***
"Công ty bảo hiểm Nụ Hoa Liên Bang... tôi không nhớ nhà chúng tôi có mua bảo hiểm của công ty anh." Người phụ nữ trung niên nghi hoặc nói.
Ôn Văn đẩy kính mắt, mỉm cười đưa qua một phần tài liệu: "Bà không mua nhưng trường trung học Lục Nguyên mua, tất cả học sinh của trung học Lục Nguyên xảy ra tai nạn trong trường, nếu chứng minh được là trách nhiệm của trường học thì chúng tôi sẽ tiến hành đền bù."
Tài liệu này là Ôn Văn tùy tiện in ra ở tiệm photocopy ven đường, con dấu do chính anh khắc từ củ cải, thám tử nha, chung quy vẫn có chút bản lĩnh kỳ kỳ quái quái.
Nhìn tài liệu, người phụ nữ để Ôn Văn đi vào nhà, rốt cuộc anh cũng thấy được người từng trải đầu tiên của 'vụ án ẩn', học sinh trung học năm hai Phan Đại Bằng.
"Phan Đại Bằng, cậu có thể kể lại chuyện mình đã gặp trong ký túc xá trường trung học Lục Nguyên không?"
"Kỳ túc xá?"
Phan Đại Bằng lắc đầu nói: "Buổi tối hôm đó ba người bọn em tới gần kho lạnh của trường học chơi, không cẩn thận nên bị nhốt trong kho suốt mấy tiếng đồng hồ..."
"Chỉ vậy thôi? Không xảy ra chuyện gì đặc biệt khác?"
Ôn Văn hơi nghiêng người tới trước, nhịn không được hỏi, lời nói của Phan Đại Bằng và nội dung tư liệu anh có được không khớp.
"Sao, như vậy còn chưa đủ à, anh có nhân tính không vậy, thằng bé bị nhốt vào kho lạnh đáng thương biết bao nhiêu chứ, anh không có chút đồng tình nào sao?"
Mẹ Phan Đại Bằng bị lời nói của Ôn Văn chọc giận, chất vấn hỏi.
"Không, không, tôi không có ý này, tôi chỉ muốn hỏi ngoại trừ kho lạnh thì ở ký túc xá có xảy ra chuyện gì hay không, dáng vẻ cậu bé bị như thế này thật sự là vì kho lạnh gây ra sao?" Ôn Văn nhíu mày hỏi.
"Không phải kho lạnh thì còn cái gì có thể đông lạnh con người ta thành như vậy chứ?" Bà Phan ôm lấy bả vai Phan Đại Bằng, tức giận nói với Ôn Văn.
Lời của Ôn Văn cứ như đang nói, con bà biến thành dáng vẻ này căn bản không nghiêm trọng chút nào vậy.
Bà hoài nghi Ôn Văn không muốn trả tiền bảo hiểm nên cố ý hỏi như vậy, hơn nữa bà vốn là người nóng nảy, đương nhiên sẽ không lộ ra vẻ mặt tốt với Ôn Văn.
Ôn Văn lại hỏi thêm vài vấn đề, cuối cùng bị bà Phan đuổi đi...
Trong mắt bà Phan thì sự thật đã rõ rành rành, nhưng Ôn Văn thì cứ nói bóng nói gió tới chuyện khác, điều này làm bà Phan vốn đã vì chuyện của Phan Đại Bằng mà nóng nảy có chút chịu không nổi.
Từ nhà Phan Đại Bằng rời đi, Ôn Văn cũng không vì thái độ của bà Phan mà cảm thấy không vui, lúc làm thám tử, chuyện này anh cũng đã gặp phải không ít, sớm đã quen rồi.
Nhưng tại sao Phan Đại Bằng lại phải giấu chuyện xảy ra trong ký túc xá, nếu cậu ta diễn kịch thì biểu hiện thật sự quá tốt...
"Mình không hề nhìn ra dấu vết cậu nhóc đang nói láo..." Ôn Văn lầm bầm.
Ngay sau đó, anh tiếp tục tìm tới một học sinh khác và Lý Văn Lượng hiện giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, từ miệng miện họ lấy được đáp án hoàn toàn tương tự với lời Phan Đại Bằng.
Đều là ba người bọn họ không cẩn thận đi tới kho lạnh của nhà ăn trường học, sau đó bị đông lạnh tổn thương.
Nhưng căn cứ theo tình huống Ôn Văn điều tra, kho lạnh phòng ăn trường học căn bản không phải nơi ba học sinh như bọn họ có thể tiến vào.
Vì thế, hoặc là tư liệu Ôn Văn tra được là giả, hoặc là ba học sinh này liên kết nói dối.
"Không, có lẽ cả hai bên đều không nói dối..."
Trở lại phòng trọ, Ôn Văn bắt đầu tiến thêm một bước điều tra, anh muốn tra ra thân phật thật sự của thứ tác quái trong ký túc xá.
Tuy mới ra nghề không lâu nhưng thành tích của Ôn Văn rất nổi bật, anh có thể dễ dàng lấy được một ít tư liệu nội bộ, một phần tư liệu trong đó có lẽ sẽ giúp Ôn Văn xác nhận thân phận của thứ trong ký túc xá.
Ba năm trước, có một học sinh nam tên là Tần Sảng trêu ghẹo em gái ở trên mạng...
"Phụt, chút chéo như vậy đã đòi yêu đương rồi? Lũ nhỏ bây giờ thật là..." Ôn Văn lắc lắc đầu nói.
