Một ngày nào đó tháng hai, trong quan trường kinh đô bỗng bắt đầu lưu truyền nhau một tin đồn, đồn rằng kỳ thi xuân này tệ án khoa trường có thể bị phá với tốc độ nhanh như thế, chuẩn xác như thế, tất cả là do Giám Sát Viện có được một tờ danh sách học sinh, mà tờ danh sách này, cũng là Cư Trung Lang khoa cử lần này, người được xưng tụng là thi tiên tiểu Phạm đại nhân cung cấp cho Giám Sát Viện. Có người nói Phạm Nhàn đại nhân đối với tệ nạn kéo dài bấy lâu ở khoa trường mà căm thù đến tận xương tủy, cảm cho hơn mười năm gian nan học tập của sĩ tử khắp thiên hạ, nhưng không cách nào có được một sự công bằng tiến thân, mà phẫn nộ vô cùng, cho nên không để ý tới sân sau nhà quan tầng tầng lớp lớp, anh dũng đứng lên dâng thư tố cáo Bệ hạ, lại càng không cam bán thân cùng lũ tham quan trong triều, mà có được bản danh sách kia.
Nói chung lời đồn thì ly kỳ lắm, nghe đồn Cư Trung Lang Phạm Nhàn trí tuệ đại dũng, rõ ràng cái danh sách này không có gì là bí tân, lại bị nói thành tờ giấy bí mật nhất quan trường Khánh quốc. Loại thủ đoạn này, Phạm Nhàn liếc mắt là hiểu, đích thị là Giám Sát Viện tung ra hỏa mù này để tăng thêm phần gay cấn.
Lời đồn này vừa ra, Phạm Nhàn nhất thời trở thành đinh trong mắt, gai trong thịt của tất cả quan viên Lễ bộ, nhưng về phương diện khác, ở kinh đô hắn đã có uy tín cao vòi vọi đối với người dân kinh đô và sĩ tử thiên hạ, tuy phía Thái Học và Đồng Văn Các vẫn im lặng, nhưng hôm nay Phạm Nhàn nghiễm nhiên trở thành lá cờ đầu biểu tượng của tinh thần người đọc sách khắp nơi.
…
Phạm Nhàn rũ tay áo, tự giễu:
-Vị trí đứng đầu này cũng mới quá đi chứ.
Sau đó vỗ nhẹ lên hai má muội muội đang lo lắng bên cạnh:
-Lo lắng cái gì? Ca ca đã ở trong đảng của Thái tử lợi hại nhất Khánh quốc.
Hắn nói lời này với một âm thanh cực nhỏ, từ ngữ cực cổ quái nhưng Nhược Nhược vẫn nghe rõ, tuy không hiểu hết những tầng nghĩa ẩn sâu trong đó.
Lâm Uyển Nhi không nghe thấy, mà có nghe thấy chắc cũng không hiểu. Vả lại nàng cũng không lo như em chồng, tủm tỉm gài miếng ngọc như ý Hoàng hậu nương nương ban cho, cẩn thận phủi bụi trên tấm áo:
-Sớm về nhé.
Quả nhiên như Ti Nam bá tước nói, hành động của Phạm Nhàn quá mức thiếu kinh nghiệm, để lại một đống phiền phức. Lời đồn vừa tung ra, cả kinh đô khiếp sợ, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Phạm Nhàn. Các quan viên bị suy sụp vì tệ án tuy kiêng kỵ bối cảnh sau lưng Phạm Nhàn, nhưng cũng đã bắt đầu rục rịch hành động, hôm nay đã có Ngự Sử dâng thư vào cung, buộc Phạm Nhàn tội làm rối kỷ cương, lại có hành động mờ ám.
Giờ Phạm Nhàn đi ra ngoài là tới chỗ Phó hình bộ thẩm tra. Vốn tệ án khoa trường là do Giám Sát Viện tra, nhưng đám quan viên đã chịu tổn hại đó thì làm sao dám để cho Giám Sát Viện đối phó với Phạm Nhàn, nên mới dùng tới Hình bộ. Hình bộ trước giờ cũng không chung đường với tể tướng, cũng không giao tình gì với Pham Kiến.
Ra tới tiểu viện, Tư Tư nửa ngồi chồm hổm thi lễ, cung kính chào:
-Công tử đi may mắn.
Phạm Nhàn nhìn nha hoàn mấy ngày nay không thể nào gặp mặt, cười ha ha:
-Từ khi còn nhỏ đã dặn bỏ đi hai chữ may mắn rồi mà.
Tư Tư mím môi cười:
-Vậy chúc công tử đi sớm về sớm.
-Được rồi, lấy cho thiếu gia bát cháo nước gạo uống, nhớ lại vị ngọt trước kia ở Đạm Châu, lâu rồi cũng không thưởng thức tài nghệ của ngươi.
Phạm Nhàn bỗng quay đầu hỏi:
-Mấy thứ giao cho ngươi sao thế nào rồi?
