Đêm xuống mới về đến phủ, biết bốn người Dương Vạn Lý đã tới, Phạm Nhàn cũng lơ là, nói lại, ở khách điếm kia hắn cũng đã từng nói, chỉ cần bọn họ làm tốt nhiệm vụ của mình, bảo vệ bách tính, làm quan càng cao thì càng tốt rồi. Tuy Phạm Nhàn không phải là một đại hiệp sĩ vì nước vì dân, nhưng nếu như nếu mình có thêm vài môn sinh, thì tất nhiên cũng rất vui vẻ, tương lai mới có thể an bài cho họ mấy việc, tương lai hơn nữa.
Sắp chia tay, tự nhiên hắn muốn cầm tay Nhược Nhược muội muội, không nói gì, cẩn thận dặn Tư Triệt tránh mấy vấn đề tiền nong, lạy phụ thân, kính Liễu di nương. Lúc này mới quay lại phòng ngủ, đang chuẩn bị cởi quần áo, nhìn tiểu nương tử đầy thương cảm trên giường, nhưng phát hiện có ông anh vợ Đại Bảo ngốc nghếch kia ở trong phòng.
Phạm Nhàn mỉm cười nói mấy câu với Đại Bảo, Lâm Uyển Nhi ngồi một bên nhìn, trong bụng cũng thấy kỳ quái, mối quan hệ của tướng công và ca ca cũng thực kỳ lạ, không biết làm sao hai người nói chuyện với nhau nhiều như thế được, cũng không biết vì sao Phạm Nhàn lại có thể chịu được tính tình của ca ca.
Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn cùng Đại Bảo cười hì hì đặt tay phải lên vai người kia, giống như một khẩu hiệu, sau đó hạ nhân và Đại Bảo đi ra ngoài.
-Nói chuyện gì với Đại Bảo chứ?
Lâm Uyển Nhi thương cảm hề hề ôm chăn nhìn hắn, dường như mình vừa ăn thịt ca ca của nàng, một đôi bàn chân trần lộ ra ngoài, nõn nà như tuyết, mỹ lệ vô cùng.
Phạm Nhàn mỉm cười, ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve chân vợ, ngón tay xấu xa gãi gãi gan bàn chân nàng:
-Hắn đáp ứng tiểu nhàn nhàn, tiểu nhàn nhàn không có ở trong Kinh với hắn, hắn sẽ thật ngoan.
Lâm Uyển Nhi cảm giác gan bàn chân buồn buồn, nghe hai câu ve vãn, khuôn mặt nõn nà đỏ ửng lên, thậm chí hai tai cũng đỏ hồng, nhìn qua thực sự rất động lòng người. Nàng vội rụt hai chân về, e lệ:
-Còn quá sớm.
Phạm Nhàn trêu đùa:
-Không còn sớm không còn sớm, ngày mai đi rồi, phải nhanh chóng nhanh chóng.
-Được rồi. Ban ngày phụ thân có cho gọi chàng không?
Lâm Uyển Nhi vốn người nho nhã dịu dàng, nhân hậu, gặp tướng công vô sỉ dâm tà thật không biết làm sao cho phải, đành dùng chiêu dương đông kích tây.
Nhưng chiêu này thì dùng nhiều lắm rồi, Phạm Nhàn miễn dịch rồi:
-Cha vợ mắng cho ta một trận, trước tiên là mắng chuyên khoa trường, sau lại mắng um lên chuyến Bắc Tề lần này, ta không chịu nghe lời phụ thân và nhạc phụ.
Thực ra ban ngày vào Tướng phủ, Phạm Nhàn nhìn thấy rất rõ sự lo lắng của nhạc phụ đại nhân, chỉ là không biết vì sao lão tể tướng lại lo lắng đến thế.
Miệng hắn thì trả lời nói chuyện, hai tay cũng chẳng thành thật vuốt ve sờ nắn dọc theo chân thê tử, chỉ nửa khắc, đã vạt ra ngũ chỉ sơn, cầm nhu ni, khiến Uyển Nhi hét toáng lên sợ hãi.
…
Đêm ngọt ngào chồng vợ, ôn lại kỷ niệm xưa nơi Khánh miếu, đang trong lúc ngọt ngào này, Phạm Nhàn lại nghĩ đến vị đại tông sư Khổ Hà nơi Bắc Tề kia, nghĩ đến Thần miếu hư vô ảo ảnh, không hiểu sao tâm trạng trầm xuống.
Cảm thấy được tướng công lạ lạ, Uyển Nhi vươn người lười biếng dựa trên thân hắn, mỉm cười:
-Ngày mai đã đi rồi, giờ đang nghĩ gì thế?
Một sợi tóc của nàng khẽ lướt qua, ngứa ngáy thật là ngứa ngày, Phạm Nhàn cười cười, những suy nghĩ lúc nãy đã biến sạch, một đôi ánh mắt gian tà cứ thoăn thoắt chuyển, ánh mắt trườn theo mái tóc đen dài cực kỳ tham lam rơi xuống hơn nửa bộ ngực sữa của thê tử lộ ra ngoài áo lót.
Uyển Nhi nhìn hắn, đôi mắt trong veo như biết nói, nhu thuận yêu thương, ẩn chứa bao nhiêu ôn tình, như đang muốn nói, như đang lưu luyến, như đang thầm dặn tướng công đi mau trở về… Ý, ánh mắt này của tướng công… thế nào nhỉ… sao có vẻ thật hạ lưu.
Lần theo ánh mắt của hắn, nàng mới phát hiện áo lót của mình đã rơi xuống bên hông từ lúc nào, khoe ra nửa thân trên nõn nà, mắc cỡ xấu hổ, ôi một tiếng, vội rụt vào trong chăn.
Không được ngắm cảnh xuân nữa rồi, Phạm Nhàn buồn bực mất hứng, giả vờ cả giận:
-Đều là lão phu lão thê, còn ngại cái gì?
Lâm Uyển Nhi thò ra đôi con mắt khỏi cái chăn, rụt rè nhìn tướng công, sóng mắt lưu thủy vừ mang theo sự xấu hổ vừa có phần tiếu ý, đôi môi vẫn giấu trong chăn đang khẽ lẩm bẩm nói gì đó không rõ.
Phạm Nhàn cũng không nghe ra nàng nói cái gì, co chân đạp đạp một cái tung chăn ra, nhìn thấy khuôn mặt nàng đỏ ửng, khoe ra nụ hoa mềm mại, một sợi tóc đen còn vương bên môi, nàng e thẹn khẽ nói:
-Tướng công ngày xưa không phải đã nói là… Muốn giữ gìn… Nào là… thần giao cách cảm sao?
Một bức tranh quyến rũ bày ra trước mắt này khiến Phạm Nhàn ngây người, lúc này thì hoàn toàn là thần giao cách cảm rồi – là thứ cảm trời ban, kéo chăn ra, ôm thân thể mềm mại nõn nà của thê tử vào lòng, cùng ngắm cảnh Vu Sơn.
Một lúc sau, phong vân tản mác, Lâm Uyển Nhi mở to đôi mắt trong veo như nước hồ thu, khẽ nói:
-Phải về sớm đó.
Phạm Nhàn nheo nheo hai mắt, khóe môi nhếch cao một nụ cười thỏa mãn, ngón tay vẫn đang vờn ve vuốt sợi tóc của thê thử, nhẹ nhàng:
-Yên tâm đi, đời này vận khí ta tốt đến kỳ lạ, đảm bảo sẽ thuận buồm xuôi gió, xuôi chèo mát mái, sẽ không có chuyện gì đâu.
---
Ngày thứ hai, bên ngoài đại lao Giám Sát Viện, lão lao đầu Phạm Nhàn đã từng có dịp gặp qua, năm đó là một trong các đầu mục của Giám Sát Viện, không biểu tình đứng bên ngoài cánh cửa sắt, Phạm Nhàn nheo mắt nhìn vị chủ sự tiền nhiệm của Thất Xử, cũng hơi sợ khi phát hiện trong mắt ông ta có mang một chút bất an.
Tứ phía xung quanh từ lúc nào đã đầy mật thám của Giám Sát Viện cùng các kiếm thủ của Lục Xử, mấy cái xe ngựa đứng bên ngoài cửa, Phạm Nhàn đứng cách mấy cái xe ước chừng mười bước chân, nhận ra trong ánh mắt của các đồng sự Giám Sát Viện có chút khẩn trương. Những chiếc xe ngựa này đều là đặc chế, xe làm bằng sắt, con ngựa không biết có phải mệt không cũng rất căng thẳng phun phì phì.
Giữa một bầu không khí căng như dây đàn, Phạm Nhàn nhíu mày, nghĩ tới vị đại nhân vật trong truyền thuyết sắp sửa bước ra khỏi địa lao.
Tiếu Ân – đại thủ lĩnh mật thám Bắc Ngụy – năm đó vô số thiết kỵ dưới trướng, tung hoành thiên hạ, trắng trợn gài mật thám vào các nước, tối am hiểu nhân tâm, thiện dụng độc kế, đã phá vỡ không biết bao nhiêu quốc thất, địch nhân trực tiếp hay gián tiếp chết trong tay ông ta cũng đủ để xếp thành một tòa cốt thành. Mà đáng sợ hơn cả, là vị đầu lĩnh mật thám hiển hách một thời này với thủ đoạn và suy tính cao minh, lại không thể tránh được ám sát từ địch quốc.
Năm đó, Ngụy vương trọng đãi văn thần Trang Mặc Hàn, tối nể trọng võ thần Chiến Thanh Phong, nhưng cột trụ chân chính cho cả quốc gia vẫn là vị Tiếu Ân đại nhân xưa nay vẫn luôn giấu mặt trong bóng tối này.
Khi đó thiên hạ phân loạn, cũng may nhờ Tiếu Ân hạ thủ quá ngoan, ngoại trừ một vài quốc gia quanh Khánh quốc, ngoại trừ Bắc Ngụy có biên giới thật lớn, cũng coi như đã gián tiếp bang trợ Khánh quốc trong buổi mới lập nước
Thế nhưng Khánh quốc cũng dần quật khởi, bàn tay đen ngòm của Tiếu Ân cũng đã vươn tới phương nam, năm đó trong kinh đô, quan trường hỗn loạn, hai năm sau khi khai quốc hoàng đế băng hà, hai vị thân vương quấn lấy nhau tranh giành, thế như nước với lửa, hẳn sau lưng không thể thiếu bàn tay Tiếu Ân động chạm – vạn kỵ Bắc Ngụy từ lâu đã giương giương mắt hổ, chỉ chờ tới khi hai vị thân vương ra tay tuyệt tình đoạt ngôi Hoàng đế sẽ nam hạ, nuốt trọn Khánh quốc.
Nhưng cũng thật trùng hợp, vào lúc này, không ngờ có một cô gái tên Diệp Khinh Mi mang theo một gã hầu mù lòa còn trẻ bước vào kinh đô Khánh quốc, trên lưng người hầu đó có mang theo một cái rương màu đen.
…
Vì vậy hai vị thân vương không biết vì sao mà phải chết, phụ thân của Bệ hạ hôm nay, năm đó là Thành vương điện hạ vốn an phận vô cùng tự nhiên lại đăng cơ, thực lực của Khánh quốc cũng không hẳn bị tổn thất, Kinh đô dần dần yên ổn, Bắt Ngụy mất đi cơ hội xâm lược ngàn năm có một.
