Qua lời kể của Ngôn Băng Vân, Phạm Nhàn đã hiểu chân tướng chuyện tình năm đó.
Khánh quốc, sau ba lần Bắc phạt, Chiến gia thừa thế vùng lên lập nên Tề quốc, nhưng khai quốc Hoàng đế Tề quốc mười hai năm trước không may bỏ mình, chỉ để lại Thái hậu và một Tân đế mới vài tuổi giữa Hoàng cung to lớn.
Tuy Khánh quốc dừng không tiến thêm về phương bắc nữa, nhưng Trần Bình Bình thâm độc không buông tha cơ hội này, âm thầm giúp đỡ xúi giục một vài vương công và Chiến gia quý tộc lắm tiền trong kinh đô Bắc Tề, bức tới tình cảnh vua sắp phải thoái vị. Mắt thấy Thái hậu và Tân đế cô nhi quả phụ sẽ bị đám tạo phản làm hại, Khổ Hà với thân phận bằng hữu của Chiến Thanh Phong đại soái vào trong cung.
Lúc đó ba nghìn binh mã vây cung mà đợi, Khổ Hà ngồi trước đại điện, phía sau đó là cô nhi quả phụ đáng thương kia, còn một đám cung thái giám nữ run rẩy cầm giá nến tảo lôi.
Đối mặt với vô số mũi tên ngắm thẳng vào mình, Khổ Hà vẫn một mình ngồi trên điện, không ai dám động thủ.
Sau đó ca ca của Thái hậu, nay là Trường Ninh hầu từ bên hông Hoàng cung lẻn ra ngoài, âm thầm liên lạc với Cẩm Y Vệ, hợp với nhau thành một đội quân của Hoàng thất, một lần nữa đánh giết về Hoàng cung, như vậy mới chiếm lại vị trí trên thế cục.
Sau đó, Khổ Hà vẫn chưa truy cứu việc này, Thái hậu vẫn giữ im lặng, đám vương công quý tộc âm mưu bức vua thoái vị tuy lúc đó vô sự, nhưng sau đó tất nhiên sẽ không có kết cục tốt.
Cho dù bất luận là xem xét vấn đề trên góc độ nào, trên thực tế, hôm nay Thái hậu còn có thể ngồi trong Hoàng cung, đó là nhờ danh tiếng và sức mạnh thâm sâu khó lường của Khổ Hà.
…
…
-Khổ Hà rất tuyệt!.
Phạm Nhàn vỗ tay khen ngợi:
-Một người mà trước thiên quân vạn mã, mặc dù ngàn người cũng chẳng thèm coi vào mắt, thật oai hùng!
Ngôn Băng Vân nhìn hắn, nghĩ lời nói của đối phương thực sự hơi thô tục, đối với Tứ đại tông sư chúng nhân kính ngưỡng có vẻ chẳng thèm tôn kính:
-Khổ Hà thân là một trong Tứ đại tông sư, siêu nhiên thế ngoại. Nhưng nếu như hắn ra mặt, bất kỳ ai cũng phải kiêng kị một chút.
Phạm Nhàn lắc đầu:
-Trong cái màn bức vua thoái vị ngu xuẩn này, ta cung không tin, nếu thực sự lúc đó vạn tiễn tề phát, Khổ Hà phải làm sao?
-Khi ấy Khổ hà đạ đưa ra huyết thệ, nếu ai dám ngồi lên long ỷ, sẽ giết không tha!
Ngôn Băng Vân bỗng cảm thấy vị Đề ti đại nhân này hơi ngốc.
-Với sức mạnh kinh khủng của Khổ Hà, ở phương bắc thiên hạ, đương nhiên muốn giết ai là có thể giết. Nếu như ngay cả mạng cũng không dám chắc giữ được, thì có chạm được cái mông vào long ỷ, sau một khắc đầu nói lời chào tạm biệt với thân, cái loại cơ hội làm vua này ai dám nắm?
-Đại tông sư?
Phạm Nhàn nhíu mày, lần đầu tiên cảm giác được chuyện này đã vượt quá khả năng của con người, phiền phức rồi đây!
-Thế nào? Phạm đại nhân tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn, cũng không thèm để Đại tông sư vào mắt?
Ngôn Băng Vân lạnh lùng lườm hắn một cái.
Phạm Nhàn cười cười, không nói gì thêm, thiên hạ tứ đại tông sư hắn mới thấy một Diệp Lưu Vân, lúc đó mới chỉ thấy ông ta hát một khúc ca ngắn rất dễ nghe, nhưng Ngũ Trúc thúc thực tế đã có thể đứng ngang hàng với Tứ đại tông sư, Phạm Nhàn đã lớn lên với ông ta từ bé, tất nhiên không dậy nổi cảm giác kích động gì.
-Kể tiếp chuyện trong kinh đi.
Phạm Nhàn phất tay:
-Nếu như Thái hậu nghe lời Khổ Hà, mà Khổ Hà muốn Tiếu Ân chết…
Ngôn Băng Vân chen giọng vào:
-Vì sao đại nhân xác định Khổ Hà muốn Tiếu Ân chết?