Mấy ngày nay Phạm Nhàn không biết nên xử lý thế nào, Tư Tư ngày một lớn lên, Phạm Nhàn cũng không muốn giữ nàng mãi ở trong phủ làm nha hoàn, muốn an bài cho nàng vào thư phòng mình chép sách. Mấy ngày nay nàng rất ít khi nói chuyện với công tử, tự sâu trong lòng cũng buồn, nghe công tử hỏi mới vui sướng trả lòi:
-Sắp xong rồi.
-Vậy tốt rồi.
Phạm Nhàn gật đầu, đi ra ngoài, nói với thê tử muội muội bên cạnh:
-Nhìn lại, ta một mình ra ngoài, ngươi là nha hoàn còn trấn định hơn cả Nhược Nhược.
Nhược Nhược nhẹ giọng lo lắng:
-Đó là vì Tư Tư không biết chuyện hôm nay nghiêm trọng thế nào.
Thực sự nghiêm trọng, Phạm Nhàn tố tệ án đã đắc tội với nhiều người lắm. Xem đám quan viên trong triều không tiếc đụng tới Tể tướng và Ti Nam bá tước, muốn dâng thư tấu tội hắn, muốn ném hắn về Hình bộ xử lý, cũng biết việc lần này nghiêm trọng thế nào.
Ra ngoài cửa lớn Phạm phủ, mấy hôm trước đường cái thành nam vẫn vắng vẻ, hôm nay lại có vẻ nhộn nhịp đông vui. Quan sai Hình bộ tới bắt người bày ra vẻ mặt đau khổ, hệt như ăn trộm trốn sau tượng đá. Cửa chính có Phạm Tư Triệt dẫn gia đinh hộ vệ nhất bang, tay cầm trường côn đánh quan tướng, kiêu ngạo không gì sánh được.
Mà trên đường cũng kéo tới rất nhiều, nghe nói Phạm Nhàn chịu thẩm vì tài tử trăm họ, bọn họ cũng biết mối quan hệ của Phạm Nhàn và tệ án khoa trường kinh động cả kinh đô này, tâm tư bách tính đơn giản không lo lắng đằng sau chuyện này ẩn giấu chuyện gì, chỉ biết là tiểu Phạm đại nhân tài học cao, dụng tâm tốt, là người tốt, người tốt nhưng hôm nay lại bị thụ thẩm, nên đều cảm thấy oan uổng thay cho hắn.
Phạm Nhàn đứng ở cửa, mỉm cười nhìn đoán người ngoài phủ, nhận ra đại bộ phận trong đó là học sinh trẻ tuổi, biết được trò đùa của Trần Bình Bình quả nhiên có hiệu quả, nói khẽ với Đằng Tử Kinh bên cạnh:
-Bốn người huynh đệ Sử Xiển Lập hôm nay đâu rồi nhỉ?
-Theo như công tử phân phó, lúc này đã có người của Giám Sát Viện âm thầm bảo hộ, Vương Khải Niên đại nhân đưa ra ý kiến đưa bốn người họ tới Tĩnh vương phủ, miễn cho họ bị đám quan viên mắt xếch trong triều mưu hại. Nhưng thuộc hạ cho rằng công tử hẳn là không muốn với chuyện này nảy sinh quan hệ với Tĩnh vương thế tử, nên cự tuyệt.
Đằng Tử Kinh thấp giọng.
Phạm Nhàn hơi ngoài ý muốn liếc nhìn Đằng Tử Kinh, thật không ngờ hắn có thể đoán được cục diện mình không muốn thấy. Nếu như mình đưa bốn học sinh đó tới Tĩnh vương phủ, nhìn thì an toàn, nhưng rơi vào mắt Đông cung, thì cái việc tố ra tệ án khoa trường này sẽ không phải thuần túy xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa và ý chỉ của Bệ hạ, mà là đứng dưới lập trường của Nhị hoàng tử đấu với Thái tử. Như vậy, quan hệ của mình và Đông cung sẽ không thể xoa dịu.
Thấy Phạm Nhàn đi ra ngoài cửa, các tài tử vây quanh phủ ào lên hoan hô, lao về phía trước, chả nghe rõ hô cái gì, chỉ đơn giản là biểu đạt sự chờ đợi và hâm mộ đối với nghĩa khí đạo đức của tiểu Phạm đại nhân mà ủng hộ.
Phạm Nhàn bắt chước các ngôi sao của kiếp trước mỉm cười, vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói với Đằng Tử Kinh:
-Người đọc sách gặp phải vấn đề lớn nhất là quá đơn thuần rồi.
Đằng Tử Kinh cười cười không nói gì thêm, Phạm Nhàn bỗng nở nụ cười hài lòng:
-Sau này nếu có cơ hội, ngươi có muốn ra ngoài làm quan không? Với thế lực trong nhà, bảo ngươi làm Lục phẩm phụ mẫu một phương cũng không có vấn đề gì.
