"Tôi đã ở đây chờ cậu bảy ngày." Thần Mặt Trăng bình thản nói, giọng nói như hoa lan trong khe núi. "Ể... nhất định là mình thấy ảo giác." Ôn Văn lùi về sau một bước, đóng cửa phòng vệ sinh lại, sau đó một lần nữa mở ra. Thần Mặt Trăng vẫn còn đứng ở đó, con ngươi như suối nước trong nhìn anh. Xấu hổ, rất xấu hổ, cực kỳ xấu hổ. Thẳng thắn mà nói, anh có cảm giác khá đặc biệt với Thần Mặt Trăng. Chẳng qua Ôn Văn cũng biết cảm giác này không liên
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.