Tiêu Tân Lôi còn muốn nói chuyện tiếp nhưng cơ thể cô đột nhiên cứng ngắc, sau đó trực tiếp hét chíu tai. Bởi vì một thứ gì đó nhơ nhớp chui vào trong ống quần cô, hiện giờ đã trườn lên tới ngực rồi! Nó vẫn còn ở trong quần áo cô mà trườn qua trườn lại! "Nhỏ giọng xíu, đừng quấy nhiễu tôi lái xe, đường có ngàn vạn lối, an toàn là trên hết." Ôn Văn cảm thấy quá ầm ĩ, vì thế quát lớn một câu. "Có rắn, có rắn!" Cảm nhận được con rắn ở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.