"Tóc, mắt, dây thanh... khi nãy thứ đó nhắm vào cô à?" Ôn Văn nhìn về phía cống thoát nước, giọng điệu nghiêm túc hỏi Đào Thanh Thanh. Đào Thanh Thanh chỉ sợi tóc ẩn trong con dơi trước đó: "Ừm, hình như nó muốn dụ tôi vào chỗ tối, không phải tôi khá cảnh giác thì suýt chút nữa đã trúng chiêu rồi, sợi tóc đó chính là thứ lưu lại." Bàn tay Ôn Văn biến thành màu đen kịt, nhặt sợi tóc đang ngọ nguậy trên mặt đất, nó muốn chui vào trong găng tay của Ôn Văn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.