Mục lục
Khánh Dư Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm xuân tiếng trống canh văng vẳng, chính là tiếng gà gáy hòa cùng tiếng chó sủa.

Một bóng đen từ trên tường hậu viện Phạm phủ nhảy xuống nhẹ như lá cây rơi, chạm đất không một tiếng đống, phủi phủi bụi trên người, bóng đen nọ biến mất vào trong bóng đêm. Người này tất nhiên là Phạm Nhàn, hắn đi trong đêm tối, trong lòng nghĩ thầm thế giới này vì sao không có khinh công một bước đi được mười trượng cơ chứ, làm cho mình lúc trèo qua tường bị bụi bám vào người.

Kinh đô tuy rằng phồn hoa, nhưng những nơi có đèn thắp tới muộn dù sao cũng rất ít, tỷ như hẻm ngõ bên kia, bởi vì có chợ đêm, còn có xiếc ảo thuật, hoặc như đầm nước bên kia sông Lưu Tinh, thời gian này là vì tiếp khách lên thuyền cho nên trên bờ sông cũng có đèn. Mà các đường phố khác đại đa số đều tối om như mực, chỉ có yếu ớt một hai ngọn đèn ở các nhà dân bên đường, thi thoảng xuyên qua tầng lá cây chiếu lên trên đường, tạo ra những đường nét tinh tế.

Phạm Nhàn mơ hồ không nhận ra những tuyến đường đã ghé qua, trong đêm tối cứ thế mà chay, gió đêm mát lạnh thổi lên khuôn mặt hơi nóng của hắn, cảm giác rất thoải mái. Không cần bao nhiêu thời gian, hắn cũng tìm tới một hẻm nhỏ nằm bên cạnh biệt viện hoàng gia mà ban ngay hắn đã đi tới. nhìn tiểu lâu xa xa trong viện, hắn nhíu mày nghĩ, bốn phía hẳn là có thị vệ nội cung canh gác, chỉ nhiều lắm là có tu vị nội công bảy cấp, ba cấp có thể khống chế dễ dàng, nếu như tùy tiện xong vào, động phải những cao thủ thì…phải cẩn thận một chút mới được.

Hắn phải nhìn thấy Lâm tiểu thư, tuy rằng còn không biết tên đầy đủ của đối phương là gì, nhưng hắn muốn nói cho đối phương biết mình là ai, tương lại sẽ gả cho ai, then chốt nhất là bệnh của nàng.

Đêm tối vô cùng yên tĩnh, sau tiếng gõ mõ lần thứ nhất vang lên, trong thời gian ngắn nhất định sẽ không vang lên lần thứ hai, thi thoảng còn truyền tới vài tiếng ếch kêu, Phạm Nhàn yên tĩnh đứng ở bờ tường sau ngõ, điều tức chân khí trong cơ thể mình, một dòng khí bá đạo chậm rãi lưu chuyển toàn thân, sau đó được tuyết sơn quan ở thắt lưng khống chế, hoàn mỹ không chế mỗi bộ phận trong cơ thể cùng thần thức của mình.

Hắn không biết Ngũ Trúc ở bên cạnh hay không, nhưng hắn biết không thể cả đời này ỷ lại vào Ngũ Trúc thúc. Bởi vì Ngũ Trúc thúc có cường thịnh tới mấy cũng có thời gian không thể chiếu cố cho mình, nếu không thì năm đó mẫu thân sẽ không hương tiêu ngọc vẫn. Xoa xoa hai tay lên y phục, đảm bảo trên tay không còn nhiều mồ hôi, sau đó tìm một nơi ít chú ý nhất trên tường phía hậu viện hoàng gia biệt viên, chân khí chậm rãi lưu chuyển qua lòng bàn tay, lại kỳ diệu mà thu hồi lại hình thành một vết lõm, giống như vách núi đá ở Đạm Châu trước kia, nhẹ nhàng bám vào mặt tường, chậm rãi bò lên.

Bức tường cao gần hai trượng, cao thủ vô luận thế nào cũng không thể nhảy qua được. Hơn nữa mặt tường trơn tuột, cho nên phòng thủ của thị vệ hoàng gia ở đây rất bạc nhược, không ai đoán được hôm nay người tới thâu hương lại giống như một người nhện.

Bò tới trêntường, Phạm Nhàn đưa tay bám lên tường, một tay lau mồ hôi trán, nghĩ thầm mình đến xem nhà vợ, vậy mà cũng mạo hiểm lớn như vậy? Lúc này cũng không còn thời gian hối hận, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mặt trăng muốn trốn trong mây, không khỏi vui vẻ trong lòng.

Ánh sáng chợt mất, vù một tiếng, Phạm Nhàn đã lặng yên không tiếng động rơi vào trong vườn, giống như một con báo chui vào trong một bụi cây, nương theo cây cối, tạo thành những chuỗi di chuyển thẳng tắp tiến về phía trước, tuyệt không phát sinh ra thanh âm nào quá lớn. Toàn bộ những việc này đều do huấn luyện nghiêm khắc của Ngũ Trúc đối với hắn khi còn ở Đạm Châu mà thành.

