****
Quy hoạch trong khu thành cũ không tốt lắm, ở đầu đường cuối ngõ có rất nhiều góc cụt, rất nhanh, cô gái mặc đồ hầu gái kia đã hốt hoảng lao vào một ngõ cụt.
Dựa vào bức tường xây thật cao, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hai người đàn ông không ngừng tới gần.
Ôn Văn đứng trên sân thượng xoa xoa cằm, cười hệt như hồ ly trộm được trứng gà, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này tuy hơi cũ kĩ một chút nhưng nếu làm rồi sẽ thu được cảm giác thành tựu rất lớn.
Nếu có năng lực và can đảm, phần lớn đàn ông sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Ừm, chờ thêm chút nữa, đến khi cô ta tuyệt vọng nhất thì mới xuất hiện, như vậy mới kịch tính."
"Mấy ngày nay tìm con thực hủ yêu kia tới muốn ói rồi, nếu tôi đã định cứu em thì liền mượn cơ hội này giải trí một chút, em cũng đừng trách tôi nha..."
...
Dưới lầu, cô gái núp trong góc, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hai người đàn ông kia, nhưng trong đáy mắt lại ẩn giấu đắc ý nồng đậm.
"Tốn một khoảng thời gian dài như vậy, bản tiên nữ rốt cuộc cũng tìm được manh mối, chốc nữa hai con heo ngu này sẽ dẫn mình tới chỗ của bọn chúng..."
Ông chú trung niên với tay tới chỗ cô gái, cô gái hoảng sợ nhưng lại ẩn ẩn có chút vui vẻ, nhưng ngay sau đó, gương mặt nhỏ nhắn của cô đã đen như đáy nồi!
Bởi vì một con dao găm lóe sáng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp ghim lên bả vai ông chú kia, ghim chặt hắn dưới đất!
Ông chú phát ra tiếng gầm nhẹ, tay chống đất kịch liệt giãy giụa, muốn bò dậy.
"Như vậy mà vẫn còn sức giãy giụa... quả nhiên không phải con người, mình phải ra tay ác hơn mới được!
Ôn Văn từ trên cao nhảy xuống, không hề làm động tác giảm tốc nào, trực tiếp giẫm lên người ông chú trung niên kia, dùng lực chấn động mạnh mẽ trực tiếp giẫm gãy xương sống ông chú này, ông ta yếu ớt giãy vài cái, cuối cùng bất tỉnh.
Người đàn ông mặc đồ tây ở bên cạnh mặt không biến sắc rút ra một con dao nhỏ đâm về phía Ôn Văn, nhưng Ôn Văn chỉ nghiêng đầu qua rồi vọt tới, tay trái đẩy ngực đối phương dộng mạnh vào mặt tường, sức mạnh của quỷ hút máu làm người này không thể động đậy.
Găng tay bên tay phải Ôn Văn hiện ra, xiềng xích màu đen lan ra người người đàn ông mặc đổ tây, nhưng chỉ thò ra một đoạn nhỏ đã ghét bỏ rụt trở lại.
"Chậc... thì ra chỉ là một con gà bệnh mà trạm thu nhận không thèm."
Xác nhận đối phương không giá trị, Ôn Văn trực tiếp dùng dao găm rạch cổ, máu đỏ lại lẫn theo mùi hôi thối phun ra, anh thong dong lui về sau một bước, không để giọt máu nào vẩy trúng quần áo mình.
Ừm, đây là một lần hành động anh hùng cứu mỹ nhân hoàn mỹ, kế tiếp chính là phải tỏ ra thật soái trước mặt cô ấy, cuối cùng lạnh lùng bỏ cô ấy lại....
"Mỹ nữ, đêm khuya thanh vắng tốt nhất không nên ra ngoài một mình như vậy, nếu không phải gặp được tôi...."
"Nếu không phải gặp ông, kế hoạch của bà đây sao lại thất bại chứ?" Cô gái nghiêm mặt, cực kỳ phẫn nộ.
