lúc trước đối thoại, nàng rõ ràng so với Uyển nhi lộ ra vẻ quang minh chánh đại, để ý tới nữ quyền hơn, dĩ nhiên, đầu tiên tự trách mình giáo dục đối với nàng từ nhỏ . Bất quá cảm giác nha đầu biểu lộ ra khí chất phi phàm, còn đến từ chỗ khác.

Hắn cười khổ một tiếng nói: "Thật ra xem một chút cũng không sao, các ngươi biết, ta cũng là người thích kinh thế hãi tục, bất quá... trong kinh gần đây không yên bình, ta không muốn để cho đám ngôn quan có quá nhiều điều có thể nói."

Vừa nghe hắn nói chính sự , Uyển nhi cùng Nhược Nhược cũng rất hiểu chuyện không nói nữa.

Phạm Nhàn quay đầu nhìn ra ngoài xe, lại ngây ra, phát hiện phía trước cách đó không xa chính là Bão Nguyệt lâu quý khí mười phần đan xen thêm khí tức thanh mỵ, không khỏi cười mắng Đằng Tử Kinh đang đánh xe: "Ngươi thật sự tới đây ư? Chỉ biết nịnh nữ chủ tử của mình, cũng không biết thuận ý của ta, ngươi còn muốn đi Đông Hải quận làm quan hay không? Phải biết rằng nhà ngươi đã nói với ta rất nhiều lần rồi."

Đằng Tử Kinh ha ha thật thà cười một tiếng, không nói gì, trái lại Uyển nhi cùng Nhược Nhược che miệng nở nụ cười.

Xe ngựa Phạm phủ đến Bão Nguyệt lâu, mặc dù không biết ngồi trong xe chính là Phạm Nhàn, nhưng người tiếp khách khôn khéo của Bão Nguyệt lâu nào dám không cung kính? Ngay cả Thạch Thanh Nhi ở lầu ba đang dưỡng thương ... cũng khập khễnh tới hầu hạ , đợi nhìn thấy trong xe dĩ nhiên là Phạm đề ty trong truyền thuyết bệnh nặng trong người, Thạch Thanh Nhi không khỏi sợ hãi nhảy dựng lên .

Có thể nhìn thấy vị tú bà còn trẻ trong truyền thuyết này, hai vị tiểu thư thân phận tôn quý trong xe có chút hài lòng, bất quá làm nàng thất vọng chính là, Tang Văn không có ở trong lầu, nói là bị quý phủ nào đó mời đi ca hát .

Lấy cớ này, Phạm Nhàn dĩ nhiên sẽ không cho phép các nàng tới Bão Nguyệt lâu, nhưng trong lòng cũng có chút buồn bực, Tang Văn hôm nay đã tự do, lại âm thầm vào Giám Sát Viện, căn bản không cần để ý sắc mặt vương công quý tộc khác trong kinh đô, làm sao còn có thể đi quý phủ ca hát chứ? Phủ đệ nhà ai có uy thế đến vậy?

Xe ngựa chạy nhanh rời Bão Nguyệt lâu, nhìn hai vị cô nương có chút buồn bực thất vọng , Phạm Nhàn cười an ủi: "Nếu đã đi ra ngoài chơi, vậy thì vui vẻ một chút đi... Bão Nguyệt lâu cũng không phải là địa phương xa hoa nhất kinh đô, đầu bếp nơi này làm món ăn cũng không phải là ngon nhất ."

Lời còn chưa nói hết, Uyển nhi đoạt trước nói: "Đừng hòng gạt chúng ta, danh tiếng Bão Nguyệt lâu hôm nay thật vang dội, các nhà khác đều kém xa... Trừ phi ngươi nói là trong cung." Nàng cười hi hi nói: "Ta cũng không ngại vào cung thăm mấy vị nương nương, dù sao cũng đã mấy ngày không thấy... Bất quá tướng công ngươi chẳng lẽ không sợ Bệ Hạ trong cung nhìn thấy ngươi giả bệnh mà long nhan bốc lửa sao?"