Kỳ thực trong biệt viện cũng không có nhiều thị vệ lắm, lúc này sắp tới nửa đêm, càng buông lỏng phòng vệ, chỉ nghe thấy ở cửa biệt viện phía xa xa hình như còn có người không ngủ, nhưng trong vườn căn bản lại không có người đi tuần tra. Phạm Nhàn thở dài một hơi, cẩn thận từng ly từng tí một đi phía dưới tiểu lâu, ngẩng mặt lên phát hiện ngọn đèn trên lầu đã sớm tắt rồi, tối om một mảng, trong lòng hắn thầm nghĩ không biết nàng đã ngủ hay chưa.

Cửa dưới lầu đóng chặt, hơn nữa còn không biết lão ma ma kia còn dư độc không, nửa đêm đứng lên đi ra ngoài, cho nên Phạm Nhàn cười khổ bỏ qua con đường này, chuyển tới phía ngoài lầu. Dồn lực vào hai tay hai chân, cố sức bám lấy những trụ hàng lang bằng gỗ, leo lên trên. Bò tới đỉnh, tầng thứ hai cũng không có bộ phận nào thò ra khả dĩ có thể bám vào, ước chừng có khoảng cách là hai xích trở lên. Phạm Nhàn thở nhẹ một hơi, đưa tay qua, mò được một cái khe nhỏ, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa bám vào, thân thể rung động, liền treo giữa không trung, dùng lực của thắt lưng hất người lên, giống như một con dơi bay về phía trước, dán chặt vào bên ngoài cửa sổ.

Ban ngày gặp mặt lúc cuối cùng còn nói câu nói kia, Phạm Nhàn tin tưởng vị cô nương này nhất định sẽ hiểu được ý tứ, cho nên vẻ mặt hắn tự tin mỉm cười lôi kéo cửa sổ một cách nhẹ nhàng…Không nhúc nhích, hắn thoáng dùng chút lực, lôi kéo cửa sổ lần nữa…quả nhiên không mở!

Lâm Uyển Nhi đã sớm lên giường, nhưng vẫn không thể ngủ được, nằm dưới tấm chăn mỏng mềm mại, hai tay nắm lấy góc chăn, đôi mắt tròn trong trẻo vô cùng mở to trong đêm tối, nhìn lên trên đỉnh giường, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngoài cửa sổ có động tĩnh, nàng lập tức nghe thấy được, trong lòng căng thẳng, không biết phải làm thế nào cho phải, tuyệt không ngờ tới thiếu niên kia lá gan lại lớn như vậy, không ngờ dám nửa đêm tiến vào hoàng gia biệt viện. Nàng định gọi người, nhưng vừa nghĩ tới nếu thị vệ chạy tới, chỉ sợ thiếu niên đẹp trai kia sẽ mắc phải tử tội, cho nên trong lòng lại có chút không đành, cắn chặt môi, không biết phải làm thế nào.

“Cũng may cửa sổ đóng lại.” Nàng trong lòng thoải mái ngẫm nghĩ, chỉ thầm mong đối phương không vào được, tự nhiên biết khó mà lui, kể từ đó mình sẽ không phải đối diện với cục diện khó suy nghĩ nữa, thiếu niên đó cũng không mắc phải tội danh lớn.

Đáng tiếc sự việc lại không như người mong muốn, chỉ nghe một tiếng động nhỏ ở cửa sổ, cánh cửa liền bị người đẩy ra, một thiếu niên mặc quần áo màu đen cầm một con gao găm màu đen từ ngoài trở mình nhảy vào. Lâm Uyển Nhi nhìn qua lớp màn thấy cảnh này, theo bản năng muốn hô lên, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt thanh tú thoát trần giống hệt với khuôn mặt ở Khánh miếu lần trước, chẳng hiểu vì sao, tiếng hét gọi của nàng lại nuốt vào.

Phạm Nhàn động tác rất nhanh, không có một chút ngượng ngùng của một tiểu nam sinh trong mối tình đầu, quay người đóng cửa sổ lại, sau đó đi tới bên giường xốc màn lên, một mùi hương thơm nhàn nhạt bắt đầu lan ra trong phòng.

Lâm Uyển Nhi cảm thấy trong đầu có chút mê man, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương thơm nhàn nhạt, tinh thần nhất thời tỉnh lại, thế mới biết thiếu niên này đã phóng ra mê hương. Nàng càng hoảng sợ, chẳng lẽ người này là… đạo tặc hái hoa trong truyền thuyết sao?

Trong lòng Lâm Uyển Nhi tự nhiên cảm thấy hối hận vô cùng, miệng nàng mở ra, chuyển bị hô gọi người!

Phạm Nhàn hoàn toàn không biết gì, trong lòng chỉ tràn đầy vui sướng mà chuẩn bị đánh thức vị cô nương này, nào biết đâu, cô nương vừa tỉnh mê dược, ánh mắt mê võng đột nhiên xuất hiện vẻ kinh khủng, hơn nữa miệng há to, chẳng lẽ là chuẩn bị gọi người sao?? Hắn lập tức tỉnh lại, thân hình như bay, quỳ xuống trên giường, một tay bịt kín miệng của Lâm Uyển Nhi.

