๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Ánh trăng lạnh như nước. Phạm Nhàn khẽ híp mắt, nhìn xuống chân núi xa xăm, bờ biển xa xăm. Giữa nước biển đen như mực, chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng bập bềnh. Nội lực của y bá đạo, thị lực kinh người, thực ra vẫn không thấy rõ tình hình trên chiếc thuyền kia. Nhưng điểm quái lạ là, dường như cách xa như vậy mà y vẫn có thấy được vị lão già trên thuyền kia, chiếc mũ rộng vành, bộ râu buông xõa. Trong thiên hạ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.