Phạm Nhàn cười nhéo nhéo chóp mũi nàng: "Đừng có rủa ta... Ta mang bọn ngươi đi địa phương này, tuyệt đối thoải mái hơn trong cung, làm ra món ăn, ngay cả ngự trù cũng còn kém."

Hai vị cô nương rất kinh dị, nghĩ thầm dưới bầu trời này làm sao có thể có địa phương xa hoa hơn so với hoàng cung? Cho dù đám hoàng thương có thực lực như vậy, nhưng cũng không có lá gan làm chuyện như thế.

...

...

Xe ngựa chạy nhanh khỏi cửa nam kinh đô, đến ngoài kinh người cũng thưa thớt dần , Khải Niên tiểu tổ mật thám đang âm thầm bảo vệ Phạm Nhàn cùng thị vệ Phạm phủ, phải lúng túng hiện ra thân hình, có chút không giải thích được nhìn nhau một cái, sau đó không được tự nhiên đi theo phía sau chiếc xe ngựa kia không xa. Theo xe ngựa đi tới một ngọn núi yên tĩnh ở ngoài kinh giao.

Càng tới gần núi, đường núi không thấy hẹp hòi, vẫn duy trì chế thức quan đạo cấp một của Khánh quốc, chẳng qua là núi rừng bên đường u tĩnh hơn. Cảnh đẹp ập tới, cỏ thu úa vàng xen lẫn hoa dại, rừng cây u tĩnh điểm điểm màu xanh, vô số sắc thái phong phú, giống như một bức tranh tươi đẹp.

Lâm Uyển Nhi cùng Phạm Nhược Nhược không khỏi thở dài, phong cảnh nơi này quả nhiên rất đẹp, chỉ là tại sao bình thường không nghe người ta nhắc tới? Ngay cả năm trước giao du đạp thanh tựa như cũng không tới nơi này, theo lý mà nói nơi đẹp như vậy, sớm nên bị trong cung hoặc là đại thần quyền cao chức trọng chiếm tới làm biệt viện, tại sao mình lại không biết là của nhà ai? Bất quá nhìn độ rộng của sơn đạo, có thể đoán được sẽ đi tới phủ đệ, nhất định là chỗ ở của nhân vật khó lường.

Chỉ là thấy Phạm Nhàn vẫn cố tình ra vẻ bí hiểm, nhị nữ đều có chút không vui, cho nên ngậm miệng không cùng hắn nói chuyện, chẳng qua là thưởng thức cảnh trí bốn phía.

Sơn đạo dần kết thúc, xe ngựa chuyển qua một mảnh cánh rừng, một tòa trang viên diện tích cực kỳ rộng lớn cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở trước mặt mọi người, giống như chỗ ở của thần tiên, bỗng nhiên xóa đi pháp thuật mây mù, xuất hiện trước mắt người phàm. Trang viên kiến trúc cũng không cao lớn, nhưng phân bộ cực kỳ thích hợp, cùng trong viên cây xanh thấp thấp đan xen, không bàn mà hợp tự nhiên chi lý, mặc dù không phù hoa, nhưng chi tiết mái hiên, rõ ràng lộ ra khí tức thanh quý.

"So với hoàng cung như thế nào?" Phạm Nhàn cười hỏi.

Lâm Uyển Nhi ngậm lại miệng vì ngạc nhiên mà há hốc ra, cười nhạo: ... . . . Mỗi người mỗi vẻ... Bất quá cũng không phải là thôn trang của chúng ta, ngươi đắc ý làm gì?"

Phạm Nhàn phất tay một cái, nói: "Chủ nhân nơi đây cũng đã nói, tương lai sẽ tặng cho ta, chẳng qua ta thấy nơi này bình thường không tốt, không muốn chuyển qua ."

Lúc này ngay cả Nhược Nhược cũng sợ hãi, kinh ngạc nói: "Nơi này còn có cái gì không tốt ?"

"Nữ nhân quá nhiều." Phạm Nhàn nghiêm nghị nói: "Trong trang không biết có bao nhiêu mỹ nhân tuyệt sắc."

...

...

