"Tùy tâm sở dục, vô vật bất đoạn, trảm!" Trong dòng sông hư ảo đỏ ngòm, một ánh kiếm màu đen thẳng đứng bổ xuống, tựa hồ xé mở không gian. Vài bàn tay máu chậm chạp bị cắt xén như đậu hủ, Huyết Cửu Nhất trốn ở phía sau cũng bị cắt thành hai khúc, có thể nhìn thấy rõ ràng cấu tạo bên trong cơ thể. Soạt! Lại một kiếm kém tới, cái đuôi dài của Huyết Cửu Nhất bị chặt đứt, cây thương dài cũng trở lại trong tay Ôn Văn. Sở dĩ Ôn Văn dùng thương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.