Đằng Tử Kinh sửng sốt, nghĩ thầm mình tuy cũng đã từng đọc sách, nhưng trước giờ vẫn chỉ là hộ vệ, tại sao công tử lại muốn cho mình làm quan? Nhưng lập tức nghĩ tới có thể công tử cần có người đáng tin ở châu quận Khánh quốc, nên ngẩn ra:
-Tất cả nghe theo công tử an bài.
-Ta an bài?
Phạm Nhàn cười:
-Đáng tiếc Khánh quốc không có ba lăng quận nào a.
Khuôn mặt Phạm Nhàn ngày thường vốn thanh mỹ, lúc này lại thoải mái cười, lại càng rạng rỡ ánh mắt trời cũng không sánh được, như gió xuân tươi mới, khiến cho các tài tử tới ủng hộ cảm thấy vui mừng, thi tiên Phạm Nhàn, phải thế này mới đúng!
Hắn xoa xoa đầu Tư Triệt, dặn đệ đệ không nên hồ đồ, lúc này mới lên tiếng lễ phép chào quan viên Hình bộ, mời họ lên xe ngựa nhà mình đi tới Hình bộ.
…
Đoàn người dần tản đi, các tài tử đi thi cũng đuổi theo về hướng Hình bộ nha môn, không ai chú ý tới bọn thị vệ cường hãn của Phạm phủ bảo vệ xung quanh một chiếc xe ngựa ra khỏi đường Thành Nam, chạy về hướng Hoàng cung. Trong xe là Lâm Uyển Nhi, đêm qua đã thương lượng với Phạm Nhàn, hôm nay nàng sẽ vào cung một chuyến, giải thích với Đông cung và các cung khác một chút, hòa giải một chút.
Còn bên kia, Phạm Nhàn một thân một mình đi vào đại đường Hình bộ. Đại đường này khá âm trầm u ám, gió thổi âm u quanh quẩn, đầu mùa xuân mà hắn cảm thấy lạnh lạnh, nhưng vẫn mỉm cười, chắp tay thi lễ với ba vị quan viên ngồi trên cao:
-Xin ra mắt ba vị đại nhân.
Đại sự tệ án kỳ thi xuân, Phạm Nhàn là nhân vật then chốt trong đó, nên hôm nay tới nghe án ngoài Hình bộ Thượng thư, còn có Đại Lý tự cùng Ngự Sử thai hai vị quan lớn, hai bên đại đường xếp hàng một loạt mười ba quan sai nha môn, vô cùng khủng bố.
Phạm Nhàn nhăn mặt, nhận ra đối phương cố tình không đáp lời. Sau một lúc chợt nghe một tiêng hô đầy uy quyền, vị Hình bộ Thượng thư Hàn Chí Duy lạnh lùng hỏi:
-Đứng dưới đường, có phải Thái Học Ngũ phẩm Phụng chính Phạm Nhàn?
Bây giờ không phải là lúc Phạm Nhàn mới vào kinh đô, như con nghé con mới sinh ở trong phủ chỉ mỉm cười khó hiểu, hắn liếc mắt nhìn vị Thượng thư đại nhân này, thản nhiên đáp:
-Chính là hạ quan.
-Hôm nay gọi ngươi đến đây là muốn hỏi một chút về chuyện kỳ thi xuân.
Phạm Nhàn cười cười:
-Theo hạ quan biết, tệ án kỳ thi xuân là do Giám Sát Viện phụng chỉ làm việc, cũng không biết Hình bộ cũng ở trong đó.
Ba bị đại nhân ngồi trên nghe câu trả lời không màng đến cấp bậc lễ nghĩa càng tức cành hông, nhưng biết, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này, sau lưng có một Tể tướng đại nhân, một vị Thượng thư, sau tệ án lại được sĩ tử khắp nơi tôn trọng, cũng không dám nặng tay. Mà Hình bộ Thượng thư Hàn Chí Duy này trước nay tự xưng thanh minh, không bao giờ thấy cái bộ dáng lụy quyền, hừ mũi:
-Bản quan phụng chỉ cùng giải quyết tệ án, ngươi không nên tìm cách mượn cớ thoái thác!
Phạm Nhàn lắc đầu:
-Hạ quan chưa từng thoái thác, chỉ là không biết Thượng thư đại nhân triệu hạ quan tới đây tột cùng là có chuyện gì? Nếu là chi tiết về chuyện tệ án khoa trường, thực xin lỗi, Giám Sát Viện đã sớm có nghiêm lệnh, hạ quan không được tiết lộ với bên ngoài.
Đại Lý Tự Thiếu Khanh tức giận cười:
-Lẽ nào triều đình hỏi ngươi, ngươi cũng không đáp?
-Giám Sát Viện là một chức của triều đình, Hình bộ nha môn là một chức của triều đình.
Phạm Nhàn thở dài.
-Ba vị đại nhân cũng biết, phạm vi ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, hạ quan thực sự không biết nên xử lý thế nào, Khánh luật không có viết rõ