Không để ý tới hai vị cô nương bên cạnh kinh ngạc, xe ngựa dưới sự chỉ huy của Phạm Nhàn mà ngừng lại, hắn xuống xe, lấy ra bên hông lệnh bài đề ty, rất đột ngột đưa đến trong bụi cỏ bên cạnh.

Trong bụi cỏ như có ảo thuật xuất hiện một người, người này mặc y phục rất tầm thường, giống như là tiều phu thường gặp trong núi, tiều phu cẩn thận kiêm trả yêu bài, vừa quan sát Phạm Nhàn hồi lâu, mới vạn phần ngượng ngùng nói: "Đại nhân, đây là quy củ, xin ngài thứ lỗi."

"Ta không trách ngươi." Phạm Nhàn cười nói: "Trong xe là thê tử cùng muội muội của ta."

Tiều phu không dám hỏi thêm gì, cung kính lui về, sau đó kiếm một chỗ ẩn núp khác.

Xe ngựa một lần nữa lăn bánh, dọc theo sơn đạo hướng trang viên đi tới, đường đi vô cùng an tĩnh, nhưng lúc này hai vị cô nương trong xe ngựa cũng có thể đoán được, con đường này nhất định đề phòng chẳng kém hoàng cung, thậm chí có thể nói từng bước sát cơ, coi như là một chi quân đội mô hình nhỏ muốn tấn công vào, chỉ sợ cũng sẽ thảm bại mà về.

Dĩ nhiên, hai vị cô nương cực kì thông minh, lúc này cũng đoán ra được chủ nhân tòa sơn trang này là ai.

Có thể có được hưởng thụ cao cấp hơn so với hoàng cung, có thể ở một trang viên như vậy, có thể có được phòng bị sâm nghiêm đến thế, trừ chủ nhân Giám Sát Viện, còn có thể là ai chứ?

Ở phía sau xe ngựa, hai đội vẫn chịu trách nhiệm bảo vệ xe ngựa cũng vô cùng thông minh xa xa dừng bước, rất bất đắc dĩ ngồi xuống, bắt đầu nghỉ ngơi, đã đến chỗ này, nơi nào còn phải dùng tới những người này làm hộ vệ.

Đầu lĩnh hôm nay của Khải Niên tiểu tổ Tô Văn Mậu đối với thị vệ Phạm phủ bên kia khẽ gật đầu.

Thị vệ cũng có chút lúng túng đáp lễ.

"Thấy rõ sao." Tô Văn Mậu cười với đối phương: "Người như chúng ta, có khả năng gần viện trưởng đại nhân như vậy... Coi như là nhờ phúc của đề ty đại nhân ."

"Rất đúng." Thị vệ có chút hâm mộ nhìn trang viên xinh đẹp nơi xa một cái.

Sau đó hai bên ngồi trong sân cỏ, bắt đầu nhai rễ cỏ, nhàm chán, nhìn trời, ngáp dài.

...

...

Trang viên xinh đẹp chính là của Trần Bình Bình, cả Khánh quốc trừ Hoàng Đế Bệ Hạ ra, quyền lực lớn nhất chính là lão nhân thọt này. Không giống văn võ bá quan bình thường, Trần Bình Bình địa vị quá mức đặc thù ở trong triều đình Khánh quốc, hơn nữa luôn luôn cáo ốm không chịu vào triều, cho nên mới có thời gian quanh năm ở trong viên ngoài thành, mà gian nhà trong kinh thì không thèm ở.

Hôm nay, Phạm Nhàn tiểu giả bệnh, đến thăm lão giả bệnh Trần Bình Bình, dù sao cũng đã tới mấy lần cho nên cũng quen cửa quen nẻo, đi thẳng tới cửa trang viên, trên tấm biển viết hai chữ to —— Trần Viên , chính là tiên hoàng đích thân đề, quý trọng vô cùng.

Hắn nhìn hai chiếc xe ngựa ngừng lại ngoài cửa, không nhịn được nhíu mày, tuyệt đối không ngờ hôm nay trang viên lại có khách nhân, dựa theo loại tính tình cô hàn của Trần Bình Bình, danh tiếng vạn ác của Giám Sát Viện, bình thường triều thần thật sự sẽ không chạy tới uống trà ——khách nhân hôm nay tới là ai chứ?