-Tình báo của ta mới phát hiện.
Phạm Nhàn cười cười, cũng không nói chuyện Hải Đường, cũng không nói đến Thần miếu bí mật, tiếp tục:
-Vậy thì Thượng Sam Hổ tất nhiên sẽ về phe Hoàng thượng, dùng hết sức mạnh, tài năng của mình mới giữ được cái mạng già của Tiếu Ân… Ngôn đại nhân, người xem, chúng ta có thể lợi dụng chuyện này mà ngư ông đắc lợi?
Ngôn Băng Vân lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới một việc, mỉm cười:
-Thực ra nếu nói về thực lực, Bắc Tề luôn không kém, trong bốn năm này, ta cũng không biết cụ thể mấy phần… Nhưng ta tin tưởng, so với Khánh quốc của chúng ta mà nói, Bắc Tề vĩnh viễn không có khả năng giành thế thắng.
Phạm Nhàn không hiểu vì sao hắn có thể đưa ra kết luận này, hơi nghi ngờ. Ngôn Băng Vân nở nụ cười cực kỳ đắc ý:
-Chỉ xem triều đình Bắc Tề từ khi Tiếu Ân được quay về, đã hơn một năm, cái thế hòa bình mà Thái hậu và Hoàng đế Bắc Tề nỗ lực duy trì sẽ bị đánh vỡ, hạ quan thực sự bội phục, bội phục âm mưu của người nào đó trong triều về chuyện này.
Người âm mưu thả Tiếu Ân về nước chính là Trưởng công chúa. Ngoài mặt Phạm Nhàn tuy bình lặng nhưng trong bụng lại cười thầm:
-Không có gì đáng để bội phục hết. Cần biết rằng cuộc mua bán này là vì ngươi.
-Có ý gì?
Ngôn Băng Vân nhíu chặt lông mày.
-Thì là Trưởng công chúa khéo tay bán đứng ngươi cho triều đình Bắc Tề, sau đó thu xếp cùng Thượng Sam Hổ, để đưa Tiếu Ân quay về Bắc Tề. Thì là vì chuyện của Tiếu Ân, triều đình Bắc Tề cũng có chút phong ba, nhưng ngươi cho rằng thực sự là sóng dậy đất gào ư? Ngươi bất quá chỉ là một quân cờ của đám quý nhân, quân cờ thì cũng phải có cảm giác của quân cờ, ai ngờ ngươi lại cảm thấy bội phục người vừa ra tay trên đầu mình, ta thật không hiểu nổi!
Những lời này kể ra cũng có mấy nhát dao, là Phạm Nhàn tận lực làm đó! Hắn cứ nghĩ trong lòng Ngôn Băng Vân sẽ ôm mầm mống cừu hận Trưởng công chúa, ai ngờ sắc mặt Ngôn Băng Vân vẫn điềm tĩnh như thể không nghe thấy, ngược lại nói rằng:
-Chuyện này chúng ta không thể nhúng tay, sự sống chết của Tiếu Ân, đã có Khổ Hà lo, dù sao sứ đoàn cũng đang ở dị quốc, kể cả có khả năng nhúng tay, cũng không cần phải nhúng tay.
-Ta đồng ý với ngươi. Nhưng ta còn một việc, cần nghe ý kiến của ngươi.
Phạm Nhàn nhìn hắn.
Phạm Nhàn kể chuyện về Thôi công tử, nghe xong, sắc mặt hắn vẫn điềm đạm bất biến:
-Đại nhân muốn làm thế nào?
Phạm Nhàn trầm ngâm một lát, nhưng nếu hắn đã mở đầu thì tất nhiên sẽ nói cho hết:
-Theo như ý tứ trong viện, chúng ta phải giãn dần Tín Dương, kiếm lời từ Bắc Tề.
-Ý trong viện?
Ngôn Băng Vân nhìn vào hai mắt hắn
-Nghe nói Đề ti đại nhân năm sau sẽ có thể chưởng quản nội khố.
Phạm Nhàn coi như không nghe thấy, chỉ khẽ mỉm cười:
-Ngôn đại nhân bị bắt giam hơn nửa năm, tin tức vẫn rất linh thông.
…
…
Trầm ngâm một lúc lâu, Ngôn Băng Vân bỗng nói:
-Việc này nói với ta làm gì?
- Bởi vì ngươi quen thuộc đường sá Bắc Tề, nếu tương lai có ngày cần giăng lưới, như thế từ giờ trở đi, nhất đinh ta phải bắt đầu chuẩn bị, mà không có Ngôn đại nhân, ta sẽ chẳng có lực lượng nào ở phương Bắc.
Ngôn Băng Vân vẫn bình tình:
-Đại nhân quá xem trọng hạ quan rồi!
-Chưa bao giờ ta nghĩ ngươi chỉ là một bệnh nhân đơn thuần.
