๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ "Không cần cảm ơn ta." Phạm Nhàn nói "Bậc cha chú đã quen sắp đặt mọi thứ, còn ta thì không." Lý Thừa Càn cười khó nhọc: "Ta thật sự không hiểu được ngươi..." "Ngươi biết ta là kẻ vô tình, hiếm khi tử tế. Hoàng hậu đã mất, ngươi nên căm hận ta mới đúng. Nếu muốn sống, tối nay hãy đốt lửa." "Làm như vậy không giống tác phong của ngươi." "Cuộc đời ta đã nhẫn nhịn quá lâu, suýt quên mình từng nói sẽ sống trọn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.