Uyển nhi ở phía sau hắn xuống xe, nhìn thoáng qua, đã nhìn thấu dấu hiệu trên đầu một chiếc xe ngựa, mỉm cười nói: "Người của hoàng gia."

Phạm Nhàn hơi ngây ra.

Vị gia nhân già ở cổng Trần Viên đã sớm chạy xuống bậc thang để đón, hắn biết trước mặt Phạm đại nhân trẻ tuổi này không giống các quan viên trên đời, là hậu bối viện trưởng đại nhân nhà mình coi trọng nhất, lại được viện trưởng đại nhân khâm định là người nối nghiệp, tự nhiên không dám chậm trễ, rất có lễ số đồng thời lại cực kỳ nhỏ giọng nói: "Là Hòa Thân Vương cùng tiểu Tần đại nhân của Xu Mật Viện."

Phạm Nhàn nghiêng nghiêng đầu, gãi gãi phần gáy có chút ngứa, Đại hoàng tử cùng tiểu Tần ư? Hắn biết tiểu Tần đại nhân hôm nay cũng vào cung nghị sự, đã là đại thần trọng yếu trụ cột triều đình, mà mấu chốt nhất chính là trên tiểu Tần còn có lão Tần, vị viện trưởng viện quân sự tiền nhiệm, chính sử Xu Mật Viện hôm nay lão Tần tướng quân, cả nhà này ở quân đội Khánh quốc có thế lực sâu đậm. Đại hoàng tử ở phía tây đã chinh chiến nhiều năm, cùng Tần gia quan hệ không cạn, hai người như vậy chạy đến phủ của Trần Bình Bình, là làm cái gì?

Phạm Nhàn đứng dưới thềm đá, không vội vã đi vào, mà suy nghĩ xem đối phương bái phỏng có thể cùng mình có quan hệ hay không, tuy nói quân đội cùng Giám Sát Viện quan hệ vẫn vô cùng hòa thuận, nhưng chuyện này vẫn còn có chút quái dị. Hắn cười cười, cũng không để ý chuyện chính mình đi chơi bị triều đình biết, liền dẫn thê muội đi vào trong viên, hắn cũng muốn nhìn một cái, Đại hoàng tử rốt cuộc có ý định gì.

Xuyên qua đình đài lâu tạ xinh đẹp chí cực, trang sức cũng cực kỳ cao quý, rốt cục đi tới chính sảnh mà Trần Bình Bình đãi khách. Cũng không đợi người thông báo, Phạm Nhàn bước nhanh vào trong, vốn không có nghĩ kỹ nói cái gì, nhưng vừa nhìn Tang Văn cô nương ở một góc đại sảnh khuôn mặt bất an ca hát, không khỏi cười ha ha nói: "Ta đã đoán được, cả kinh đô dám kéo Tang cô nương tới ca hát , cũng chỉ có một nhà này mà."

Thì ra Tang Văn không có ở Bão Nguyệt lâu, hẳn là ở trong Trần Viên!

Tang Văn là chưởng quỹ Bão Nguyệt lâu, lại là nhân viên mới vào Giám Sát Viện, Trần Bình Bình đem nàng kéo tới ca hát dĩ nhiên cũng chỉ cần một câu nói.

Tiếng cười quanh quẩn ở trong sảnh, Trần Bình Bình ngồi ở chủ vị tự tiếu phi tiếu đưa mắt nhìn lên, nhìn ba vị thanh niên na nữ bất ngờ tới, trong con ngươi thói quen âm hàn nhiều một tia ấm áp, hai tay khô gầy nhẹ nhàng vuốt tấm chăn màu xám phủ trên chân mình, cười mắng: "Ngươi không phải ngại chỗ của ta nhiều nữ nhân sao? Làm sao hôm nay lại tới? Tới thì cứ tới, còn mang theo lão bà cùng muội muội của mình, chẳng lẽ sợ ta gọi nữ nhân tới nuốt sống ngươi ư?"

