****
Ký hiệu trên đạn săn ma có lẽ là kỹ thuật khoa học chủ yếu của Hiệp Hội Thợ Săn.
Cho nên Ôn Văn muốn có phương pháp điều chế thì hiện giờ căn bản là không có khả năng.
Nhưng bản thân Ôn Văn có thể nắm giữ ký hiệu này, nếu khắc ký hiệu này lên viên đạn hoặc thiết bị thì liệu nó có tác dụng không?
Ôn Văn lấy bút ra vẽ lại ký tự, nhiều lần xác nhận không có chút sai lầm nào mới ngừng lại.
Làm một thám tử, hội họa cũng là một kỹ năng cần phải nắm giữ... là vậy đó....
Ôn Văn cẩn thận nhét tờ giấy vào túi trong chiếc áo gió, anh dự định sau này sẽ tìm cơ hội học kỹ thuật điêu khắc kim loại, sau này tự mình chế tạo ra những món vũ khí có ẩn chứa năng lực đặc biệt.
Chuyện này coi như xử lý xong, kế tiếp phải làm chuyện khác, anh đi tới trước một khoảng, tìm được một cái tủ lạnh có tạo hình kỳ lạ, số máu còn dư lại trước đó được để trong này.
Trong Trạm Thu Nhận Tai Ách có đầy đủ điện nước, các loại thiết bị điện cũng có, mặc dù hình thức hơi khác với bên ngoài, thậm chí lại càng tiên tiến hơn nhưng Ôn Văn vẫn có thể sử dụng bình thường.
Lúc Ôn Văn bưng chậu máu đi tới, nữ vampire xoay người sang chỗ khác, đưng lưng về phía Ôn Văn.
Hiện giờ cô không đói bụng như trước nữa nên có thể giữ được tôn nghiêm của huyết tộc, ít nhất sẽ không giống một con thú hoang đang đói bụng nữa.
Cách vài ngày, Ôn Văn sẽ đưa thức ăn tới cho nữ vampire, bằng không sức mạnh của cô ta sẽ bị suy giảm, Ôn Văn cũng bị ảnh hưởng mà yếu theo, vì thế anh không thể để cô ta quá đói.
Cũng may hiện giờ mỗi lần ăn nữ vampire cũng chỉ cần một túi máu là đủ, không cần hơn hai mươi túi như lần đầu tiên nữa, Ôn Văn cũng không cần cố gắng đi trộm.
"Mau, uống đi."
Ôn Văn đẩy chậu máu vào trong phòng giam, không kiên nhẫn nói.
Lúc ban đầu nữ vampire không muốn để ý tới Ôn Văn, nhưng cô thật sự không chịu nổi sự mê hoặc của máu, chỉ một chốc lát đã bất mãn xoay người lại, tiến tới gần chậu cho chó ăn, húp ừng ực.
"Dù sao thì tôi cũng là huyết tộc cao quý, có thể đổi đồ đựng có thể diện một chút không vậy?" Uống uống hai ngụm, nữ vampire thăm dò hỏi.
"Cô muốn đổi thành gì?" Ôn Văn móc móc tai hỏi.
Thật ra thì nhìn nữ vampire liếm cái chậu cho chó ăn như vậy, bản thân anh có chút khoái trá, nhưng vì không muốn để mình trông quá biến thái, anh vẫn quyết định đổi một vật dụng khác cho cô ta.
Thấy Ôn Văn có vẻ chịu đáp ứng mình, ánh mắt nữ vampire sáng lên, vội vàng nói: "Cốc rượu bằng bạc, tốt nhất là loại có khảm ngọc."
"Được một tấc lại muốn tiến một thước, cô cứ dùng cái chậu cho chó ăn này đi."
"Nè, nè, đừng vậy mà, vậy ông cứ đổi cho tui một cái chậu nhỏ bình thường là được rồi."
Nữ vampire thở dài một tiếng, nhìn chút cặn máu còn dính trên chậu, vẻ mặt có chút biển đổi, cuối cùng vẫn cầm lên liếm sạch...
...
Sau khi từ trạm thu nhận ra ngoài, Ôn Văn lại bắt đầu rèn luyện như thường lệ.
Đầu tiên là rèn luyện năng lực đóng băng của quỷ hồn Tần Sảng, anh đưa tay đặt trên một xô nhựa, khí lạnh tỏa ra, không qua bao lâu bên trong xô đã hoàn toàn kết băng.
"Phù... chỉ vậy thôi, Tần Sảng quá yếu, mức độ cao nhất của năng lực này cũng chỉ được vậy thôi."
Năng lực đóng băng của tần Sảng được chọn đặt ở ngón trỏ, Ôn Văn chỉ cần búng tay một cái là có thể kích phát khả năng...
Năng lực này hiện giờ chỉ có tác dụng bây nhiêu, dựa vào nó để đối phó với kẻ địch thì chỉ cần nửa phút là Ôn Văn đã đập thành đầu heo rồi.
"Hay thả thằng nhóc kia ra ngoài, chờ nó chuyển hóa thành ác linh rồi mới tóm lại... không được không được, ý tưởng này quá nguy hiểm."
Ôn Văn lắc đầu nguầy nguậy, cố đè nén ý tưởng nguy hiểm trong lòng.