Tần Sảng hẹn gặp một cô gái trẻ, muốn cùng cô gái thuê phòng, kết quả bị bạn trai của cô gái bắt gặp, sau đó Tần Sảng bị cặp nam nữ kia phanh thây, nhét vào trong tủ lạnh, vụ án này kéo dài hơn một năm mới được phá giải, lý do là cặp nam nữ kia đã tự thú.
"Yêu mạng nguy hiểm quá." Ôn Văn cảm thán.
"Tức là, Tần Sảng này đã biến thành quỷ, trở về ký túc xá ngày xưa của mình, mà nhóm Phan Đại Bằng lại ngoài ý muốn bị thằng nhóc xui xẻo này hại."
Phần này coi như thuận lợi, không cần phải đi thăm hỏi những người biết chuyện, hiện giờ Ôn Văn có cảm giác rất thành công.
"Thứ mình phải đối phó chắc hẳn là quỷ hồn... trạm thủ nhận, tao phải làm sao để đối phó quỷ hồn hả?"
Trạm Thu Nhận Tai Ách hoàn toàn không có chút phản ứng.
"Aiz, cái phần mềm hack này giống hệt như hũ nút vậy, có công năng gì cũng cần phải tự đoán, không giống hệ thống nhà người ta, còn có thể tám chuyện với kí chủ." Ôn Văn oán giận.
Đương nhiên, anh cũng chỉ oán giận một chút mà thôi, với tính cách của anh, nếu thứ này thật sự có trí năng của mình, có lẽ anh đã bổ não ra vô số khả năng đáng sợ, ví dụ như muốn chiếm đoạt hoặc dùng thân thể anh để âm mưu gì đó.
Trợ giúp lớn nhất của Ôn Văn vẫn là mạng internet, thông qua đủ con đường, anh tìm hiểu được rất nhiều biện pháp đáng tin để đối phó với ma quỷ.
Ừm... đáng tin nhất chính là học đạo pháp, đáng tiếc anh không có cửa để đi đường này.
Nước mắt trâu, máu đầu lưỡi, nước mắt đồng tử, muối ăn, vũ khí có sát khí, còn cả thánh giá và thánh kinh trộm từ giáo hội.
Trước đây vì đối phó vampire, anh đã trộm không ít đồ của giáo hội...
Anh không thể xác nhận những thứ này có thể đối phó với quỷ hồn hay không, nhưng ít nhiều gì có lẽ cũng có chút tác dụng, dù sao thì lúc đối phó với quỷ hút máu, anh cũng dùng những thứ này.
Chín giờ tối, bầu trời đen kịt, sắc trời rất giống với ngày xảy ra chuyện.
Ôn Văn vũ trang đầy đủ rời khỏi phòng trọ, anh đeo một cái túi lớn, trên mặt đeo khẩu trang, thoạt nhìn không giống người tốt.
Chờ tới khi anh chạy tới trường trung học Lục Nguyên, ký túc xá đã tắt đèn, vừa vặn thích hợp cho anh lẻn vào.
Anh không đi cổng chính, với cách ăn mặc này, bảo vệ cổng cho anh vào mới là lạ.
Đi tới bên tường, đưa tay vịn vào đầu tường rồi dùng lực nhảy lên.
"Thể chất của quỷ hút máu quả thật không phải chỉ trưng cho đẹp, có thể bắt được một con vampire như vậy, mình đúng là quá trâu bò."
Tự sướng một phen, Ôn Văn tìm được ký túc xá số hai, nằm bò ngoài cửa liếc nhìn một chút, anh phát hiện một bảo vệ trẻ tuổi đang nghiêm chỉnh ngồi trong phòng quản lý.
"Có hơi phiền, phải giải quyết hắn mới được."
Ôn Văn nói phiền không phải có bảo vệ thì anh không vào được, mà là quỷ hồn mà anh để mắt tới có lẽ sẽ nháo ra động tĩnh, có bảo vệ ở đây thì không tiện hành động.
Anh chạm nhẹ vòng tay, chuyển phòng giam Tai Họa - 0001 tới ngón giữa.
Thân thể Ôn Văn nhanh chóng trở nên yếu ớt, trở về dáng vẻ bình thường, nhưng đôi mắt lại biến thành ửng đỏ, hiện giờ anh cảm giác mình có thể dùng mắt để khống chế người khác.
Anh cẩn thận mở cửa, mặc dù không có thể chất quỷ hút máu nhưng anh vẫn có thể dễ dàng lẻn tới sau lưng người bảo vệ.
Thám tử nha, biết chút tay nghề của lũ trộm cắp cũng bình thường.
Đến khi chuẩn bị xong, Ôn Văn búng tay một cái, bảo vệ lập tức bị hấp dẫn sự chú ý quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt Ôn Văn.
Đôi mắt hẹp dài, lại tựa hồ ẩn chứa rất nhiều bí ẩn.
Bảo vệ nháy mắt bị mê hoặc choáng váng.
"Anh không nhìn thấy tôi... còn nữa, tối hôm nay, không quản nghe thấy cái gì cũng không được đi lên lầu hai, hiểu chưa?"
Bảo vệ mờ mịt gật đầu, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, giống như không hề nhìn thấy Ôn Văn vậy.
Ôn Văn thở dài một hơi, có vẻ thôi miên sơ cấp đã có hiệu quả, bằng không anh chỉ có thể đánh ngất người bảo vệ này mà thôi.
Lúc khởi động năng lực của nhẫn thì chỉ cần búng tay một cái, cũng may đôi găng tay này không nẹt lửa mà chỉ phát ra âm thanh mà thôi, không cần lo bị lửa đốt ngón tay mà không thể kích phát năng lực.
[hết chương 5]