Hai người tuổi trẻ ngồi ở vị trí của khách hơi kinh hãi, quay đầu hướng cửa sảnh nhìn lại, trong lúc nhất thời không khỏi ngây ngẩn cả người, cũng là Tang Văn ngừng hát, khuôn mặt mỉm cười đứng dậy, hướng Phạm Nhàn và hai vị cô nương thi lễ một cái.

Chỉ chốc lát sau, người đang mặc thường phục, nhưng vẫn không ngăn được trên người lộ ra khí chất quân nhân đặc biệt sở hữu đứng dậy, đầu tiên rất có lễ số hướng về phía Uyển nhi phía sau Phạm Nhàn thi lễ một cái, sau đó hướng Phạm Nhược Nhược ôn hòa vấn an, lúc này mới khuôn mặt mỉm cười nói với Phạm Nhàn: "Phạm đại nhân, hạnh ngộ."

Phạm Nhàn từng gặp Tần Hằng, biết đối phương gia thế vô cùng tốt, rất được Bệ Hạ thưởng thức, chính là một viên tân tinh trên triều đình Khánh quốc, tiền đồ bất khả hạn lượng, chắp tay đáp lễ nói: "Gặp qua tiểu Tần đại nhân."

Tuy nói Tần Hằng phẩm trật hôm nay còn trên Phạm Nhàn, nhưng song phương lòng dạ biết rõ thực lực địa vị của nhau, cho nên cũng không cần thiết chơi trò khách sáo. Tần Hằng cười nói: "Hôm nay trước tới bái phóng viện trưởng đại nhân, không ngờ còn thấy đề ty đại nhân, Tần mỗ đúng là may mắn."

Phạm Nhàn thấy nụ cười của hắn không giống giả bộ, trong lòng cũng thoải mái, đáp: "Không nói mấy lời khách sáo sau này thân cận nhiều hơn, hôm nay nếu gặp rồi, tự nhiên cần uống mấy chén mới được."

Tần Hằng cười ha ha nói: "Phạm đề ty quả nhiên là diệu nhân, làm việc nằm ngoài dự liệu, không đề cập tới chuyện cáo ốm không lên triều, còn muốn tận hứng uống rượu, để cho ta muốn nói mấy câu nhưng lại cũng không mở miệng được."

Phạm Nhàn nhìn Trần Bình Bình ngồi trên chủ vị một cái, cười khổ nói: "Dĩ nhiên, chúng ta làm vãn bối , còn phải xem chủ nhà có muốn lấy rượu đãi khách hay không."

Trần Bình Bình mở miệng mắng: "Ngươi lắm tiền hơn cả lão phu!"

Tần Hằng mặt không đổi sắc, mỉm cười nhưng trong lòng lại lộp bộp một tiếng, vô cùng khiếp sợ. Đám triều thần luôn luôn cho là Phạm Nhàn có thể làm càn ở Giám Sát Viện như thế, chủ yếu là vì Bệ Hạ thưởng thức cùng bồi dưỡng, nhưng lúc này thấy Phạm Nhàn cùng Trần viện trưởng người người sợ hãi nói chuyện, lại là "Không lớn không nhỏ " như thế, mà Trần viện trưởng trả lời cũng rất tự nhiên, hắn mới cảm giác được một tia khác thường, xem ra Trần viện trưởng cùng Phạm đề ty quan hệ... Quả nhiên không giống bình thường!

Bệ Hạ thưởng thức cố nhiên trọng yếu, nhưng thật sự muốn nắm Giám Sát Viện trong tay... Trọng yếu nhất vẫn là thái độ của Trần Bình Bình. Cho đến lúc này, Tần Hằng mới chân thiết biết được, trước mắt thanh niên tên là Phạm Nhàn này, một ngày nào đó, sẽ chân chính đem Giám Sát Viện vững vàng khống chế ở trong tay của hắn, như vậy quân đội... tốc độ kết giao với người này, phải mau một chút rồi, mà không hề chỉ là mình thay Phạm Nhàn nói vài lời lời hữu ích, mượn từ miệng người khác hướng Phạm phủ truyền ra thiện ý.

