Sau khi cơn đau đớn dần trôi qua, Hoành Ảm nằm dưới đất nhìn bầu trời đêm chi chít sao trời mà lớn tiếng bật cười. Trong vòng bốn tháng nay, ngoại trừ những khi mỉa mai mụ già kia, đã lâu rồi Hoành Ảm không cười. "Có vẻ đúng là tổ chức Trạm Thu Nhận Tai Ách kia đã cứu mình ra, có điều còn tưởng là khi tỉnh lại mình sẽ nằm trên giường bệnh viện chứ..." Nghĩ tới Trạm Thu Nhận Tai Ách, Hoành Ảm chợt nhớ tới Ôn Văn đã cứu mình, loại trang phục kỳ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.