Mục lục
Trạm Thu Nhận Tai Ách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

****

"Vậy chú tới hỏi chuyện gì?" Ôn Văn đương nhiên biết mục đích của chú Cung không đơn giản, nhưng anh vẫn giả vờ hồ đồ nói.

Chú Cung tự trong quần áo lôi ra một quyển sổ nhỏ, nói với Ôn Văn: "Đội trưởng bảo tôi hỏi cậu vài chuyện."

"Vậy chú mau hỏi đi." Ôn Văn nhịn không được nói.

"Trong tư liệu không có tin tức về gia đình cậu, mà cậu cũng không có người bạn nào, ngoại trừ công việc, cậu giống như một kẻ trong suốt vậy, lý do là gì?"

"Chuyện riêng tư này mà Hiệp Hội Thợ Săn cũng muốn quản à?" Ôn Văn nhướng mày, không trả lời.

"Được rồi, vậy tôi đổi vấn đề, lý do cậu tích cực săn quái vật như vậy là gì? Có rất ít thợ săn tự do giống như cậu."

"Bởi vì tôi thích, có người câu cá thích dạo chơi ở những nơi tĩnh lặng, có người thích chơi điện tử, có người thích làm mấy trò 18+, tôi thì thích đấu trí thích so gan với quái vật, như vậy cũng không phạm pháp đi?" Ôn Văn giang tay, mỉm cười nói.

Chú Cung lắc đầu, ghi vài chữ trên quyển sổ, sau khi trầm tư một hồi thì chậm rãi nói với Ôn Văn: "Quả thực không phạm pháp, tôi tiếp tục hỏi vấn đề kế tiếp."

"Quỷ hồn, thực hủ yêu, thụ tinh, đôi cánh thép siêu nhiên, đây là những quái vật cậu một mình đối phó sau khi tới thành phố Phù Dung Hà, quỷ hồn có khả năng bị đánh tan, nhưng thực hủ yêu, quỷ ngôn thụ tinh và cả đôi cánh thép kia nữa, chúng không thể biến mất mà không có lý do, thi thể của chúng đâu rồi?"

"Mặc dù cậu cố ý che giấu nhưng Hiệp Hội Thợ Săn chúng tôi không có khả năng làm như không biết."

Tới rồi, biết ngay là hỏi chuyện này!

Ôn Văn hơi nheo mắt lại, vẻ mặt thì không biến đổi quá lớn, khi biết sự tồn tại của Hiệp Hội Thợ Săn, anh sớm đã biết sẽ có thời khắc này.

"Đó là gì..."

"Đừng vội trả lời, nếu cậu che giấu thì chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu nói thật với tôi, cho nên cậu hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời tôi." Chú Cung nheo mắt nằm trên sô pha, giống như đang nghỉ ngơi.

"Cái này có liên quan tới năng lực của tôi, chi tiết cụ thể không thể nói với chú." Ôn Văn trầm mặc một hồi rồi trả lời không quá rõ ràng, biểu hiện của chú Cung làm anh không dám nói ra lời nói dối mình đã bịa sẵn từ trước.

"Ừm... không nói dối, tôi đoán là thế, cậu chịu trả lời như vậy làm tôi rất hài lòng." Chú Cung ngồi dậy, cười nói với Ôn Văn.

Ôn Văn kỳ quái nhìn chú Cung: "Sao chú biết tôi không nói dối?"

Chú Cung học theo vẻ Ôn Văn, đáp lời: "Cái này có liên quan tới năng lực của tôi, chi tiết cụ thể không thể nói với cậu."

"..." Ôn Văn có chút may mắn khi không nói ra lý do mình bịa trước đó, lời nói dối bị phát hiện, ấn tượng của anh với Hiệp Hội Thợ Săn có lẽ sẽ bị hạ thấp.

"He he." Chú Cung không chút ngại ngùng cởi giày, lộ ra đôi vớ bị lủng phần ngón chân và mùi hương cực kỳ tuyệt vời.

"Người siêu năng như chúng ta ai mà không có chút bí mật, chỉ cần là tâm tư không xấu thì tốt rồi, nhiệm vụ đội trưởng giao cho tôi đã hoàn thành."

"Được rồi, nếu nhiệm vụ đã xong thì chú mau đi đi." Ôn Văn bịt mũi, không muốn che dấu ý định đuổi người của mình.

"Đừng mà, thanh niên, tôi còn muốn ở lại nhà cậu dùng cơm đấy." Chú Cung ném đầu thuốc xuống đất, trực tiếp đạp tắt, Ôn Văn nhìn mà máu nóng dồn lên, thế nhưng chính anh đã biến phòng mình thành cái dạng này, lúc này cũng không tiện ngăn cản.

"Chú nhiệt tình thế?"

"Đội trưởng nói, nếu cậu không có âm mưu gây rối thì tôi chỉ điểm cậu một chút, cậu không muốn thì tôi đi." Chú Cung bắt đầu kì kèo mang giày.

Ôn Văn do dự, anh muốn ông chú này chỉ điểm mình nhưng lại không muốn mời cơm, cuối cùng lý trí cũng chiến thắng được tâm tình, anh mặt lạnh nói: "Tôi không có chuẩn bị, chỉ có thể tôi ăn gì thì cho chú ăn nấy thôi."