Bất quá mấy câu nói chuyện với nhau, đã trao đổi rất nhiều tin tức hữu dụng, Phạm Nhàn cũng hiểu được, Trần Bình Bình là mượn cơ hội này, hướng quân đội tỏ thái độ chân thật nhất của hắn, gia tăng trù mã của mình.

Hai người vừa hàn huyên mấy câu, Phạm Nhàn tựa như mới kịp phản ứng, vừa chuyển thân chuẩn bị hành lễ đối với Đại hoàng tử ngồi yên một bên.

Theo lý nói, cử động của hắn thật sự là có chút vô lễ, bất quá người trong đại sảnh cũng biết hắn cùng với Đại hoàng tử lần đầu tiên gặp mặt đã đánh nhau ầm ĩ, mà Tần Hằng cùng Đại hoàng tử giao hảo, cho nên không để ý chuyện này. Về phần Trần Bình Bình... Hắn cũng không quan tâm cung đình lễ tiết mấy thứ này.

Ngay lúc Phạm Nhàn cho là Đại hoàng tử sẽ tức giận, hắn quay đầu nhìn lại, chính mình suýt nữa tức điên lên, chỉ thấy lão bà của mình biết điều ngồi ở bên người Đại hoàng tử, mặt mày hớn hở cùng Đại hoàng tử nói cái gì đó —— mẹ nó, mặc dù biết rõ Uyển nhi từ nhỏ được Ninh tài tử trong cung nuôi dưỡng, tương đương nói là Đại hoàng tử cùng nàng lớn lên, hai người tình như huynh muội ruột thịt, nhưng nhìn cảnh này, Phạm Nhàn vẫn rất khó chịu.

Lại càng không thoải mái chính là, ngay cả Nhược Nhược cũng ngồi bên cạnh, say mê nghe Đại hoàng tử nói chuyện!

Phạm Nhàn dựng lỗ tai nghe hai câu, mới biết được Đại hoàng tử đang nói tới chinh chiến phía tây, cùng Hồ nhân đoạt ngựa. Khánh nhân mê võ, Đại hoàng tử quanh năm chinh chiến, trở thành anh hùng thần tượng trong nhân gian, ngay cả Uyển nhi cùng Nhược Nhược cũng không khác biệt.

Phạm Nhàn trong lòng có chút chua xót, miệng có chút khổ, nghĩ thầm tiểu gia... Tiểu gia... Tiểu gia là người theo chủ nghĩa hòa bình, nếu không cũng đi đánh mấy trận chiến cho tiểu nha đầu các ngươi xem một chút uy phong của mình trên ngựa. Trong lòng hắn khó chịu, trên mặt lại không có một tia phản ứng, ngược lại là ha ha cười, cực kỳ tự nhiên thi lễ một cái với Đại hoàng tử, nói: "Hạ quan Phạm Nhàn, gặp qua Đại điện hạ... A, là Hòa Thân Vương."

Đại hoàng tử nhìn thấy Phạm Nhàn, trong lòng vốn có chút đè nén, lúc này nghe ngữ điệu của hắn, không nhịn được mở miệng nói: "Ta nói Phạm Nhàn... Bổn vương có phải đắc tội với ngươi chỗ nào hay không? Thấy mặt, ngươi không châm chọc bổn vương mấy câu, trong lòng ngươi không thoải mái ư?" Hắn quay đầu nói với Lâm Uyển Nhi: "Thần nhi, tướng công của ngươi... Thật sự là chẳng ra gì."

Lâm Uyển Nhi cùng Đại hoàng tử quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, thấy nói tướng công mình, nơi nào chịu theo, trực tiếp từ trên bàn cầm trái cây nhét vào trong miệng hắn, nói: "Nào có người vừa gặp đã nói muội phu mình như vậy?"

