Dưới ánh trời chiều, con phố đầy tiêu điều. Hai bóng người một đen một trắng chạy băng băng như đang vui đùa, nhìn kỹ lại có thể phát hiện hai bóng người này thật ra là hai làn sương mù mờ ảo. Hai người chơi đùa một hồi thì sương đen ngừng lại, có chút u sầu nhìn sương trắng: "Tiểu Bạch Bạch, em đi đi." "Sao vậy Tiểu Hắc Hắc, anh không yêu người ta sao?" Sương trắng buồn bã, sương mùa hóa thành bàn tay ôm ngực, trông có vẻ rất đau lòng. Hiển nhiên tất cả...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.