Anh là người có năng lực hành động rất mạnh, đồng thời cũng có đủ sự thông minh để hoàn thành ý tưởng của mình, đã từng bắt giữ rất nhiều tội phạm IQ cao, Ôn Văn biết một người như mình một khi rơi vào bóng tối thì sẽ tạo thành thiệt hại khủng khiếp cỡ nào.
Cho nên Ôn Văn vẫn luôn kiềm chế những ý tưởng có chút biến thái của mình, anh biết rõ, sa đọa chính là bắt đầu từ những ý tưởng nguy hiểm.
Ngồi xuống ghế dựa, Ôn Văn để găng tay xuất hiện, mặc dù dưới ánh mặt trời chiếu rọi nhưng màu đen bóng của nó không hề giảm bớt chút nào, chiếc vòng kim loại màu vàng phản xạ ra tia sáng chói mắt, tạo thành hai mặt sáng tối rõ rệt.
"Mày rốt cuộc là cái gì vậy...."
Về Trạm Thu Nhận Tai Ách, tuy Ôn Văn vẫn chưa hiểu rõ ràng nhưng ít ra vẫn là có thể hiểu, nhưng găng tay đen này thì vẫn còn là mê đề.
Ngoại trừ có thể sử dụng năng lượng của sinh vật trong trạm thu nhận, găng tay này còn một đặc tính khác nữa là không bị hư hại.
Dao chặt, búa bổ, thậm chí là máy khoan điện Ôn Văn đều đã dùng thử nhưng không thể nào tổn tại chút mảy may nào, thậm chí anh cũng không cảm thấy đau đớn.
Đồng thời khi găng tay xuất hiện thì sức mạnh của cánh tay phải cũng lớn hơn bình thường một chút, mặc dù không rõ lắm nhưng sức lực quả thực có khác biệt.
Có đôi khi, Ôn Văn thậm chí còn hoài nghi khi găng tay xuất hiện, cái tay này còn là tay của anh sao?
Thứ vật chất màu đen kia thay vì nói là găng tay, không bằng nói là một phần thân thể của một sinh vật khác!
"E rằng, đây chính là siêu năng lực của riêng mình đi, nếu đã vậy thì cần phải có một cái tên... cứ gọi là 'Tai Họa' đi!"
...
Đi trên đường, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người làm Ôn Văn có chút ngứa ngứa, vẫn luôn sử dụng năng lực căn bản của quỷ hút máu nên anh có cảm giác hơi khác biệt với ánh mặt trời.
Hiện giờ anh đi ra ngoài là muốn tiến hành một loại huấn luyện khác, anh muốn rèn luyện một trong các năng lực căn bản của vampire, khứu giác.
Lúc sử dụng thể chất vampire, năm giác quan của anh trở nên nhạy cảm hơn, tai có thể nghe tiếng máu chuyển động, mắt có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng đêm, mà khứu giác cũng cực kỳ nhạy bén, giống như mũi chó vậy.
Mà bây giờ, Ôn Văn muốn sử dụng những giác quan này một các hiệu quả nhất, hiện giờ anh muốn rèn luyện khứu giác.
Cấp bậc đầu tiên của người siêu năng chính là thăm dò, thăm dò xem cực hạn của năng lực mình là gì, vì thế khoảng thời gian này Ôn Văn vẫn luôn tiến hành rèn luyện thử nghiệm, thực lực đã có chênh lệch rất lớn so với ban đầu.
Hôm qua Ôn Văn đã bắt mấy con mèo hoang chó hoang ở xung quanh đây, cũng phun chút nước hoa có hương vị kỳ lạ rồi thả chúng ra.
Hôm nay, Ôn Văn muốn dựa vào khứu giác để bắt toàn bộ chúng nó.
Như vậy có thể rèn luyện rất lớn cho khứu giác của anh, sau này cũng sẽ mang tới tác dụng lớn!
Quá trình tìm kiếm khó hơn tưởng tượng, một khi anh cố gắng nhận biết phân biệt mùi hương thì tất cả các mùi hương tởm lợm cũng tràn vào mùi, muốn từ mớ mùi hỗn tạp này để xác định mùi nước hoa mình đã phun ra quả thực có chút khó khăn.
Nhưng nó không làm khó được Ôn Văn, trải qua một đoạn thời gian phân biệt, anh đã tìm được một con mèo quýt mập.
"Ngoan, bé cưng, tới chỗ chú nè."
Ôn Văn rón rén tiếp cận, hiện giờ đang là ban ngày, vì để tránh phiền phức nên anh không muốn sử dụng năng lực siêu nhiên.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, con mèo mập kia cong lưng lên, phốc một cái biến mất khỏi tầm mắt Ôn Văn.
Mèo quýt chạy mất, Ôn Văn cũng không tức giận, tìm được con mèo kia tức là rèn luyện của anh đã thành công, anh lấy điện thoại ra xem, trên màn hình là một dãy số lạ.
"Alo, xin chào." Ôn Văn nhấn nút nghe máy.
"Xin chào, anh là Ôn thám tử sao?" Đầu dây bên kia là một người phụ nữ, ngôn ngữ thông dụng không được thuần thục cho lắm, xem ra không phải người địa phương khu Hoa Phủ.
"Đúng rồi, xin hỏi bà là ai?" Chân mày Ôn Văn nhướng lên, là có khách tới cửa.
"Tôi muốn nhờ anh tìm một người..." Giọng của đối phương run rẩy, khẳng định là rất cần giúp đỡ.
...
[hết chương 19]