Phạm Nhàn ha ha cười một tiếng, muội phu hai chữ này tương đối dễ nghe, hắn tự đi ngồi phía dưới Nhược Nhược, sớm có hạ nhân đưa tới khăn nóng nước trà các loại. Mặc dù biết rõ Đại hoàng tử cùng Tần Hằng tìm đến lão nhân thọt nhất định là có chuyện quan trọng, nhưng hắn mặt dày ở trong sảnh, hẳn là không để cho đối phương có cơ hội tự nhiên nói chuyện.

Lâm Uyển Nhi biết ở ngoài kinh đô, sử đoàn cùng quân tây chinh tranh đường, chuyện này thật ra nói cho cùng đúng là Phạm Nhàn không phải, nhưng nàng cũng rõ ràng nguyên nhân Phạm Nhàn làm như vậy, nhưng nếu hiện tại đã có Nhị hoàng tử làm mục tiêu, Phạm Nhàn cũng không cần phải lần nữa đăc tội với Đại hoàng tử, hơn nữa nàng cũng không hi vọng nhìn tướng công cùng đại hoàng huynh thân thiết nhất nổi lên xung đột, cho nên trong vô thức liền lôi kéo hai người nói chuyện, muốn hòa hoãn quan hệ của hai người.

Cử động như vậy, mọi người lòng dạ biết rõ, chỉ là nam nhân a, tổng hội có thời điểm nhìn không thấu, cho nên Đại hoàng tử mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, không rãnh mà để ý, Phạm Nhàn chỉ là cười híp mắt cùng Tần Hằng nói chuyện, hỏi đối phương lão Tần tướng quân thân thể như thế nào, lúc nào muốn bớt thời gian tới phủ bái phỏng.

Trần Bình Bình giống như ngủ thiếp đi bình thường, nửa nằm ở xe lăn, nhắc tới cũng kỳ, coi như ở trong nhà mình, hắn vẫn kiên trì ngồi xe lăn, mà không phải trên giường thoải mái hơn. Thấy tình hình này, Lâm Uyển Nhi không còn cách nàođành thở dài một hơi, Nhược Nhược ở bên nở nụ cười, một Đại hoàng tử thiện chiến , một vị đại thần tuổi trẻ trong triều đang rất nổi danh, lại như hai đứa trẻ đấu đá, thật sự có chút tức cười.

Cuối cùng ngay cả Tần Hằng cũng cảm thấy cùng Phạm Nhàn hàn huyên không nổi nữa, Đại hoàng tử bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Nghe nói Phạm đề ty gần nhất bệnh nặng liệt giường, không thể vào triều, ngay cả Đô Sát Viện dâng tấu cũng không thể tự biện, không nghĩ hôm nay lại có hứng thú đi chơi..."

Phạm Nhàn ngáp một cái nói: "Ngày mai sẽ vào triều, ngày mai ngày mai."

Tần Hằng sửng sốt, nghĩ thầm chẳng lẻ ngươi không chơi giả bệnh nữa rồi? Vậy ngày mai trên triều sẽ thật là náo nhiệt... Chẳng qua là... Chính mình bị Đại Điện hạ kéo tới Trần Viên để nói chuyện kia, ngay trước mặt Phạm Nhàn lại không tiện mở miệng.

Hắn không tiện mở miệng, Đại hoàng tử lại quang minh lỗi lạc, thẳng đến Trần Bình Bình rất cung kính nói: "Thúc phụ, chuyện của lão Nhị, ngài phát biểu một câu sao..." Hắn nghiêng đầu nhìn Phạm Nhàn một cái, tiếp tục nói: "Ta vốn không để ý tới chuyện trong triều, nhưng lời đồn trong kinh không khỏi quá hoang đường, hơn nữa quan viên môn hạ của lão Nhị, thực có vài vị thật có chút ít tài cán , cứ như vậy xuống, đối với triều đình mà nói, không khỏi cũng là tổn thất."

Tần Hằng lòng nghĩ ngài cũng thật là không nể mặt, ngay trước mặt Phạm đề ty lại muốn làm mất mặt hắn, nhưng chuyện đã xảy ra, cũng chỉ kiên trì cười khổ nói: "Đúng vậy, viện trưởng đại nhân, Bệ Hạ vẫn không chịu nói gì, nếu ngài không ra mặt, chuyện tiếp tục như vậy, triều đình thể diện cũng không đẹp chút nào."

