Phạm Nhàn lững thững bước ta ngoài thư phòng, hít thật sâu không khí Thương Sơn, rất mãn nguyện vươn vai duỗi lưng, theo những tiếng mạt chược lẫn lộn, rất dễ dàng tìm thấy chỗ thê tử và vài vị cô nương khác, nhìn trên bàn mạt chược xanh biêng biếc không gì sánh được là những bàn tay trắng nõn như tuyết đang thoăn thoắt chơi bài. Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu.
Hắn thấy muội muội đang nương theo tuyết quang (ánh sáng qua lớp tuyết) chăm chú đọc tập Tiền triều thi tập mà nhị hoàng tử tặng, Phạm Nhàn hơi động đầu.
Quá nổi tiếng quả nhiên không phải điều hay, như lợn sợ béo – người ta cũng sợ cái này. Phạm Nhàn cười khổ, từ buổi dạ yến hôm đó, Thái tử và Nhị hoàng tử, tuy nhìn từ ngoài vào thì quả thực không có gặp gỡ gì, nhưng Tân Thiếu Khanh và Tĩnh Vương thế tử Lý Hoằng Thành cũng không ít lần lui tới Phạm Phủ, ngay cả khi phải trốn lên tận Thương Sơn, không ngờ vẫn không ngăn trở được họ đưa tới lễ đầu năm.
Đêm 30, mấy người trên Thương Sơn đã lục tục chuẩn bị về kinh, trong mấy ngày ngắn ngủi, Lý Hoằng Thành nghe mùi đuổi tới, thà chết ngang ngạnh quấn quít lấy muốn cùng lên Thương Sơn, Phạm Nhàn nào dám đáp ứng, đến sau cùng bất đắc dĩ đành buộc lòng phải đưa Nhu gia tiểu quận chúa vào núi.
Thấy hắn vào đến nhà đờ người ra,, người thứ nhất chú ý đến là Nhu gia tiểu quận chúa, tiểu cô nương giòn tan thoải mái nói rằng:
-Nhàn ca ca, ca muốn chơi bài không?
Nghe thấy ba tiếng “Nhàn ca ca” thì nghĩ tới Bảo ca ca, vội khoát tay áo cười:
-Quận chúa chơi đi, hạ thần đi loanh quanh một chút.
Nghe hắn cố hết sức mới nói xong, Nhu gia quận chúa mân mê cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ cam chịu nhưng không dám tỏ ra chút hờn giận, nhìn rất đáng yêu tội nghiệp. Lâm Uyển Nhi bên cạnh nhịn không được lên tiếng:
-Tướng công, không bằng chàng tới chơi bài luôn đi.
-Thôi.
Phạm Nhàn lại càng xua tay mạnh hơn, vội rời bàn mạt chược. Không ngờ dưới chân chạm tới một thứ gì đó mềm mềm, hắn nao nao, cúi xuống nhìn mới phát hiện ra là một cái hộp. Trong hộp là một đống cỏ khô, bên trên có ba con mèo con đang ngủ, tụi nó híp híp mắt nhăn nhăn cái mũi xinh, vô cùng đáng yêu.
Phạm Nhàn hết hồn:
-Chuyện này là sao?
Uyển Nhi giờ mới nhận ra mấy con mèo con đang nằm dưới bàn chân hắn, sợ làm đau tụi nó, vội vàng đi đến cạnh bàn ôm cái hộp lên. Ván bài này tự nhiên bất thành. Nàng cười đáp:
-Đằng đại phu nhân sợ chúng ta ở trên núi buồn quá, nên hôm nay đem cho ba con mèo con.
Phạm Nhàn tiến đến bên cạnh, nhìn thấy ba con mèo nhỏ một vàng một đen một trắng bé tí xíu, nhưng màu lông rất nổi bật, cười nói:
-Mấy cô nương gia này, tự nuôi đầy bụng mình còn không nổi, huống chi nuôi mèo.
