๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Y xua tay ngăn nỗi lo hơi quá mức của Dương Vạn Lý, cười nói: “Tâm tính của ta kiên định nhường nào, đâu cần ngươi lo lắng? Đừng có lúc nào cũng sợ ta trượt xuống vực sâu tà ác, quen với bóng tối thì không thể thấy được ánh sáng.” Dương Vạn Lý run rẩy, giờ mới nhớ lại sư phụ mình là nhân vật cỡ nào, đâu có kém cỏi như vậy, nỗi lo của mình đúng là quá mức. “Tiền bạc, chỉ là công cụ.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.