Phạm Nhàn cười cười, hai vị này thật đúng là quang minh lỗi lạc, Đại hoàng tử cùng Tần hằng ý muốn đã rất rõ ràng, Nhị hoàng tử nhất phái đã bị Giám Sát Viện áp tới không thở nổi, lại không tiện tự mình ra mặt, không thể làm gì khác đành cầu đại ca của mình ra mặt, vừa lôi kéo Tần gia Xu Mật Viện, đối phương trực tiếp tìm Trần Bình Bình thật sự là tính toán rất hay, đây không phải là đang đào góc tường nhà mình, mà là đang rút củi dưới đáy nồi của mình —— nếu như Trần Bình Bình thật sự bảo Phạm Nhàn dừng tay, hắn cũng chỉ có thể đáp lời.

Bất quá lợi ích cần có đã được rồi , kinh đô phủ doãn rút lui, chút ít quan viên phe phái Nhị hoàng tử cũng đã mất chức hoặc là bị điều tra, Phạm Nhàn cũng không để ý những thứ này, ngược lại rất để ý Đại hoàng tử lúc trước xưng hô.

Hắn xưng Trần Bình Bình là thúc phụ!

Cho dù Trần Bình Bình thực lực sâu không lường được như thế nào, cùng Bệ Hạ thân cận như thế nào, nhưng đường đường Đại hoàng tử miệng nói thúc phụ, vẫn là không hợp, nói ra chỉ sợ sẽ hù chết người, thúc phụ của ngươi là ai? Là Tĩnh Vương, mà không thể là một vị đại thần.

Lúc hắn đang suy nghĩ, Trần Bình Bình đã mở hai mắt có chút vô thần, nhẹ nhẹ ho hai tiếng, nói: "Chuyện lão Nhị từ từ hãy nói, ta nói a..." Hắn chỉ vào Lâm Uyển Nhi cùng Nhược Nhược, ho nói: "Khụ... Khụ... Các ngươi nha đầu lần đầu tiên tới nhà ta, làm sao không chào chủ nhà một tiếng?"

Thật ra không có mấy người không sợ Trần Bình Bình, nhất là trong rất nhiều truyền thuyết cùng chuyện xưa, Trần Bình Bình thành công tạo dựng thành hình tượng một ma quỷ ác độc, Lâm Uyển Nhi cùng Phạm Nhược Nhược thân phận mặc dù thanh quý, nhưng đối mặt với người đứng đầu thế lực ngầm của Khánh quốc, vẫn có chút sợ, cho nên vừa vào phòng, vội vàng ngồi xuống bên người Đại hoàng tử.

Lúc này nghe lão nhân mở miệng, bất đắc dĩ, Lâm Uyển Nhi cùng Nhược Nhược vẻ mặt đau khổ đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Bình Bình kéo váy thi lễ, làm lễ của vãn bối.

Trần Bình Bình cười một tiếng, mở miệng nói: "Sợ cái gì? Các ngươi một người thì cha, một người thì mẹ... So với ta cũng chẳng tử tế hơn." Lời này nói tự nhiên là trưởng công chúa cùng lão gian cự hoạt Phạm Thượng thư. Hắn tiếp theo nói với Đại hoàng tử: "Chuyện ngươi nói, nếu chánh chủ đã tới, ngươi trực tiếp nói cùng hắn đi... Hắn có thể làm chủ. Quận chủ nương nương, Phạm gia tiểu thư, giúp lão gia hỏa đẩy đẩy xe lăn sao, lão phu dẫn bọn ngươi đi xem một chút sự trân quý trong Trần Viên."

Nhị nữ cùng Tang Văn đẩy lão nhân thọt rời đại sảnh, chỉ để lại Phạm Nhàn Đại hoàng tử Tần Hằng ba người hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm lão nhân làm việc quá vô trách nhiệm, đem nhà mình làm chiến trường để lại cho các vãn bối đánh nhau, mà chính mình mang theo ba giai nhân như hoa đi đi dạo trang viên rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK