Hai tiếng sau, Ôn Duệ ưỡn người, mệt mỏi trên người đã tan hết, vết thương trước đó cũng biến mất. Hắn ngạc nhiên nhìn Ôn Văn ở ngoài cửa, lộ ra vẻ mặt dò hỏi. "Tôi không có thời gian chờ ông chậm rãi tỉnh lại, vì thế đã tìm người điều trị cho ông." "Về chuyện của đại hiền giả, tôi cần ông nói rõ ràng hết thảy, đừng giấu giếm gì cả." Ôn Duệ mỉm cười: "Đây có vẻ không phải thái độ cha con nên có, có điều chúng ta cũng không thể coi là cha con bình
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.