๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Phạm Nhàn mỉm cười, không đánh thức cô mà tự lấy khăn lau khô nước trên chân, nhẹ nhàng đi tới sau lưng, khoác tấm áo choàng của mình lên người Tư Tư, lo cô sẽ bị cảm lạnh. Đứng sau lưng Tư Tư một lúc, ngắm từng sợi tóc rối bời sau phần gáy trắng trẻo của cô gái này, y cũng thở dài bó tay. Nhớ lại năm xưa cùng Tư Tư chép sách ở Đạm Châu, lúc đó ung dung thoải mái tự do đến mức...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.