Cũng vào lúc này, một người tên Trần Bình Bình dần dần xuất hiện trên sân khấu lịch sử. Trần Bình Bình vốn ban đầu chỉ là một hạ nhân trong Thành vương phủ, nhưng không biết bởi duyên cớ gì, được Thành vương thế tử tín nhiệm vô cùng, nguyện suốt đời đi theo, không bao giờ rời xa. Khi Giám Sát Viện vốn cổ quái và không hợp cơ chế được thành lập, Trần Bình Bình đã trở thành viện trưởng Giám Sát Viện, mãi cho đến hôm nay.
Vốn lúc đầu mọi người không biết Giám Sát Viện thì làm cái gì, cũng không biết đằng sau Giám Sát Viện vẫn là bóng lưng của vị nữ chủ nhân Diệp gia kia, chỉ biết là Trần Bình Bình dần trở nên tàn nhẫn, cùng những mối quan hệ trong đêm tối cũng dần phơi bày.
Hai tổ chức mật thám khủng bố nhất trên đời, nhất tâm đi theo hai chủ nhân khác nhau, dần dần cùng với mối quan hệ giữa Bắc Ngụy và Khánh quốc càng ngày càng căng thẳng, cũng bắt đầu âm thầm tiến hành công kích lẫn nhau.
Một năm nào đó, Khánh quốc đã quyết định mạo hiểm tiến vào Bắc Ngụy, lần này là thử đá vào tảng đá con để thăm dò tảng đá lớn, rốt cục, ngay ngày hôm đó đã thất bại thảm hại.
Trước mặt là đội thiết kỵ của Chiến Thanh Phong, bốn phía bao vây là điệp võng thiên la của Tiếu Ân, ngay trong lúc đó, Thái tử, cũng chính là Bệ hạ hôm nay, chiến bại liên tục, sau cùng suýt nữa chết giữa núi sông phương bắc, tất cả là nhờ Trần Bình Bình suất lĩnh một đội hắc kỵ, giữa chiến trường vạn phần hung hiểm, mở một đường máu, mới cứu được một mạng của Thái tử, đồng thời ra lệnh cho các mật thám Giám Sát Viện tung hỏa mù rải cái lời đồn đã mua được quan lớn, mưu hại đại soái Chiến Thanh Phong, sau một thời gian phục vụ quên mình, đã kín đáo nhượng một khe kín trên dãy núi phương bắc cho Khánh quốc.
Đường về nước vừa xa vừa nguy hiểm, rất nhiều lần đội ngũ đã rơi vào tuyệt cảnh. Trên đường lương thực đã kiệt, lúc đó Trần Bình Bình chưa già nua như bây giờ, vẫn thản nhiên nhàn nhạt nhường đồ ăn của mình cho Thái tử điện hạ và thuộc hạ, còn chính mình uống nước tiểu của ngựa, ăn cỏ cầm hơi. Sau cùng tới khi về được tới kinh đô thì hắc kỵ chỉ còn một phần mười.
Trên đường đều là nhờ vào một nữ tù binh Đông Di Thành hầu hạ Thái tử, sau khi về kinh, khôi phục lại sức khỏe, nữ tử Đông Di Thành hôm đó đã là mẫu thân của Đại hoàng tử hôm nay, chính là vị Ninh tài nhân trong cung kia.
Thật lâu sau đó, mọi người còn suy đoán Trần Bình Bình đã dùng âm mưu gì mà có thể khiến cho Chiến Thanh Phong một đời thanh danh, một đời hùng tượng khơi khơi mất đi sự tín nhiệm của Hoàng thất Bắc Ngụy, nhưng không ai có được đáp án chính xác, ngay cả Thái hậu Khánh quốc cũng hỏi không ra. Chỉ có một vài người mơ hồ biết được, nghe đồn chuyện xấu này có liên quan đến Bắc Ngụy hoàng hậu.
Từ ngày đó, Trần Bình Bình đã có được sự tin tưởng tuyệt đối tử Thái tử và Bệ hạ, và cũng từ ngày đó, thiên hạ lưu truyền một câu:
Bắc có Tiếu Ân, Nam có Trần Bình Bình