Ôn Văn sửng sốt, tình huống này hình như có chút không đúng lắm, anh nhạt nhẽo nói: "Cô gái à, nói chuyện mà xưng bà như vậy nghe có hơi thô bỉ đấy."
"Thô bỉ, ông còn dám nói bà đây thô bỉ?"
Cô gái chống nạnh, tức giận nhìn Ôn Văn mà không có chỗ xả: "Tôi tính toán suốt cả một ngày, rốt cuộc cũng dụ chúng tới bắt tôi đi, bây giờ kế hoạch vừa mới bắt đầu thì ông đã bay ra giết chết hết bọn chúng rồi!"
Ôn Văn gãi gãi đầu: "Cô cố ý để chúng bắt à? Khẩu vị của cô nặng vậy, tại hạ chịu thua."
Cô gái: "..."
Ôn Văn xua xua tay nói: "Không quản thế nào, tuy tôi đã hủy chuyện của cô nhưng dù sao thì tôi cũng cứu cô mà, chuyện này thôi đi vậy."
Cô gái cắn răng nói: "Ông thấy tôi cần ông cứu sao?"
Ôn Văn liếc nhìn cô gái vài lần, mặt mũi trong sáng, vóc người nóng bỏng, đúng chuẩn đám người xấu yêu thích, vì thế anh gật đầu nói: "Tôi thấy là rất cần đấy."
"Ông đã nói vậy thì chúng ta so hai chiêu đi, nhưng nếu ông không đánh lại tôi thì ông phải giúp tôi làm cho xong chuyện này."
Ôn Văn nhún vai: "Tùy cô, nhưng nếu tôi thắng, tôi muốn làm gì cô thì cô phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đấy."
Vừa mới đáp ứng xong, con ngươi của Ôn Văn đã híp lại, bởi vì một nắm tay nhỏ xinh đã đấm thẳng tới mặt anh.
Anh muốn né tránh nhưng lại cảm giác được không quản mình né thế nào cũng sẽ bị nắm đấm này đánh trúng!
Cô gái này là cao thủ, hơn nữa còn không phải cao thủ bình thường!
Còn chưa kịp cảm thán xong, Ôn đại thám tử mới khi nãy còn oai phong đã bị nắm tay thoạt nhìn nhỏ xinh yếu ớt này đấm cho quỳ rạp xuống đất.
Anh ngồi bệt xuống, vô tội nhìn cô gái nói: "Còn chưa nói bắt đầu mà, sao cô đã đánh người rồi chớ?"
Cô gái đi tới bên cạnh Ôn Văn, đá đá chân Ôn Văn nói: "Mau đứng dậy, ông đã phá hỏng kế hoạch của tui thì phải giúp tui làm cho xong."
Ôn Văn thở dài một tiếng, có chút câm nín, lúc ban đầu chỉ vì muốn xả stress một chút nên định thử trò anh hùng cứu mỹ nhân.
Kết quả làm thì làm được rồi, nhưng sự việc lại nằm ngoài dự liệu của anh.
Nếu cô gái này là người lợi hại như vậy sao lại không phản kháng, chẳng lẽ là người máu M?
Anh hùng cứu mỹ nhân ở trong truyện đều là gạt người....
...
Nửa tiếng sau, trong một góc quán bar, Ôn Văn cầm túi chườm đá chườm mặt, ai oán nhìn cô gái xinh đẹp ở đối diện.
Có vài tên đàn ông muốn tiếp cận nhưng đều bị cô gái này đấm ngã như rạ, sau đó không còn ai dám tới nữa.
"Có chơi có chịu, cô thắng rồi, tôi sẽ giúp cô. Nói đi, cô muốn tôi làm gì." Ôn Văn có chút đau răng nói, anh phát hiện sau khi bị cô gái này đánh, năng lực tự hồi phục của anh lại không hề phát huy công dụng!