"Không sao, không cần khách sáo." Chú Cung cười hè hè nói.

Nhưng khi Ôn Văn bưng lên một dĩa sủi cảo và một chai hồng trà lạnh, biểu tình chú Cung có chút cứng ngắc, vọt tới mở tủ lạnh thì phát hiện bên trong chỉ có thực phẩm đông lạnh!

Vì thế chú Cung thất vọng ngồi trở xuống, bắt đầu ăn sủi cảo: "Không ngờ cậu trẻ tuổi như vậy mà ngày ngày lại ăn mấy thứ này, thân thể sẽ không chịu nổi đâu."

"Không phải chú muốn chỉ điểm cho tôi à? Mau nói đi." Ôn Văn cũng lôi ra một quyển sổ, mong đợi nhìn chú Cung.

"Trong năm cấp bậc người siêu năng, cậu đang ở giai đoạn đầu tiên là thăm dò đúng không?" chú Cung nhai kỹ nuốt chậm một cái sủi cảo, hỏi Ôn Văn.

Ôn Văn gật đầu, anh biết mình không tính là người siêu năng bình thường, thế nhưng cũng muốn tìm ra phương pháp có thể rèn luyện bản thân.

"Giai đoạn thứ hai gọi là Nắm Giữ, kỳ thực hai giai đoạn này không có giới hạn quá rõ ràng, lúc cậu tiến vào cấp bậc thứ hai thì sức mạnh cơ bản cũng không có gì biến hóa, cậu cũng sẽ không đột nhiên có thêm kỹ năng."

"Vậy khác biệt ở đâu?" Ôn Văn khiêm tốn hỏi.

Chú Cung đưa tay trái ra, không làm động tác gì nhưng có một quả cầu lửa đỏ rực lơ lửng giữa không trung.

"Đây là ngọn lửa ở giai đoạn Thăm Dò."

Sau đó đưa tay phải, ngón tay khẽ nhúc nhích vài cái, một con chim nhỏ có kích cỡ tương tự với quả cầu lửa kia xuất hiện sống động trong tay, uy hiếp đối với Ôn Văn cũng vượt xa quả cầu lửa kia.

"Đây là ngọn lửa của giai đoạn Nắm Giữ, mức tiêu hao năng lượng của hai loại này hoàn toàn khác nhau."

"Khác biệt ở khống chế năng lượng à?" Ôn Văn hỏi.

"Đúng, mà cũng không đúng." Chú Cung nhấp một ngụm trà lạnh, nói tiếp: "Cái gọi là thăm dò chính là khám phá tiềm lực của chính mình, biết mình có thể làm được những gì, phát ra lửa thì biết mình có thể tạo ra được bao nhiêu, năng lực cơ bắp thì biết rõ mình có thể gánh được bao nhiêu phụ trọng."

"Mà nắm giữ chính là biết mình có thể làm được những gì ngoại trừ những thứ cơ bản, mở rộng năng lực hơn, để uy lực của năng lượng càng mạnh mẽ hơn."

"Nói dễ hiểu một chút, giả sử cậu là kiếm khách, chỉ cần cậu cầm một thanh kiếm vung vung một chút thì đó là cảnh giới thăm dò, nhưng khi cậu bắt đầu học kiếm thuật rồi trở thành bậc thầy kiếm thuật thì gọi là cảnh giới nắm giữ của người siêu năng."

Lúc chú Cung nói, Ôn Văn nhanh chóng ghi chú lại, chú Cung thầm gật đầu, người này là một thanh niên rất nghiêm túc.

"Vậy còn đồng hóa?" Ôn Văn nhớ tới trạng thái làm mình lạnh gáy của Cố Phán Hề, liền dò hỏi.

"Đồng hóa... he he, khi cảnh giới nắm giữ của cậu tiến đủ xa, cậu sẽ tự mình hiểu được, bây giờ nói với cậu chưa chắc là tốt." Sâu trong ánh mắt chú Cung có chút phiền muộn, ông biết làm sao để đạt tới cảnh giới đồng hóa nhưng ông không dũng khí để bước tới.

"Giống lời bà điên kia nói... như vậy, tôi phải làm sao để tiến vào cảnh giới nắm giữ?" Ôn Văn thất vọng lắc đầu.

"Không có đường tắt, thăm dò năng lực của mình tới cực hạn rồi nghĩ cách đột phá nó!"

"Lấy tôi ra làm ví dụ đi, tôi có thể phóng ra bao nhiêu lửa, lửa có thể đạt tới độ cao bao nhiêu, lúc tôi có được siêu năng lực thì nó đã là cố định rồi."

"Trước cảnh giới đồng hóa, chuyện tôi có thể làm chính là dử dụng năng lực hữu hạn này để phát ra uy lực chiến đấu mạnh mẽ, giống như thành viên của tổ chức bí mật mà cậu đã gặp trước đó, năng lực của chúng cũng không mạnh hơn cậu bao nhiêu, chỉ là chúng hiểu năng lực của mình hơn mà thôi."

"Tôi nghe nói tốc độ của cậu rất nhanh, sức mạnh cũng lớn hơn người bình thường nhưng không có năng lực siêu nhiên, như vậy cậu có thể thử học tập kỹ xảo cận chiến, để năng lực chiến đấu của mình tăng lên đột phá..."

...

[hết hương 47]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK