Phí Giới nghiêm mặt lạnh lùng nói:
- Đương nhiên ta không có tư cách nghi ngờ công pháp mà Ngũ Trúc đại nhân truyền cho Phạm Nhàn, chẳng qua ta không hiểu, vì sao ngươi không tự mình dạy thiếu gia? Phải biết dẫu sao thiếu gia cũng mới năm tuổi, cho dù thiếu gia thật sự có thiên tư thông minh, nhưng chuyện hung hiểm như vậy, ngươi thân là người hầu của mẫu thân thiếu gia, đáng lý phải ở bên cạnh trông chừng mới đúng chứ.
Câu này của lão rất có lý, nếu môn khẩu quyết vô danh chân khí này ở bên cạnh tã lót của Phạm Nhàn, thế thì đương nhiên hắn phải có nghĩa vụ bảo đảm việc tu luyện của Phạm Nhàn sẽ không gặp phải vấn đề gì.
Phạm Nhàn nhìn thoáng qua Ngũ Trúc, nhưng liếc mắt nhìn sang vẫn chỉ thấy miếng vải đen che phủ hai mắt hắn.
Ngũ Trúc chậm rãi mở miệng nói:
- Cái này không phải là ta lưu lại cho thiếu gia, mà là tiểu thư lưu lại cho thiếu gia.
- Đồ cứng đầu! Tu vi của ngươi cao như vậy, tùy tiện chỉ điểm một hai câu thôi thì Phạm Nhàn cũng không gặp phải nguy hiểm tới mức này.
Phí Giới vốn không muốn đắc tội với người mù trước mặt, nhưng lúc này cũng cảm thấy bực mình.
Ngũ Trúc dừng một chút rồi đột nhiên nói:
- Ta chưa từng tu luyện chân khí.
Nói xong câu đó, hắn xoay người bỏ đi, lưu lại hai thầy trò đang ngây người chết lặng trong phòng.
….
- Hắn vừa nói cái gì?
- Thúc ấy nói thúc ấy chưa từng tu luyện chân khí, hơn nữa hai chữ này còn nói rất tang thương.
Phí Giới nhìn Phạm Nhàn đang giả bộ dáng từng trải, ôm một bụng tức giận trong lòng có thế nào cũng không hiểu nổi một đứa trẻ mới có năm tuổi học đâu ra mấy những câu nói dí dỏm không mặn không nhạt như vậy.
- Đúng là khó mà tưởng tượng, một người không có nội công không ngờ lại có thể bất phân thắng bại với Lưu Vân Tán Thủ một trong tứ đại tông sư.
- Tuy thời gian đó Diệp Lưu Vân còn đang sử dụng kiếm, chưa luyện thành tán thủ.
Phạm Nhàn rất cung kính hỏi thăm:
- Sư phụ, một người không có nội gia chân khí có thể lợi hại như Ngũ Trúc thúc sao?
Phí Giới nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Trừ phi mỗi động tác của hắn đều chính xác tới mức kinh khủng, vậy mới có thể dùng cây gậy sắt trong tay hắn đâm trúng chỗ yếu của đối thủ trong lúc đối phương của mình chưa kịp phản ứng.
Đương nhiên Phạm Nhàn vẫn còn nhớ buổi tối khi mình vừa tới thế giới này, lúc y ở trên lưng thiếu niên mù, trên tay hắn chính là một cây gậy sắt dính đầy máu.
- Nhưng… con người không thể đạt tới tốc độ và lực lượng như vậy được.
Phí Giới lắc đầu, đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, nhanh chóng ngồi xuống cạnh bàn học, nhìn Phạm Nhàn với vẻ nghiêm nghị:
- Thằng nhóc này, nếu có thể không luyện môn công phu này tốt nhất là đừng luyện, có những thứ sư phụ dạy con, ta dám cam đoan, tương lai chỉ có người khác sợ con.
- Con sẽ cân nhắc thưa sư phụ.
Phạm Nhàn rất thành thục trả lời.
Phí Giới suy nghĩ một chút, đi tới bên giường lấy ra một túi thuốc nhỏ, đưa cho bàn tay nhỏ bé của Phạm Nhàn:
- Cầm lấy, thuốc này rất quý, nếu như tương lai con luyện công gặp khó khăn, nhớ ăn một viên, uống thật nhiều nước vào.
Phạm Nhàn cầm túi thuốc trong tay, biết thuốc này là vật rất quý giá, gật đầu nói:
- Cám ơn sư phụ đã tặng thuốc.
Phí Giới mỉm cười nhìn đứa bé như ông cụ non này, đột nhiên mở miệng nói:
- Có phải đang thấy rất kỳ quái không? Rõ ràng ta bị phụ thân con nghĩ cách ép tới tận Đạm Châu xa xôi này dạy dỗ con, vì sao bây giờ còn đối tốt với con như vậy.
Phạm Nhàn không mở miệng nói, chỉ nhìn lão bằng vẻ mặt cảm kích.
Phí Giới lắc đầu cười, xoa đầu Phạm Nhàn:
- Có lẽ là tuổi tác lớn rồi, gặp được đệ tử thông minh như con, thật sự rất đáng mừng.
Phí Giới nghiêm mặt nói tiếp:
- Bây giờ, tạm thời con không nên mơ tưởng tới bá tước phủ ở kinh đô. Tuy rằng con còn nhỏ tuổi nhưng mong con nhớ kỹ mấy lời ta sẽ nói sau đây.
Thấy sư phụ nói năng trịnh trọng, Phạm Nhàn lập tức nghiêm túc lắng nghe.
- Chuyện gia đình con còn phức tạp hơn rất nhiều so với con tưởng tượng, phương diện này không chỉ liên quan tới tồn vong của một người mà có thể còn liên lụy tới rất nhiều mạng người, cho nên con nhất định phải thật cẩn thận. Trong thời gian còn niên thiếu này, con nhất định phải học được cách tự bảo vệ mình, thế thì tương lai mới có thực lực bảo vệ cho người khác.
- Tương lai…phải bảo vệ cho ai ạ?
Phạm Nhàn cảm thấy nghi hoặc.
Phí Giới mỉm cười chỉ vào mũi mình:
- Ví dụ như ta này, làm sao mà thoát khỏi quan hệ với con được.
Phạm Nhàn hiểu ý gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, mọi chuyện đúng là phức tạp, ngay cả mình sống hai kiếp người, cũng không hiểu được rốt cuộc lão đồng chí này đang chơi trò gì.
- Được rồi, con về phòng trước đi, nhớ kỹ điều dưỡng cho tốt, còn môn công phu bá đạo tà môn kia thì tốt nhất đừng nên luyện.
Phạm Nhàn cẩn thận trở về phòng mình, vừa vào cửa đã thấy Ngũ Trúc lạnh lẽo ngồi ở góc phòng, không một ngọn đèn, xung quanh u ám, lại thêm mảnh vải đen u ám luôn che khuất đôi mắt, còn âm u hơn cả bóng đêm.
Phạm Nhàn cúi đầu thi lễ:
- Thúc!
Giọng nói của Ngũ Trúc vang lên từ trong góc phòng, bình thản như thường thường, âm thanh xa thẳm:
- Công pháp này phân thành hai quyển, quyển thứ nhất là Bá Đạo, quyển thứ hai vô danh, đây là của tiểu thư để lại cho ngươi, cho nên khi ngươi còn bé, ta để lại bên cạnh ngươi. Ta chưa từng luyện qua những công pháp của nhân gian này, cho nên không thể chỉ dạy cho ngươi. Nhưng ta cho rằng quyển sách tên Bá Đạo, thì khí này bá đạo một chút cũng là bình thường… Nếu luyện có xảy ra vấn đề gì, đó là vấn đề từ ngươi.
Nói xong câu đó, miếng vải đen biến mất trước mắt Phạm Nhàn.
“Đúng là lời giải thích đơn giản thô bạo, một người kỳ quái.” Phạm Nhàn thở dài, bò lên trên giường, lấy quyển thư tịch vô danh trong lồng ngực ra, lòng thầm tính toán. Thật ra trong quá trình luyện công y cũng phát hiện ra, có lúc chân khí tràn đầy đan điền không di chuyển theo kinh mạch như suy nghĩ của y, ngược lại có một bộ phận không đi theo thông đạo, trực tiếp tới thận môn sau thắt lưng, bên trên tuyết sơn quan.
Tuyết sơn quan thông lên cột sống, bất luận là kiếp trước hay kiếp này học được ở Phí Giới, Phạm Nhàn đều biết nơi này là khu thần kinh đi thẳng lên đại não, là một trong những bộ vị then chốt nhất của thân thể người, hơi có gặp bất trắc một chút thôi là thành người tàn phế nằm một chỗ trên giường.
Thế nhưng mỗi ngày Phạm Nhàn đều minh tưởng trong giấc ngủ trưa, cơ thể tu luyện thành chân khí bá đạo, chỉ cần qua tuyết sơn quan sau thắt lưng là trở lên bình ổn yên tĩnh đi rất nhiều, loại cảm giác điên cuồng cũng theo đó biến mất, ngược lại cả linh hồn lẫn thân thể thư thái, cứ như được được ăn kem vào mùa hè vậy.
Từ khi một tuổi bắt đầu tu luyện, y đã luyện như vậy rồi, lẽ nào ngay từ đầu mình đã luyện sai rồi à? Phạm Nhàn không tự tin mình tìm được một con đường tu luyện võ học mới trên thế giới này, rồi lại như người đang khát nước vậy, không thể thoát khỏi loại cảm giác sung sướng này. Nếu như bây giờ không ngừng tu luyện, một ngày nào đó chân khí bá đạo trong cơ thể y sẽ phá tan thân xác.
Người mù Ngũ Trúc nói, nếu như không luyện được thì vấn đề là ở Phạm Nhàn.
Còn lúc này Phạm Nhàn đang suy nghĩ, luyện hay không luyện, đây mới là vấn đề.