Hắn vươn tay bắt lấy con mèo đen đẹp nhất ôm vào lòng, cảm thấy một bông mềm mềm âm ấm trong ngực, nhẹ nhẹ vuốt vuốt cái ót nó. Con mèo nhỏ mở mắt ra nhìn hắn một cái, lại nằm xuống ngủ tiếp, hình như cũng không phản đối nằm trong lòng hắn.
-Có tên chưa?
-Có. Tên Tiểu Hoàng Tiểu Hắc Tiểu Bạch.
-Ừ, tên Tiểu Bạch thật êm tai.
…
Cơm tối xong xuôi, Phạm Nhàn ngồi trên ghế chủ nhà, Phạm Tư Triệt ngồi bên cạnh, huynh đệ hai người nghe báo cáo đôi chút về tình hình Phạm phủ trong Kinh. Cuối năm rồi. tiền trang, còn có đất phong ở Đạm Châu, cùng với một vài sản nghiệp nho nhỏ khác, đều phải về Kinh vào phủ báo cáo thu chi. Phạm phủ trong kinh luôn luôn di Liễu thị làm chủ, hôm nay bà ta là chính thất, dĩ nhiên càng danh chính ngôn thuận đứng ra làm, nhưng không hiểu sao năm nay, khi xử lý việc này, bà ta lại kêu Thôi tiên sinh của quý phủ viết một phong thư, chọn lấy những trương mục chủ yếu, đem tới biệt thự ở Thương Sơn bẩm với đại thiếu gia một tiếng.
Phạm Nhàn có thể lý giải ý tứ của Liễu di nương, nên cũng không tận lực làm gì. Trái lại rất chăm chú nghe vị Tam quản gia kia báo cáo, thi thoảng nói thêm mấy câu, vừa nghe vừa hỏi.
Tam quản gia cứ tà tà đều đều nói cho hết. Phạm Nhàn nhắm mắt suy nghĩ một chút, mở mắt hỏi Tư Triệt ngồi cạnh:
-Đệ xem có vấn đề gì không?
Thằng nhóc mân mê má trái chần chừ, lắc đầu:
-Không có vấn đề gì. Đại ca, bất quá những khoản mục này từ trước tới nay là mẫu thân quản, thế nào năm nay lại muốn hai người chúng ta cùng xem?
Phạm Nhàn mỉm cười, biết thằng nhóc này vẫn chỉ là một tiểu bá vương, tuy có một số mặt cũng có chút thiên phú, nhưng mặt khác lại như một tờ giấy trắng.
Tam quản gia kính cẩn:
-Các năm trước vẫn phải nhập kinh, chỉ là năm nay hai phía đông, bắc tuyết lớn, nên chậm lại mất mấy ngày. Ngoại trừ lần trước đưa lên núi mấy thứ trái cây của phương nam, hôm trước thôn trang phía bắc đem tới thịt bò, dã hóa, còn có lão tổ tông ở Đạm Châu cũng ban thưởng trà lài, số lượng trong thư đều có nói. Nghĩ đại thiếu gia, thiếu nãi nãi, tiểu thư, tiểu thiếu gia, còn có quận chúa đều ở trong biệt thự, nên phu nhân sai ta chuẩn bị đem tới, hẳn là cũng đủ dùng tới giữa xuân.
-Làm sao dùng hết nhiều như thế. Chỉ để lại cho ta những thứ tươi mới nhất còn lại đem về thành. Có nhiều lắm, trở lại một lần là đủ rồi.
Phạm Nhàn thuận miệng đáp.
-Chỉ có trà lài của nãi nãi ở Đạm Châu gửi tới, nhớ kỹ để lại nhiều cho ta.
Hắn thường xuyên kể với Uyển Nhi, Nhược Nhược về cuộc sống ở Đạm Châu, ở đó luôn thơm ngát mùi hoa trà, nói không biết bao nhiêu lần.
Tam quản gia mỉm cười đáp:
-Trà hôm nay đã tới rồi. Còn lại chủ yếu là đồ ăn và đồ dùng vặt, mong hai vị thiếu gia tính toán chi dùng cho tới mùa xuân năm sau.
