Ôn Văn đi tới trước mặt Xuân Linh, đưa tay gõ nhẹ một cái lên trán cô, mi tâm của cô thoáng chốc đã sưng đỏ, ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất phát ra tiếng heo kêu. "Đầu ngón tay có cảm giác rất chân thực, phản ứng của cô phù hợp với lẽ thường." "Tức là mình đang bị vây trong ảo thuật?" "Nhưng không quản thế nào mình cũng không nhìn ra kẽ hở... hay là mình đã bị chuyển tới một không gian đặc biệt?" Ôn Văn sờ cằm, cảm nhận như bạch tuộc tản ra
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.