Sau khi xác công thành sư bị phi kiếm chọt thành đồng nát, Ôn Văn miễn cưỡng lấy đi vài miếng da lông có thể miễn cưỡng sử dụng, rút răng nanh và móng vuốt xong thì không thèm quản nữa. Cơ thể của nó cứng rắn như thế có thể chế tạo được một vài món đồ tốt dùng để phòng ngự. "Cứu tôi... cứu tôi với." Âm thanh nữ giới yếu ớt mơ hồ truyền tới, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Ôn Văn. "Đây là âm thanh của nhân loại, núi Tề Linh sao lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.