Phạm Nhàn nghe rất rõ ràng, thầm khen một tiếng Liễu thị khéo, quản gia khéo, cũng không nói nhiều, cho hắn lui xuống phía dưới lĩnh thưởng nghỉ ngơi.
Kỳ thi mùa xuân xong xuôi, Phạm Nhàn thân là Thái học Ngũ phẩm phụng chính, lúc nào cũng có thể phải về Kinh nhậm chức, không thể ở lâu trên Thương Sơn. Mà sau khi khoa cử tháng tư kết thúc, lập tức hiệp nghĩ của hai nước cần hồi sử, cái tin mật hiệp nghị đổi người cũng muốn phải lập tức bắt tay vào thực hiện. Mọi thứ cứ dồn đống lên.
Thật ra theo tâm ý của Phạm Nhàn mà nói, việc đổi người hẳn là nên bắt đầu từ năm ngoái, không nói đến vị tướng sĩ của Khánh quốc bị bắt nơi dị quốc tha hương sẽ phải chịu tội như thế nào, đơn cử là vị kia chẳng bao giờ gặp gỡ nhưng lại khiến cho hăn thầm kính nể - Ngôn Băng Vân Ngôn công tử, thân là thủ lĩnh mật thám của Khánh quốc trú tại Bắc Tề, bị tù đày ở địch quốc hơn nửa năm, không biết phải chịu biết bao khổ cực.
Nhưng khi hai nước lui tới luôn luôn chua cay không gì sánh được, hơn nữa mùa đông đã tới, Bắc cương đại hàn khó đi, cho nên mới muốn chuyển việc đổi người tới cuối mùa xuân. Nhưng mỗi khi nghĩ tới vị Ngôn Băng Vân kia có thể bị giam ở trong một gian phòng lạnh khủng khiếp, Phạm Nhàn lại ở Thương Sơn hưởng phúc, cũng không hiểu sao lại giảm đi vài phần tư vị.
Hắn cũng chỉ biết lần này là mình phải đi sứ Bắc Tề, nhưng cũng không khó chịu hay chống đối với cái chức vụ này lắm. Dù sao nếu có thể tạo được lực lượng cho mình ở Giám Sát Viện, đối với sau này mà nói, luôn luôn có lợi. Hơn nữa, mười bảy năm cuộc đời, hết Đạm Châu lại tới Kinh đô, tự sâu trong tâm hắn, vô tình đã nhận định mình là một phần tử của Khánh quốc.
Phạm Nhàn nguyện ý vì cái quốc gia này, chứ không phải cái triều đình lỗ chỗ này mà làm nhiều việc không tốt.
---
Buổi tối, sau khi hoàn thành bài huấn luyện, Phạm Nhàn uể oải lết về sơn trang. Từ trong tuyết lôi ra y phục dạ hành nhét vào túi hành lý, ném qua một bên.
Khi huấn luyện, hắn là một kẻ cô độc giữa tuyết trắng, chạy theo ánh trăng nhàn nhạt, ánh mắt hắn ngưng một đường thẳng tắp nhìn chằm chằm vào động nham thạch tối đen lộ ra giữa đồng tuyết, hoặc thoăn thoắt nhìn theo con thỏ tuyết nhảy nhót khắp nơi, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Hơn nữa, mấy ngày này, Ngũ Trúc lại đưa cái gì đó của ba mẹ hắn cho hắn sau đó biến mất. Nên trong suốt cả quá trình huấn luyện cũng chẳng có ai nói chuyện. Không ai bên chuyện trò, cảm thấy thật cô đơn lẻ loi. Phảng phất cảm thấy lại giống cuộc sống kiếp trước.
Cả sơn trong chìm trong tĩnh lặng, chỉ có giữa phòng ngủ chính là còn sáng đèn. Ở đó Uyển Nhi đang đợi hắn về. Phạm Nhàn mỉm cười, đi về phía ánh đèn đó. Ban ngày dưới ánh mặt trời ấm áp dưới tảng đá tuyết chảy ra thành một vũng nước nhỏ, dưới ánh trăng phản chiếu bóng hắn phóng qua hành lang, trong lòng khẽ động, dừng cước bộ.
Lúc này hắn đang đứng ở một đầu hành lang chỗ cửa phòng muội muội. Đột nhiên, vành tai giật giật, chân mày cau lại, ánh mắt trở nên tàn khốc, xoay người đặt một tay lên cánh cửa nhẹ nhàng dụng lực, chân khí bá đạo tức khắc chấn cánh cửa gỗ làm hai nửa, thân thể hắn cũng như làn gió đêm bay tới bên giường.
Trên giường, đệm chăn hỗn loạn, không có một bóng người, quả nhiên không có Nhược Nhược.
Phạm Nhàn bình tĩnh đưa tay luồn vào trong, phát hiện ngoại trừ chỗ lò than, tất cả những chỗ khác đều lạnh ngắt. xem ra đã rời đi từ lâu. Lòng hắn run lên, chảng lẽ địch nhân giấu mặt đã ra tay? Nhưng vẫn cố gắng trấn định xoay người, nhanh như cắt. tay phải đặt trên cán thanh chủy thủ nhỏ, chuẩn bị hòa vào màn đêm tịch mịch.
-Ca ca!
Ngoài cửa, Phạm Nhược Nhược giơ lên cây đèn lồng, đầy hoảng hốt kinh ngạc nhìn ông anh cả trên giường. Phạm Nhàn ngẩn ra, thấy nàng bình yên vô sự tinh thần cũng thả lỏng, nhịn không được nhắm hai mắt thở thật dài mấy cái. Một lát sau tới thân thiết hỏi:
-Muội đi đâu thế? Có việc gì sao?
Trên người Nhược Nhược khoác một tấm áo lông trắng, bên trong tấm áo lạnh run thấy thương. Nàng nhìn Phạm Nhàn, dường như thật không thể ngờ, ngây ra, một lúc sau mới miễn cưỡng cười gượng:
-Ca ca, ca cầm đao hỏi muội… Thật đáng sợ…
Phạm Nhàn cười khổ lắc đầu, giấu thanh chủy thủ nhỏ vào trong ống giày, bước lên nắm lấy cầu vai gầy gầy của nàng:
-Muội mới đáng lo, đi qua cửa thấy trong phòng muội thật quá yên tĩnh, đến cả tiếng hít thở cũng không có. Làm ta sợ muốn chết.
Phạm Nhược Nhược cười nói:
-Ca ca thật là… hơn nửa đêm ở ngoài, lại còn nói muội dọa mình.
-Muội rốt cuộc là làm gì?
Phạm Nhàn vẫn tò mò truy hỏi làm cho nàng đỏ cả mặt, xấu hổ cúi thấp đầu:
-Có một số việc, ca ca không cần biết rõ…
Phạm Nhàn ngẩn ra, sau hiểu được cười khổ:
-Trong phòng cũng không phải không có bồn cầu. Núi này về đêm rất lạnh, muội đừng có đóng thành băng đấy.
-Biết rồi!
Nhược Nhược xấu hổ cười cười, đưa tay đẩy hắn ra cửa.
-Tẩu tẩu còn đang chờ ca đó.
…
Ngoài cửa phòng, Phạm Nhàn khe khẽ nhón nhón ngón tay lạnh cóng, đệm chăn muội muội lạnh ngắt, đủ biết nàng đã đi ra ngoài khá lâu, tuyệt đối không phải đi vệ sinh. Hẳn là đã ra khỏi thôn trang, nàng rời giường đi đâu đó.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn dâng lên một sự nghi hoặc lớn, nhưng cố gắng áp nó xuống, không hề truy vấn tìm hiểu. Trên thế giới này, ai chẳng có một vài bí mật nho nhỏ của riêng mình, chúng ta cần tôn trọng- năm đó khi còn ở Đạm Châu, thư từ qua lại với muội muội nơi Kinh đô, hắn cũng đã dạy nàng như thế. Thân là huynh trưởng, càng cần làm gương