Chơi vài lần, Ôn Văn bỏ tẩu thuốc vào trong túi áo, vẻ mặt ghét bỏ nói với Lâm Triết Viễn: "Tuy không có tác dụng gì nhưng cũng coi như thú vị, tôi nhân từ nhận lấy vậy." "Hơ, tôi thấy cậu khoái chí lắm mà, rõ ràng là rất thích." Lâm Triết Viễn ngoài mặt không có biểu cảm, nhưng trong lòng thì đã thầm than thở. "Ông tự mình tới tìm tôi một chuyến, không phải chỉ vì chuyện này chứ?" Sau khi nhận tẩu thuốc, Ôn Văn vừa xoay ghế vừa nói. Sau khi hiệp hội...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.