Ôn Văn vỗ vỗ mặt, thoát ra khỏi cảm giác khiếp sợ, lòng hiếu kỳ cũng giảm bớt không ít. Sau này anh cũng không còn tùy tiện hỏi những chuyện mà người áo đen không muốn nói, anh phát hiện ở trong đầu mình giống như có cả trăm con vịt không ngừng kêu cạp cạp. Sau đó Ôn Văn nói với người áo đen: "Ngài có thể không nói tên, nhưng dù sao cũng có một cách gọi đi, không thể cứ dùng 'ngài' mãi được." Người áo đen suy nghĩ một chút: "Trời phạt.... tai kiếp.... ma la...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.