Cô gái nâng ly rượu, cái miệng nhỏ chóp chép thưởng thức món cocktail, sắc mặt có chút ửng đỏ: "Chuyện ông phải làm rất đơn giản, chính là tìm cho ra tên kia, phần còn lại cứ giao cho tôi."
Tìm cái gì?
Quái vật hay là người?
Ôn Văn cười khổ: "Vậy cô có thể nói sơ một chút được không, ít nhất cũng phải để tôi hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì chứ."
"Đây là chuyện cơ mật, ông nghe rồi thì nhất định phải cùng tôi tìm cho ra nó." Cô gái hạ thấp giọng, giả vờ thần bí nói.
"Ồ được, vậy tôi không nghe." Ôn Văn thức thời nói.
"Ông đã nói sẽ giúp tôi rồi, không làm thì tôi đấm đấy!" Cô gái quơ quơ nắm tay nói.
Ôn Văn là đàn ông con trai, sao có thể bị một cô gái uy hiếp chứ, cho nên anh thực ngoan ngoãn ngồi nghe cô gái này kể rõ ngọn nguồn câu chuyện.
"Đầu tiên tự giới thiệu một chút, tên của tôi là Cố Phán Hề, là siêu thợ săn." Cô gái dùng giọng điệu lấy le nói với Ôn Văn.
"Cô là... siêu thợ săn?" Ôn Văn khiếp sợ nhìn cô gái tên là Cố Phán Hề này, trong mắt tràn đầy cảm xúc không thể tin nổi.
Cô gái kiêu ngạo ngẩng đầu lộ ra cần cổ trắng như tuyết, mạch máu màu xanh nhạt có thể thấy rất rõ.
Mặc dù cô gái đã thừa nhận nhưng Ôn Văn vẫn có chút khó tin, siêu thợ săn chính là người có cấp bậc cao hơn thợ săn, họ sẽ đi khắp nơi trên thế giới, xử lý những con quái vật mà phân bộ ở đó không thể xử lý.
Trong năm cấp bậc người siêu năng, phải đạt tới bậc ba là Đồng Hóa mới có tư cách trở thành siêu thợ săn, cao hơn nữa chính là cấp bậc đại lão của Hiệp Hội Thợ Săn, có thể xem là nhân vật đứng đầu thế giới siêu năng.
Mà Cố Phán Hề thoạt nhìn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, trông cứ như một con nhóc còn đang đi học, tuổi này sao có thể sở hữu thực lực này chứ?
"Nhưng mà... nếu là siêu thợ săn thì có thể nói xuôi được."
Loại cảm giác thực lực hoàn toàn nghiền ép này, thợ săn bình thường căn bản không có cách nào làm được, Ôn Văn thậm chí còn hoài nghi Lâm Triết Viễn cũng không làm được trình độ này.
Người siêu năng có thực lực như vậy vẫn là lần đầu tiên Ôn Văn được gặp, vì thế anh mới ngoan ngoãn theo cô ta tới quán rượu này.
Ôn Văn làm ra dáng vẻ co quắp, nói với Cố Phán Hề: "Nói đi, tôi đang nghe đây."
"Tôi có nghe Lâm đội trưởng nói về ông, ông có vẻ rất am hiểu chuyện truy lùng dấu vết, vì thế tôi muốn ông giúp tôi tìm một con quái vật." Cố Phán Hề nói ra yêu cầu của mình.
"Quái vật gì?"
Ôn Văn cảm thấy hứng thú, có thể khiến siêu thợ săn dốc sức truy lùng như vậy, nó nhất định là một con quái vật rất mạnh mẽ, nếu có thể nhốt nó vào trạm thu nhận thì năng lực chiến đấu của Ôn Văn sẽ gia tăng rất lớn!
Cố Phán Hề uống một ngụm rượu, sau đó dùng âm thanh chỉ có Ôn Văn nghe thấy nói: "Cơ thể mẹ tang thất!"
[hết chương 32]