๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Thấy y tỏ ra như vậy, Vương Thập Tam Lang không rõ có phải y đã nhìn ra tâm tư mình chưa từng nói ra hay không, ánh mắt hơi hoảng hốt. Còn Diệp Linh Nhi lại liếc nhìn y một cái rồi cúi đầu xuống, khẽ cắn môi. Thấy đã đến lúc, Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, nói: "Vương phi à, phong cảnh Thanh Châu này tuy đẹp, nhưng mỗi ngày ở trong vườn thêu hoa, có bức tường che, sao có thể nhìn rõ được chứ?"...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.