Phạm Nhàn lãnh tĩnh
-Ta chắc chắn Ngôn dại nhân nếu có ý nguyện, vẫn có thể quay lại làm nhân vật hô phong hoán vũ ở Bắc Tề.
-Tại sao ta phải giúp ngươi?
-Vì ta là cấp trên của ngươi.
Sắc mặt Phạm Nhàn đã lạnh dần.
-Ta không thỉnh cầu sự giúp đỡ của ngươi, là ta muốn ngươi phối hợp.
Nhưng Ngôn Băng Vân không thể để mình bị đẩy vòng vòng:
-Chờ tới ngày Đề ti đại nhân chính thức tiếp quản Giám Sát Viện, chúng ta nói lại chuyện này cũng không muộn.
Phạm Nhàn mỉm cười khoát khoát tay:
-Đúng là bộ dáng bất cần chỉ biết chơi đùa.
Hắn dừng một chút lại nói:
-Thực ra đạo lý rất đơn giản, Trưởng công chúa là địch nhân của chúng ta, không chỉ ta cần ngươi, mà ngươi cũng cần ta.
Ngôn Băng Vân không hỏi thêm cái gì, gật đầu nhẹ nhàng:
-Đã như vậy, ta phải nói rõ, kế hoạch của ngươi đã sai lầm ngay từ đầu.
-Sao lại nói thế?
-Nếu như muốn từ từ áp chế Trưởng công chúa ngừng kiếm lời từ việc buôn lậu, ngươi không nên tìm Trầm Trọng.
-Trầm Trọng là trấn phủ ti Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ, một đường bắc thượng, ta không tìm hắn thì tìm ai?
Ngôn Băng Vân nhìn vào hai mắt hắn:
-Trầm Trọng, Trường Ninh hầu, đều là thân tín của Thái hậu. Bọn họ đã có giao dịch nhiều năm với Trưởng công chúa. Nếu như ngươi dã bắt đầu từ số không, thì sao không đi tìm Hoàng đế trẻ tuổi kia?
Phạm Nhàn thở dài:
-Vì ta không chắc chắn lắm tâm tư Hoàng đế.
-Hoàng đế Bắc Tề là một người rất đơn giản, rất kễ kích động.
Ngôn Băng Vân dựng một ngón tay.
-Để tiếp xúc với người đơn giản, cần bạc!
Phạm Nhàn nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói:
-Ta tin ngươi!
-Hiện nay, ta đáng để ngươi tin!
Ngôn Băng Vân nói.
Phạm Nhàn thở dài một hơi, vỗ vỗ vai hắn:
-Yên tâm đi, tuy thời thế hôm nay là của bọn họ, nhưng sau này sẽ là của chúng ta.
Dứt lời, hắn ra khỏi phòng, để lại đằng sau là Ngôn Băng Vân vẫn chưa hiểu ra câu nói kỳ lạ này.
Sau ba ngày, sử đoàn vẫn còn đang xử lý mấy công việc ngoại giao với Bắc Tề, Chính sứ là Phạm Nhàn lại đang ngồi với Ngôn Băng Vân trong phòng bí mật lập mưu, dần dần Ngôn Băng Vân cũng không che giấu gì nữa, nói hết tình hình tình báo mình có được và phân tích, rất rõ ràng rằng từ nay về sau muốn xác lập quan hệ với Phạm Nhàn.
Nhất tĩnh không bằng khẽ động, bên Tín Dương có thể dùng cách này, bên Thái hậu cũng có thể dùng cách này, duy chỉ có trong cung, cần nghĩ cách một chút. Phạm Nhàn cũng từng có ý không biết mình có nên đi bái phỏng vị Thượng Sam thủ lĩnh kia không, nhưng bị Ngôn Băng Vân lạnh lùng ngăn lại.
Hắn cho rằng việc này không cần phải làm, nếu đối phương cần, tự nhiên sẽ tìm đến cửa, những việc Phạm Nhàn làm từ khi tiến kinh, với con mắt chuyên nghiệp của Ngôn Băng Vân xem ra mọi việc đã rối tinh rối mù.
Phạm Nhàn chỉ yên lặng thụ giáo, hắn biết vấn đề này chính xác là không thể bằng Ngôn Băng Vân. Khi nói chuyện cũng từng nói qua về việc chỉnh lý lại mạng lưới mật thám ở phương bắc, nhưng Ngôn Băng Vân rõ ràng vẫn lo lắng về năng lực của hắn, vẫn không nhè ra.
Một hôm, khi đang dùng bữa, Phạm Nhàn bỗng nói:
-Vị Trầm tiểu thư kia rất có năng lực, cư nhiên biết ngươi đang trốn trong sứ đoàn, vừa tới cửa.
Ngôn Băng Vân mặt vẫn lạnh như hàn băng, tuyệt tình như mây trôi, thản nhiên trả lời:
-Nói cho Trầm Trọng, bảo hắn trông nom con gái mình đi.
Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, thực sự rất không hiểu vị quan viên trẻ tuổi này, làm sao có thể ma luyện được một ý chí sắt đá lạnh lùng tuyệt tình đến vậy chứ!