Lòng bàn tay tiếp xúc với miệng nàng, ngứa ngứa.

- Đừng hô, đừng hô, là ta, là ta, là ta mà.

Phạm Nhàn lần đầu lẻn vào phòng thâu hương, khó tránh khỏi kinh nghiệm không đủ, sầu khổ nói.

Dường như nhìn thấy thiếu niên cũng không có ác ý, Lâm Uyển Nhi dần dần bình tĩnh lại, Phạm Nhàn mở tay, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói rằng:

- Đừng kêu.

Lâm Uyển Nhi bỗng nhiên nghĩ tới hai mùi thơm lạ lùng vừa nãy, sốt ruột hỏi:

- Ngươi làm gì thị nữ ta thế?

Bởi vì thị nữ ngồi cạnh lung tháp mà ngủ, có động tĩnh như thế phải tỉnh lại rồi mới đúng. Phạm Nhàn nhẹ giọng giải thích nói:

- Không có việc gì đâu, hương này có tác dụng an thần, đối với thân thể không ảnh hưởng gì cả, chỉ làm cho nàng ngủ một giấc ngon mà thôi.

Lâm Uyển Nhi cảm thấy yên tâm một chút, nhìn gương mặt trắng trẻo đang tươi cười, có chút mừng rỡ, có ba phần sợ hãi, người này rốt cuộc là ai, có thân phận gì? Thấy vẻ sợ hãi trong ánh mắt nàng, Phạm Nhàn nói rằng:

- Đừng sợ, ta là vị đại phu ban ngày, trước khi đi không phải đã nói buổi tối còn tới sao?

Lâm Uyển Nhi bỗng nhiên cười nói:

- Ngươi không phải bảo ta đóng cửa sổ sao?

Thấy giai nhân thanh lệ bỗng nhiên mỉm cười, Phạm Nhàn trong lòng rung động, nhìn đôi môi như cánh hoa của nàng, đang có ý nghĩ khác, chính vào lúc này, trên cổ hắn bỗng nhiên cảm thấy mát lạnh.

Một thanh đoản kiếm hàn quang lóng lánh, chuôi kiếm trong tay Lâm Uyển Nhi, mũi kiếm chỉ vào cổ Phạm Nhàn.

Lâm Uyển Nhi nhìn vào mắt hắn, bỗng nhiên lòng mềm nhũn nói:

- Mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần bây giờ ngươi rời đi, ta đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện này.

Phạm Nhàn trên cố có hàn kiếm, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tủm tỉm, ôn nhu nhìn nàng nói:

- Ta ở đây một chút rồi đi, hôm nay chỉ là đến xem mặt nàng thôi.

Nói xong lời này, từ trong lòng lấy ra một gói bao giấy, hoàn toàn mặc kệ vết đao sắc bén lưu trên cổ, Lâm Uyển Nhi sợ vô tâm cắt vào cổ hắn, theo bản năng xê dịch kiếm ra bên ngoài.

Phạm Nhàn mở bao giấy dầu, bên trong là một cái đùi gà hương thơm ngào ngạt, đưa tới bên môi nàng, cười hì hì nói:

- Ngày đó nàng trốn ở Khánh miếu ăn đùi gà, biết nàng thích, cho nên đặc biệt mang tới cho nàng nè.

Lâm Uyển Nhi dở khóc dở cười, nghĩ thầm đây là lúc này, thiếu niên này không ngờ lại hồ đồ như thế, nếu như bị thị vệ phát hiện ra có một nam nhân xa lạ ở trong phòng, hai người đều xong rồi, thanh âm run rẩy nói rằng:

- Xin ngươi đó, ngươi đi nhanh đi.

Phạm Nhàn vốn còn chuẩn bị dựa theo một quyển sách ngôn tình mà trêu đùa đối phương, nhưng thấy Lâm gia tiểu thư hoảng loạn như vậy, trong lòng mềm nhũn nói:

- Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương nàng đâu.

Câu này vừa nói ra khỏi miệng, cảm giác có chút sai, làm sao lại giống những lời thoại của đạo tặc hái hoa trong tiểu thuyết võ hiệp kiếp trước thế nhỉ?

Quả nhiên, Lâm Uyển Nhi sắc mặt biến đổi, đưa kiếm chỉ vào cổ hắn run giọng nói rằng:

- Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu muốn dùng ngôn ngữ khinh bạc ta, một kiếm này của ta sẽ …

Phạm Nhàn lúc này mới nghĩ tới, mình vào khuê phòng nữ nhân, quả thực là một chuyện bại hoại danh tiết vô cùng, nhưng thấy vẻ mặt dứt khoát cùng kiên quyết của Lâm tiểu thư, không khỏi thầm nghĩ, lẽ nào nàng chuẩn bị mưu sát thân phu sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK