Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Gia nhập dong binh đoàn

Từng tòa lầu các cao lớn san sát nhau, các loại cửa hàng trên hai bên đường mọc thành dãy dài, phường thị rộn ràng tấp nập người qua lại. Tiếng trò chuyện, trao đổi ồn ào không thôi, khung cảnh náo nhiệt này chỉ có tại Hồng trấn.

A Diệt thuê một phòng trọ với thời gian dài tại một tòa khách điếm, sau đó xắp xếp tất cả đồ đạc của mình trong đây. Ngửa đầu tu một hơi hết sạch bình thuốc nhỏ, đây chính là dịch thuốc giúp tăng tốc độ tu luyện mà hắn tự điều chế ra và dùng bấy lâu nay. Mỗi một bình như vậy sẽ có tác dụng trong khoảng 3 ngày, mà tính ra giá trị cũng tương đương với 5 thỏi bạc lớn.

Trước khi đi A Diệt đã luyện chế ra đầy đủ thuốc để dùng trong vài tháng rồi, cũng thêm kha khá thuốc hồi phục và trị thương. Xắp xếp ổn thỏa tất cả, hắn bắt đầu ra ngoài đi đến địa điểm tập chung nhiều dong binh đoàn, để tìm xin gia nhập vào một dong binh nghiệp dư nào đó.

Vùng ngoại ô phía bắc Hồng trấn giáp ranh với địa phận Hoang Sơn chính là nơi hội tụ các dong binh đoàn. Nơi đây được gọi là khu chợ dong binh vì có rất nhiều những cửa hàng, khách điếm liên quan đến dong binh đều nằm tại nơi này. Có khu bảng nhiệm vụ tìm kiếm hoặc mua tài liệu trên thân thể một mãnh thú nào đó, hoặc tuyển thành viên, có nơi buôn bán các vật phẩm và vũ khí để săn bắt hung thú.

Dong binh đoàn nơi đây được chia làm ba loại. Loại một là dong binh được thành lập nên từ quân đội tinh nhuệ của các thành trấn, với mục đích săn bắt thú hiếm và tầm bảo. Loại hai là dong binh đoàn đã thành lập từ lâu khá có tiếng tăm, thành viên trong đó đều có kĩ năng cao cường và hành động ăn khớp với nhau.

Loại thứ ba là dong binh đoàn tự phát hay còn gọi là nghiệp dư, những kẻ tự nhận mình mạnh mẽ có bản lĩnh sẽ tập hợp lại với nhau thành một đội. Loại dong binh này chỉ tồn tại trong một thời gian nhất định coi như thời vụ, tuy nghiệp dư nhưng vì vậy nên loại binh đoàn này mới dễ gia nhập, và cũng là loại có số lượng nhiều nhất.

“Cái gì, thằng nhóc nhà ngươi muốn gia nhập dong binh của bọn ta sao?”

Một gã đại hán với thân hình lực lưỡng, trên da có đầy vết sẹo, làm như thể vừa nghe thấy điều gì khó tin rồi cười cợt hỏi lại người thiếu niên trước mặt mình. Mấy tên đang ngồi xung quanh lau vũ khí nghe vậy thì đều cảm thấy bất ngờ, quay sang nhìn đến thiếu niên đó rồi cũng cảm thấy buồn cười.

Thiếu niên đến xin gia nhập dong binh này chính là Diệt Chúng Sinh, hắn nhìn thấy ai nấy đều bắn tới ánh mắt xem thường về phía mình, miệng thì cười cợt như đang nhìn một tên hề vậy. Hắn nhíu mày nói: “Chẳng phải dong binh các huynh đang tuyển thêm nhân thủ sao? Giờ ta đến xin gia nhập thì lại tỏ ra thái độ như vậy.”

Từ trong đám người này đi ra một trung niên nhân tóc đã hoa râm, thấy ông ta đi ra cả gã đại hán lẫn những tên còn lại đều im lặng nhìn qua, có thể thấy bọn họ rất cung kính với ông ta. Trung niên nhân nhìn A Diệt rồi chậm rãi nói:

“Vị tiểu huynh đệ này thông cảm, do bọn chúng thấy tuổi tác của cậu còn khá nhỏ nên mới tỏ ra thái độ như vậy thôi. Cậu muốn gia nhập dong binh này không phải không thể, chỉ là cần phải vượt qua được một vài thử thách của ta mà thôi!”

Nghe vậy A Diệt phấn chấn hỏi: “Là thử thách gì xin tiền bối hãy nói ra để vãn bối biết mà vượt qua.”

Mấy tên trong dong bình này ngồi phía xa xì sào bàn tán với nhau: “Thủ lĩnh cũng quá để tâm thằng nhóc đó rồi, nó mới nhiêu đó tuổi thì làm sao mà có sức vượt qua được bài kiểm tra cơ chứ.”

“Đúng đấy, ta thấy nó đơn thuần là tới đây kiếm chuyện trêu tức chúng ta mà thôi.”

Trung niên nhân mỉm cười đáp: “Cậu phải dùng tay không đánh gãy một mộc nhân ở đằng kia, sau đó phải nhấc được tảng đá nặng 5 tạ này lên thì sẽ coi như thông qua bài kiểm tra của ta!”

Thấy ông ta chỉ tay về phía một người gỗ thường được dùng để luyện tập, rồi lại chỉ đến một tảng đá lớn sau đó nói vậy thì A Diệt liền đồng ý. Trông thấy họ Diệt đi đến chỗ mộc nhân tính thực hiện thật, thì những tên khác trong dong binh này đều cười ầm lên với nhau, cả gã đại hán cũng lắc đầu coi thường.

“Haha hắn ta tính làm thật kìa hắn tưởng bản thân mình là cao thủ võ lâm sao?”

“Tên nhóc đó đúng là làm trò cười mà, đến cả chúng ta hồi trước cũng rất khó khăn mới có thể thành công vượt qua hai thử thách này, chứ đừng nói đến một tên oắt con như nó.”

“Có lẽ hắn thấy thân hình bản thân cao lớn, khá là cường tráng nên cho rằng mình vô địch rồi.”

A Diệt nghe được những lời chế nhạo phía sau, nhưng hắn chẳng quan tâm mà đi đến đứng trước một mộc nhân. Sau đó hắn gầm lên rồi không ngừng vung những cú đấm đánh thẳng lên mộc nhân này, khiến nó dần biến dạng rồi gãy nát!

Tiếng chế nhạo im bặt lại, những tên này ai nấy đều không tin nổi vào mắt mình, trung niên nhân chỉ gật đầu nhẹ không nói gì còn gã đại hán thì lẩm bẩm: “Có chút bản lĩnh đấy.”

Trên thực tế A Diệt chỉ cần duy nhất một đòn là đã có thể đánh gãy tên mộc nhân này, nhưng điều đó sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ, và có thể sẽ làm lộ ra việc hắn đang trong quá trình Tam Nan. Dù sao những tên này đều trưởng thành trong gϊếŧ chóc là loại người tàn nhẫn, có đủ lợi ích thì không gì không làm nên bản thân mình cũng phải giấu nghề một chút.

Tiếp đến tảng đá 5 tạ cũng như vậy, với sức của A Diệt lúc này thì có thể dễ dàng nâng một vật nặng cả tấn chứ đừng nói có 5 tạ, nhưng hắn vẫn giả bộ cố hết sức gồng lên. Sau một hồi thì hắn cũng nhấc được tảng đá đó lên với bộ dáng rất miễn cưỡng, nhưng điều này khi vào trong mắt của những kẻ khác thì đã rất khó tin rồi.

Phải biết một tên dong binh trưởng thành cao to lực lưỡng sức khỏe cực mạnh, võ công cao cường thì cùng lắm cũng nhấc được vật khoảng 8 tạ thôi. Nên chuyện một tên thiếu niên còn lâu mới đến tuổi đôi mươi, mà đã có khả năng nhấc được vật 5 tạ là hết sức kinh người.

A Diệt bỏ tảng đá xuống rồi giả bộ thở hồng hộc, đúng lúc này thì trung niên nhân đi tới vỗ lên bả vai hắn rồi cười nói: “Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, tiểu huynh đệ quả là không làm ta thất vọng. Từ giờ cậu chính là một thành viên trong dong binh Càn Sơn chúng ta!”

Gã đại hán cũng giơ ngón tay cái tới phía A Diệt rồi nói lớn: “Chào mừng nhóc gia nhập dong binh chúng ta, nhóc khiến ta rất bất ngờ đấy.”

“Tiểu huynh đệ, cậu làm chúng ta giật mình kinh ngạc không thôi đấy, tuy ta từ nhỏ đã luôn rèn luyện thân thể mà đến hồi bằng tuổi cậu cùng lắm cũng chỉ nhấc được vật hơn 1 tạ chút thôi.”

Những tên khác cũng vỗ tay không ngừng rồi đi tới chào hỏi với A Diệt, một vài tên thì tỏ vẻ xin lỗi hắn vì ban nãy đã buông lời chế nhạo. A Diệt rất lễ phép khách khí với mấy tên này, hắn không muốn mình bị xa lánh khi mới gia nhập dong binh đây.

Mặc dù biết rõ một khi có được lợi ích thực sự thì những kẻ này sẽ chẳng quan tâm đến tình đồng đội gì nữa, nhưng lúc này đây thì vẫn rất nhiệt tình với nhau.

Chào hỏi và trò chuyện, tìm hiểu sự tình một hồi, A Diệt cũng đã hiểu hơn về dong binh mà mình gia nhập cùng với làm quen tất cả các thành viên. Dong binh này tên là Càn Sơn, do trung niên nhân tóc hoa râm kia thành lập và làm thủ lĩnh từ vài năm trước, gã đại hán làm phó thủ lĩnh và có gần 20 nhân thủ. Xét trong những dong binh nghiệp dư thì đây là dong binh chất lượng tốt nhất, vì đã được thành lập từ lâu và có thủ lĩnh kinh nghiệm phong phú dẫn dắt.

Ba ngày nữa dong binh Càn Sơn sẽ tiến nhập vào sâu bên trong dãy núi Hoang Sơn, để thực hiện một nhiệm vụ đã nhận. Trong khoảng thời gian này các thành viên sẽ trở về chuẩn bị những thứ cần thiết cho chuyến đi, A Diệt lúc này cũng đã trở về phòng trọ.

Buổi tối, hắn ngồi trên giường đang chăm chú đọc cuốn sách được thủ lĩnh đưa cho mượn, đây là cuốn sách ghi chi tiết đặc điểm và điểm yếu của khá nhiều loài hung thú sống trong núi Hoang Sơn. Sách cũng ghi cách săn gϊếŧ chúng hiệu quả nhất và một số kĩ thuật săn bắt, khống chế thú dữ.

Họ Diệt vừa đọc vừa cảm thán: “Không hổ là cuốn sách do chính tay người có nhiều năm kinh nghiệm viết, rất chi tiết và tường tận luôn.”

A Diệt cố gắng ghi nhớ lại toàn bộ những thông tin hữu ích này vì hắn cũng có mục đích riêng, khi đã vào được bên trong dãy núi hùng vĩ đó, và quen với địa hình thì hắn có thể sẽ hoạt động đơn độc trong đó. Hắn muốn tìm kiếm những đầu mãnh thú quý giá, hiếm gặp mà mạnh mẽ nhất, để chiến đấu một trận rồi tiêu tiệt đem thân thể chúng về bán.

Càng đọc, A Diệt càng phấn khích, và muốn nhanh chóng tiến vào dãy núi Hoang Sơn săn bắt hung thú ngay và luôn.
Chương 12: Dãy núi Hoang Sơn

Diệt Chúng Sinh bỏ ra nguyên một ngày để tìm kiếm vũ khí vừa tay nhất với mình, tại các cửa hàng bán binh khí, binh cụ trong cả phường thị lẫn chợ dong binh. Sau cùng hắn cũng tìm mua được một vũ khí vừa ý, đó là một thanh chiến đao rất sắc bén và rắn chắc, được rèn ra từ những kim loại phẩm chất cao kết hợp với móng vuốt mãnh thú.

Tuy phải bỏ ra giá tiền không nhỏ nhưng A Diệt rất vừa lòng với thanh chiến đao này, phải biết vũ khí bình thường giờ hắn chỉ cần nắm mạnh vung vẩy chốc lát là vỡ vụn ngay, nên khi cầm thứ chắc chắn như thế này khiến hắn vô cùng hài lòng.

Hai ngày kế tiếp hắn không ngừng luyện tập làm quen với vũ khí mới, cho đến ngày tiếp theo thì lên đồ sau đó tới tập chung tại trước đường đi lên dãy núi Hoang Sơn chờ đồng bọn. Gần qua giờ thìn thì tất cả thành viên trong dong binh Càn Sơn đều đã có mặt đông đủ, sau đó theo tiếng ra lệnh của trung niên nhân cả binh đoàn cùng tiến vào bên trong vùng núi nguy hiểm này.

Trung niên nhân tên Trần Kì rất ra dáng thủ lĩnh của cả binh đoàn, luôn chỉ đạo dẫn lối đi an toàn nhất cho mọi người. Gã đại hán phó thủ lĩnh tên là Nam Bá thì luôn đi đầu xem trước tình hình, một khi phát hiện ra thú dữ thì ra hiệu cho các thành viên trong đội hành động. Mười mấy thành viên còn lại đều mỗi người có một công việc riêng, như A Diệt thì hắn được phân công đi sau cùng để quan sát tình hình phía sau đoàn.

Nhiệm vụ chính lần này của dong binh Càn Sơn là săn bắt một đầu Hùng Tê, phải còn sống mang về và kiếm thêm 10 gốc Đẳng Trùng.

Tại những nơi nằm sâu bên trong dãy núi rừng Hoang Sơn này, những loài mãnh thú có số lượng đông đảo nhất và cũng là mục tiêu của vô số dong binh đoàn, chính là ‘bán ma thú’! Bán ma thú là những loài hung thú cận huyết với ma thú nhất, có sức khỏe rất đáng gờm, thường thì một bán ma thú trung bình nhất, cũng cần phải một binh đoàn có hơn 10 người khỏe mạnh mới có thể đối đầu lại được.

Xét theo trong giới tu hành, thì A Diệt biết những đầu bán ma thú đó có thực lực tương đương với những người đang ở giai đoạn cuối của kì Tam Nan. Hắn tính toán thì cho ra kết luận rằng, bản thân mình hiện tại nếu liều hết sức chiến một trận sống chết, thì có thể ngang cơ với một bán ma thú thuộc loài thông thường.

Đây đã là kết quả rất tốt với một kẻ chỉ mới đến bước đầu trong kì Hấp thu như A Diệt, những đầu bán ma thú tính chính xác ra thì thực lực phải nằm tại tầng 9 của các bộ công pháp nhập môn. Với sức mạnh cỡ đó thì người bình thường dù khỏe mạnh đến đâu đi nữa, cũng không sống nổi quá hai đòn của chúng, muốn bắt chúng thì cần có một đội hình rất đông người cộng thêm các loại vũ khí chuyên dụng.

Đầu Hùng Tê mà binh đoàn đang trên đường đi tìm là một loài bán ma thú thông thường, chỉ là lớp phòng thủ của chúng rất dày và tính khí có độ hung hãn cao. Trước khi đi mọi người trong đoàn đã chuẩn bị đủ những dụng cụ dùng để chấn áp nó, với đội hình gần 20 người, cộng thêm các loại vũ khí chuyển dụng thì ai nấy đều tự tin có thể bắt sống được một đầu Hùng Tê.

Vào đến sâu bên trong rừng thì đoàn người dừng lại nghỉ ngơi gần một hồ nước lớn, ai nấy đều thấm mệt vì đã liên tục di chuyển cả buổi. Dựa theo bản đồ của thủ lĩnh thì vùng mà loài Hùng Tê thường xuất hiện còn cách nơi này khoảng 3 ngày đường, nên mọi người sẽ phải di chuyển liên tục rất nhiều.

Trên đường đi, đoàn người đã bắt gặp rất nhiều loài thú dữ nên đều săn gϊếŧ về để làm thức ăn, A Diệt cũng đã tự tay gϊếŧ chết ngay tại chỗ được hai con hổ lớn. Lúc này hắn đang ngồi uống nước thì một tên ngồi bên cạnh cười khen ngợi:

“Không ngờ A Diệt huynh đệ cũng am hiểu kĩ năng săn gϊếŧ thú dữ tới vậy, hồi nãy tôi có để ý thấy cậu chỉ trong vài chiêu đã chém trúng chỗ hiểm của hai con hổ lớn, kết liễu chúng một cách dễ dàng.”

A Diệt nghe vậy liền khách sáo nói: “Mạc huynh quá khen rồi, không giấu gì mọi người nhà tiểu đệ nằm tại vùng rừng phía tây Hồng trấn, từ bé đã luôn được đi săn bắt thú hoang cùng cha, nên giờ đây mới am hiểu chút ít như vậy.”

“Ồ là vậy sao, xem ra Diệt đệ sinh ra có số làm thợ săn đó haha.”

Một người khác nhìn tới thanh chiến đao sắc bén, sáng loáng đặt cạnh A Diệt thì lên tiếng: “Diệt tiểu đệ cũng chịu chơi đó chứ, ta thấy thanh đao kia chắc hẳn không phải loại xoàng đâu!”

Nghe thấy lời nói này vài tên khác đều không hẹn mà cùng nhìn tới phía thanh đao của họ Diệt, hắn thấy vậy liền giả bộ đau lòng nói: “Hàn huynh ánh mắt nhìn không sai đâu, thanh chiến đao này tiểu đệ mua mất những nửa thỏi bạc đó, tiêu tốn hết toàn bộ tiền tiết kiệm của đệ trong suất vài năm qua.”

“Haha Diệt tiểu đệ quả là chịu chơi, mới đầu đi săn đã mua ngay vũ khí giá nửa thỏi bạc rồi, vậy là thanh đao của đệ cũng không kém hơn vũ khí của ta là bao đâu đó.”

“Ta thấy vài năm đệ mới dành dụm được nửa thỏi bạc mà dùng hết để mua vũ khí, quả là không biết nên nói gì nữa haha.”

Những tên này đều tin lời A Diệt nói là sự thật rồi cười to với nhau, một vài tên khá tốt tính thì vỗ vai an ủi hắn ta không nên đau lòng, chịu khó đi săn bắt mãnh thú sẽ có ngày kiếm lại đủ số tiền đó thôi. Lúc này một vài tên khác có ánh mắt tham lam mới rời đi, vì vũ khí với giá nửa thỏi bạc tuy tốt nhưng chưa đến mức khiến chúng thèm thuồng, vũ khí của một vài tên ở đây còn lên tới giá một thỏi bạc lớn.

Trên thực tế thì thanh chiến đao này là mặt hàng chấn phường trong một cửa hàng lớn, có giá tới 5 thỏi bạc lớn, nếu những tên này biết giá trị thực sự của nó thì chắc chắn sẽ có một số kẻ âm thầm ra tay chiếm đoạt. A Diệt lại càng ra vẻ đau lòng không thôi khiến ai nấy đều tin sái cổ, vì bọn chúng nghĩ đối với một thiếu niên tầm tuổi hắn thì nửa thỏi bạc đã là một số tiền rất lớn.

Nghỉ ngơi xong bọn họ lại tiếp tục lên đường, trên đường đi gặp rất nhiều thú dữ A Diệt cũng nhân cơ hội rèn luyện bản thân. Có lần họ còn bắt gặp một đầu bán ma thú dạng sói khiến cả đoàn phải âm thầm đi đường vòng qua, mục tiêu của họ là Hùng Tê nên lúc này không nên hao sức đi đối phó với con thú khác.

Ngày qua ngày cả đoàn vẫn không ngừng di chuyển tới vùng mà bán ma thú Hùng Tê thường xuất hiện. Trên đường đi A Diệt luôn nhận lấy vai trò làm người đi một bên cánh để thám thính, nhờ vậy hắn mới có thể tách xa khỏi đoàn rồi tìm tới chiến đấu với những mãnh thú mạnh mẽ.

Không ngày nào họ Diệt lơ là việc luyện tập cả, ban đêm thì hắn thường bí mật dùng thuốc rồi ngồi xếp bằng hấp thu nguyên khí trong thiên địa, ban ngày thì hết mình chém gϊếŧ mãnh thú.

A Diệt phát hiện ra một điều khiến hắn vui mừng, đó là càng vào sâu bên trong khu rừng thì nguyên khí càng đậm đặc hơn, có lẽ đây là lí do nơi này xuất hiện nhiều ma thú tới vậy. Nếu tu luyện tại đây thì tốc độ chắc chắn sẽ nhanh hơn ở bên ngoài nhiều.

Trong lúc A Diệt đang suy nghĩ xem làm sao để có thể tìm một nơi an toàn, nằm sâu trong vùng núi này để có thể tu hành thì đoàn người bọn họ đã đi tới một thung lũng âm u. Trong những vùng thung lũng như thế này chắc chắn sẽ có thứ thảo dược tên Đẳng Trùng mọc lên, nhưng trong nơi đó là địa bàn của một đầu bán ma thú phi cầm rất nguy hiểm.

Lúc này thủ lĩnh Trần Kì và gã đại hán Nam Bá mới tiết lộ một chuyện với những thành viên trong đoàn.

“Hiện tại dong binh đoàn Hồng trấn đã dụ con chim đó đuổi theo họ đến nơi được giăng sẵn bẫy để bắt nó, giờ đây trong vùng thung lũng kia sẽ không còn nguy hiểm gì tới chúng ta nữa, mọi người hãy cùng nhau xuống dưới đó chia ra tìm kiếm Đẳng Trùng. Ai tìm được chắc chắn sẽ được nhận thêm một phần tiền thưởng!”

Mọi người nghe vậy ai nấy đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, rồi không chần chừ mà nối đuôi nhau xuống dưới vùng thung lũng âm u. Thung lũng này rất rộng lớn nên đoàn người phải tách xa nhau ra mỗi người tìm tại một vùng khác nhau, A Diệt cũng được phân công tìm tại một vùng khá là rộng.

Không khí âm u khiến mọi người có cảm giác lành lạnh, nhưng A Diệt thì không hề cảm thấy gì mà vô cùng phấn chấn di chuyển rất nhanh tìm kiếm Đẳng Trùng.

Đây là một loại dược liệu quý chỉ có thể thấy trong những hội đấu giá, chứ bình thường có tiền cũng không mua được, giờ lại được đi tìm miễn phí như vậy ai mà không thích cơ chứ. Có thể tiền thưởng sẽ rất nhiều, nhưng đối với tên họ Diệt thì một khi hắn tìm được sẽ không bao giờ đưa ra.

Đời không như mơ, A Diệt đã lục tung toàn bộ khu vực này, nhưng chẳng thấy nổi hình dáng của Đẳng Trùng là như thế nào. Hắn tiếp tục mở rộng phạm vi, đi xuống sâu hơn để tìm kiếm, kết quả là ông trời không phụ lòng người. Sau hơn một canh giờ thì hắn đã trông thấy một cây Đẳng Trùng nằm dưới đồng hoa dại, ở sâu bên trong một cái hố lớn.

Thân ảnh người thiếu niên nhảy xuống như châu chấu, chả mấy chốc đã tới chỗ cây Đẳng Trùng, đây là một cái cây nhăn nheo không có lá, màu nâu sậm hình dáng như con sâu trùng đứng thẳng. A Diệt cúi xuống nhổ cái cây lên rồi xem xét, sau đó vui vẻ gật đầu vì đây đích thị là Đẳng Trùng.

Đột nhiên A Diệt nghiêm mặt lại nhìn tới một phía, thì phát hiện có hai thành viên trong đoàn cũng ở dưới vùng vườn hoa này, từ xa đang dương mắt nhìn về phía hắn. Hồi nãy vì quá vui mừng, kích động nên hắn không để ý hay cảm ứng mọi thứ xung quanh, giờ mới phát hiện ra bọn họ thì đã quá muộn.

Hai tên đó đứng cạnh nhau, trong tay một tên cũng có một gốc Đẳng Trùng, ánh mắt bọn chúng thì chăm chú nhìn vào cây trong tay A Diệt!
Chương 13: Nội đấu đoạt bảo

“Chết tiệt, ta sơ sảy quá, lỡ để cho hai tên đó trông thấy Đẳng Trùng trong tay rồi. Lát nữa quay lại chỗ tập chung mà ta không giao ra thì chắc chắn hai tên đó sẽ phản đối.”

A Diệt âm thầm tự chửi mình rồi nhẹ nhàng cất bước tới phía hai tên đó, dù sao cả ba người đều đã ở dưới vùng hẻm sâu này, muốn đi lên ngay thì nhất thời cũng không làm được. Đằng kia hai tên đó cũng đang bước tới phía hắn với nụ cười trên môi, họ Diệt biết chúng sẽ không ra tay với mình chỉ vì một gốc Đẳng Trùng, nhưng vẫn phải đề phòng nhiều hơn.

Khi hai bên đến gần đối phương thì một tên bên đó mỉm cười nói: “Không ngờ lại gặp A Diệt tiểu huynh đệ ở đây, hơn nữa còn có thể trông thấy cậu có được thu hoạch như vậy quả là may mắn haha.”

A Diệt cười đáp lại: “May mắn mà thôi, chẳng phải Hào huynh và Lục huynh cũng đã kiếm được một gốc rồi đấy sao, có lẽ đi xuống sâu dưới đó nữa còn có thể tìm thấy thêm đó.”

Hai tên này đi tới gần A Diệt thì tách ra đứng hai bên, rồi tên họ Lục mở miệng nói: “Diệt đệ nói cũng có lí, cả ba người chúng ta hãy cùng nhau đi xuống sâu bên dưới đó thử xem sao, biết đâu lại có thu hoạch thật.”

Họ Hào tiếp lời: “Đã vậy ba người chúng ta hãy hợp lại thành một đội để đi tìm thêm Đẳng Trùng đi, thu hoạch được bao nhiêu thì chúng ta sẽ chia đều!”

“Quả nhiên.” A Diệt nghe hai tên đáng ghét này nói ra mục đích chính thì liền hiểu ra: "Hai tên này thèm muốn Đẳng Trùng trong tay ta, nhưng giá trị của nó vẫn chưa tới mức chúng phải ra tay cướp đoạt, bọn chúng cố ý tạo thành một nhóm với ta để có thể được chia một chén canh từ trong tay ta."

Đẳng Trùng rất hiếm đâu nói kiếm được là được chứ, căn bản hai kẻ này cho rằng có tìm kiếm thêm nữa cũng sẽ chẳng thu hoạch được thêm một cây nào, nên mới bắt A Diệt tạo thành một nhóm với chúng.

Đến lúc trở về thì tiền thưởng của hai gốc Đẳng Trùng phải chia ba, A Diệt tự mình tìm được gốc này những sẽ chỉ nhận được khoảng 7/10 giá trị của nó mà thôi!

Thấy hai tên đứng sát hai bên để ngăn hắn thừa cơ bỏ chạy, sắc mặt dần trở nên bất hảo thì A Diệt cũng cảm thấy tức giận trong lòng. Hắn cố nén lại rồi giả bộ không có vấn đề gì nói: “Vậy thì tốt quá, ba người sẽ dễ tìm kiếm hơn nếu kiếm được 5 hay 6 gốc thì chúng ta phát tài lớn!”

Đối với A Diệt thì hai tên này chẳng là gì, có thể dễ dàng gϊếŧ chết nhưng hắn không phải loại người máu lạnh vô tình. Hai tên này chỉ là tham lam dẫn tới hành động bức ép hắn như vậy mà thôi, chứ chưa từng gϊếŧ người hay làm đạo tặc cướp của cả. Bản thân A Diệt vẫn có thể cho qua nhưng nếu lát nữa chúng còn quá đáng hơn thì hắn cũng sẽ không khách khí mà gϊếŧ chết!

Hai kẻ này thấy A Diệt đồng ý rồi ngây thơ cho rằng nhóm sẽ tìm thêm được vài gốc Đẳng Trùng nữa, thì đều cười lớn nghĩ rằng hắn vẫn chỉ còn là một tên nhóc chưa hiểu sự âm hiểm, toan tính trong thiên hạ. Chúng đều thả lỏng hơn rồi vỗ vai cười nói với A Diệt; “Diệt đệ nói phải, chúng ta hãy cùng nhau đi tìm thêm vài gốc nữa nào.”

Dưới cái hố sâu rộng cực thấp này có một rãnh khe đá khá rộng, dẫn sâu xuống bên dưới nữa, cả ba người đều đi dần xuống dưới đó vừa đi vừa quan sát tìm kiếm xung quanh. A Diệt chăm chú tìm thảo dược nhưng cũng cảm ứng được hai tên này ba phần tìm kiếm bảy phần quan sát hắn sợ hắn bỏ chạy mất.

A Diệt cười lạnh rồi tiếp tục tìm kiếm không để ý tới hai kẻ khốn kia nữa, dần dần cả ba người đã xuống đến nơi sâu nhất trong cái khe đá lớn này. Tên họ Lục nói: “Dường như dưới này là chỗ nghỉ ngơi của đầu bán ma thú họ chim kia, ta phát hiện ra rất nhiều bãi phân của nó.”

Gã họ Hào cũng lên tiếng: “Đúng thật rồi ta còn phát hiện vài bộ xương thú đây, thôi chúng ta trở lên đi khả năng lớn những gốc Đẳng Trùng mọc dưới này đã bị con chim lớn đó ăn sạch rồi.”

A Diệt cũng đã nhận ra điều này từ sớm, nơi đây chắc chắn là chỗ ở của đầu bán ma thú họ chim chiếm giữ cả vùng này. Nhưng hắn lại cảm ứng được một loại dược khí kì lạ nên đang dốc sức tìm kiếm, hắn đã cố cảm ứng nhưng không thể tìm ra được vị trí mà những dược khí này tỏa ra.

Sau một hồi cả ba người đều đã tìm qua gần hết nơi này chỉ còn vài chỗ tối thì chưa đi tới, cả ba dần lại gần nhau hơn vì đã quan sát hết vùng xung quanh. Đột nhiên mắt A Diệt sáng lên vì phát hiện một thứ gì đó màu đỏ, đang phát sáng tại nơi cuối cùng mà ba người chưa kiểm tra tới.

Hai tên kia cũng đã phát hiện ra rồi kích động tiến vào bên trong quan sát, khi đã trông thấy rõ thì cả hai tên đó đều cả kinh xen lẫn vui mừng. Một tên không giấu nổi sự vui sướиɠ kích động nói: “Đó đúng thật là một trái Hồng Linh quả cực kì quý hiếm!”

Tên còn lại cũng tiếp lời: “Nếu chúng ta đem thứ quý hiếm này tới hội đấu giá Hồng đô thì sau này sẽ chẳng phải mạo hiểm đi săn bắt thú dữ như hiện tại nữa!”

A Diệt cũng đến gần nhìn chăm chú tới phía trước, trước mắt hắn là một cái cây còn không cao quá đầu người, toàn thân trụi lủi không có nổi một tán lá, nhưng tại cành cây trên cùng có mọc ra một quả màu đỏ nhạt đang tỏa ra quang mang hồng phấn.

Lúc này trong lòng A Diệt chấn động không thôi, đây chính là loại dược liệu phẩm cấp cao nhất có thể dùng để điều chế thuốc hỗ trợ đột phá cho bản thân mình.

Chợt hắn cảm thấy có hai ánh mắt bất thiện chứa sát ý đang phóng tới phía mình, A Diệt không cần nhìn thì cũng biết hai tên kia có ý định gϊếŧ hắn để độc chiếm Hồng Linh quả. Hai tên kia âm trầm tách ra đứng hai bên A Diệt, tay thì rút ra vũ khí ánh mắt sắc bén chứa đầy sát khí!

A Diệt vẫn thản nhiên cười hỏi: “Hai huynh không định cùng tiểu đệ lấy trái đó đi bán rồi tiền thu hoạch được sẽ chia ba sao? Lúc này rút vũ khí ra là có ý gì đây?”

Tên họ Lục cười lạnh đáp: “Bọn huynh quyết định chỉ chia hai số tiền tương lai thu được mà thôi, Diệt đệ sẽ không có phần đâu!”

Họ Hào cũng nói: “Thôi chúng ta sẽ không nói nhiều nữa, mà sẽ tiến đưa tiểu đệ xuống suối vàng một cách ít đau đớn nhất!”

Hai gã này rất tự tin vì chúng rất mạnh, võ công cũng cao, am hiểu kĩ thuật chém gϊếŧ địch thủ. Chúng biết A Diệt cũng khỏe không kém chúng là bao nhưng kĩ năng chắc chắn không bằng, hơn nữa chúng còn có hai người.

Sắc mặt A Diệt đang âm trầm đột nhiên chuyển sang vui vẻ rồi cười lớn một hồi, sau đó nói: “Nếu thực sự hai người đã nổi lên sát tâm muốn gϊếŧ ta để đoạt bảo, thì giờ đây ta gϊếŧ lại hai ngươi cũng chỉ là tự vệ chính đáng nhỉ!”

Nghe hắn nói ra được những lời này hai tên kia cười khinh thường: “Tên nhóc này quá ngông cuồng rồi, cho rằng bản thân hắn vô địch sao?”

“Thôi mau nhanh tay gϊếŧ hắn đi, ta không muốn nhìn thấy bản mặt đáng ghét của hắn nữa!”

Cả hai tên đều lao thẳng tới phía A Diệt tính dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để gϊếŧ chết hắn. Họ Diệt rút ra thanh chiến đao từ sau lưng, sau đó dậm mạnh chân xuống đất thân ảnh loáng cái đã xuất hiện ngay trước mặt gã họ Lục!

Hắn ta cả kinh vội vàng vung kiếm chém ra phía trước công kích A Diệt, họ Diệt cũng bổ mạnh thanh đao xuống, ngay tức thì chém gãy thanh kiếm trong tay gã họ Lục này khiến hắn trợn tròn mắt không dám tin. Sau đó Diệt Chúng Sinh lại chém lên một nhát với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt bổ đôi người tên này!

Lúc này tên họ Hào mới lao tới gần phía sau A Diệt, trong đầu hắn vẫn còn cảnh tượng tên họ Lục dễ dàng bị chém chết. Nhưng đã tới đây hắn không còn đường lui nữa, hắn cắn răng đâm thẳng mũi thương tới sau lưng A Diệt.

Xoẹt một tiếng, cái đầu của tên họ Hào bay lên cao rồi rơi xuống đất lăn lông lốc như một trái bóng, máu me bắn ra tung tóe. A Diệt liếc nhìn hai cỗ thi thể không lành lặn rồi lẩm bẩm: “Là các ngươi muốn gϊếŧ ta trước, nên giờ bị vậy cũng đáng!”

Sau đó A Diệt lôi xác hai tên này giấu dưới đống xương thú rồi xóa đi toàn bộ dấu vết chiến đấu tại nơi này.

Xong việc, hắn mới kích động đến hái trái Hồng Linh quả xuống, trái này chỉ to bằng nửa nắm đấm nhưng khi chạm vào sẽ thấy cảm giác mát lạnh, mùi hương nó tỏa ra tạo nên cho ta một cảm giác thoải mái sảng khoái khó tả!

A Diệt xóa bỏ xong hoàn toàn dấu vết mà mình để lại nơi đây rồi nhanh chóng rời đi, phải nói lần đi xuống khe rãnh đá này thu hoạch của hắn rất lớn. Ngoài Hồng Linh quả ra, hắn còn lấy được thêm một gốc Đẳng Trùng mà hai tên đã chết kia kiếm được, cùng với những thứ có giá trị trên người chúng.

Sau một hồi hắn cũng trở lại được nơi tập chung của cả đoàn, lúc này đã có đầy đủ thành viên tại nơi đây, chỉ còn thiếu mình hắn và hai tên đã bị gϊếŧ chết kia!
Chương 14: Vây công mãnh thú

“A Diệt tiểu huynh đệ cũng đã về rồi, vậy mà sao hai tên Lục Thạch cùng với Hào Nghiêm vẫn chưa thấy mặt mũi đâu nhỉ?”

Những tiếng bàn tán của các thành viên khác vang lên bên tai A Diệt, khiến hắn có chút mất tự nhiên, nhưng cố làm ra vẻ không hề hay biết gì đi tới chỗ thủ lĩnh. Trung niên tên Trần Kì thấy A Diệt đi tới phía mình thì vui mừng ra mặt, liền lên tiếng hỏi:

“Diệt tiểu hữu, có phải cũng đã kiếm được một gốc Đẳng Trùng không vậy?”

Họ Diệt mỉm cười rồi lấy từ trong túi ra một gốc Đẳng Trùng, sau đó đưa tới phía trung niên nhân rồi đáp: “May mắn không làm nhục mệnh.”

Đôi mắt của Trần Kì sáng lên rồi cười lớn, sau đó thu lấy gốc Đẳng Trùng này, vừa rồi hắn ta chỉ đoán thôi nhưng không ngờ A Diệt lại kiếm được thật.

“Cậu làm tốt lắm tiểu hữu, khi trở về lĩnh được thù lao thì chắc chắn cậu sẽ được thêm phần.”

Những người xung quanh đều hâm mộ không thôi, vì trong toàn bộ thành viên chỉ có 7 người tìm được một gốc Đẳng Trùng đem về, còn những người khác thì đều trắng tay. Bảy người đó chắc chắn khi trở về sẽ được thêm một phần thù lao không nhỏ.

Trong túi họ Diệt vẫn còn một gốc, hắn để đem về điều chế thuốc cho bản thân mình, còn gốc kia đưa cho thủ lĩnh vừa để lập công vừa để kiếm thêm thu nhập.

Gã phó thủ lĩnh tên Nam Bá nói: “Bảy gốc do mọi người tìm được cộng thêm ba gốc do ta và thủ lĩnh tìm thấy là đã đủ 10 gốc rồi, giờ chúng ta đã có thể tiếp tục lên đường.”

Nghe vậy mọi người đều phấn chấn hẳn lên, A Diệt thì kinh ngạc không hiểu tại sao hai người đó lại có thể tìm thấy những ba gốc, chẳng lẽ vận may của họ lại lớn đến thế?

Lúc này thủ lĩnh Trần Kì nhíu mày nói: “Sao đến giờ mà hai người còn lại vẫn chưa trở về vậy nhỉ? Hay là gặp phải chuyện gì bất chắc rồi!”

Mọi người nhìn ngó xung quanh, ai nấy cũng đều không rõ hai tên kia đã đi đâu, một tên lên tiếng nói:

“Hai tên Lục Thạch và Hào Nghiêm trước giờ vẫn luôn rất thân thiết với nhau, ban đầu bọn chúng cũng xin được tìm kiếm tại phạm vi gần với đối phương. Ta nghĩ hai tên đó đã đi cùng với nhau, xuống nơi nào đó nguy hiểm để tìm bảo vật sau đó gặp nạn rồi!”

Ai nghe xong cũng gật đầu cảm thấy tên này nói có lí, nếu ai đã ở lâu trong dong binh này thì đều sẽ biết hai tên chưa về kia rất thân thiết với nhau, hầu như làm việc gì cũng đều có mặt hai người cùng lúc cả. Hơn nữa tính bọn chúng tham lam hơn người, nên có khả năng cao là giống như tên này nói, đã đến nơi nguy hiểm tầm bảo rồi gặp chuyện chẳng lành.

A Diệt nãy giờ vẫn im lặng nghe mọi người xung quanh thảo luận chứ không hề lên tiếng, hắn không muốn bản thân để lộ ra bất cứ thứ gì đáng nghi ngờ. Giờ đây trong người hắn đã có một trái Hồng Linh quả và một gốc Đẳng Trùng, chuyến này coi như thu hoạch rất lớn rồi.

Thủ lĩnh Trần Kì đứng lên đi tới giữa nhóm người rồi ra dấu cho mọi người trật tự, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Thời gian không còn nhiều, chúng ta sẽ bỏ ra một canh giờ để xuống đó một lần nữa tìm kiếm tung tích của hai người kia, nếu vẫn không tìm được thì sẽ tiếp tục khởi hành!”

Mọi người đều đồng ý với đề nghị này của Trần Kì, thế là cả đoàn người phi xuống dưới thung lũng, tới khu vực mà hai tên Lục Thạch và Hào Nghiêm đã từng đảm nhiệm tìm kiếm, rồi bắt đầu truy tìm tung tích của hai tên kia. A Diệt cũng chạy theo sau mọi người giả bộ quan sát xung quanh, nhưng thực ra là đang âm thầm cầu nguyện cho mình không bị bại lộ.

Một canh giờ sau vẫn không hề tìm thấy chút tung tích nào của hai kẻ kia, nên cả đoàn đều đã bắt đầu hành quân. Ai nấy đều không yên vì thiếu mất hai người, sẽ làm giảm đi chiến lực cho dong binh của mình khi phải đối đầu với bán ma thú.

A Diệt tuy tự tin vì mình đã xóa sạch dấu vết nhưng cũng không khỏi cảm thấy lo lắng, cho tới khi đoàn người không phát hiện ra chuyện gì bất thường thì hắn mới chính thức thở phào. Hắn âm thầm cười lạnh, vì sự tham lam của bản thân mà hai tên đó chết một cách âm thầm không một ai hay biết, sau này xác của bọn chúng cũng sẽ thối rữa dưới đống xương thú mà thôi.

Qua ngày hôm sau, cuối cùng đoàn người cũng đã đi tới vùng thường có Hùng Tê xuất hiện, ai nấy tuy đều mệt mỏi rã rời, nhưng lại rất phấn chấn muốn nhanh chóng bắt được một đầu.

Nghỉ ngơi một hồi sau đó mọi người phân công nhau đi tìm kiếm tung tích của Hùng Tê, A Diệt vì là thành viên mới gia nhập và cũng còn nhỏ tuổi nên được phân công cho làm công tác hậu cần. Hắn cũng không có ý kiến gì mà chăm chỉ làm công việc của mình, hắn làm rất nhanh khiến cho người khác trông thấy thì càng hài lòng hơn.

Cho đến tận khi trời tối thì mới có người phát hiện ra một đầu Hùng Tê, vậy là cả đêm hôm đó ai nấy đều chăm chỉ hộ nhau giăng bẫy, rồi chuẩn bị lắp đặt đầy đủ vũ khí sẵn sàng chiến đấu!

Sáng sớm hôm sau tất cả mọi người đều đã sẵn sàng, gã đại hán Nam Bá một mình tiến lên phía trước, đi tới cửa hang của đầu Hùng Tê rồi dùng một cái búa to lớn nện thẳng lên vách cửa hang gây ra âm thanh dữ dội. Đất đá văng tung tóe, âm thanh chói tai vang lên vọng vào bên trong hang động, ai nấy đều chăm chú quan sát tới phía sâu bên trong hang.

“Nó đang ra rồi!” A Diệt cảm nhận được khí tức của đầu bán ma thú đang dần tiến gần lại, thì nghĩ thầm trong lòng như vậy. Bề ngoài hắn vẫn im lặng đứng tại sau cùng cầm sẵn vài mũi tên lớn, đúng với vai trò của một hậu cần.

Gã đại hán họ Nam cũng đã thấp thoáng trông thấy hình bóng của đầu bán ma thú đang đi ra, nên hắn liền quay đầu bỏ chạy về phía đồng bọn. Con mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn tới phía cửa hang, lúc này đầu Hùng Tê đã đi ra đến bên ngoài, lộ rõ thân hình to lớn của nó cho mọi người đều nhìn thấy.

Đây là một con vật cao chừng nửa trượng, dài một trượng, có hình dạng như tê giác, toàn thân nó có màu xám bạc, cái sừng độc nhất của nó to dài sắc nhọn, ánh sáng chiếu xuống tỏa ra quang mang sáng bóng. Đôi mắt nó đỏ ké có đầy tia máu, miệng thì gầm gừ không thôi, nhìn qua có thể nhận ra rằng nó đang rất tức giận vì có kẻ dám phá cửa hang của nó.

Đôi mắt đầy sát khí của đầu Hùng Tê này nhìn thẳng tới phía đoàn người trước mặt, khiến ai nấy đều cảm thấy không rét mà run. Cái chân trước đầy cơ bắp của nó cào cào xuống mặt đất như đang lấy đà, sau đó gầm lớn lên một tiếng rồi lao nhanh tới phía đám đông!

“Hành động!” Thủ lĩnh Trần Kì liền phất tay ra lệnh cho mọi người, tức thì vài tên đứng trốn ở hai bên kéo căng sợi dây thừng trong tay mình, kích hoạt một loại bẫy gập đã được chuẩn bị từ trước.

Đầu Hùng Tê đang lao tới nơi tập chung nhiều người nhất, thì bất ngờ bị hơn chục thanh gỗ lớn được cuốn thêm dây xích bên ngoài, từ dưới mặt đất bật lên đan lại vào nhau vây nhốt nó bên trong! Tuy thân hình của con vật này to lớn nhưng những thanh gỗ cứng này còn lớn hơn, chúng đan qua nhau tạo thành một nhà giam khổng lồ ngăn chặn Hùng Tê lại.

Đầu mãnh thú này gầm lên đầy giận dữ, nó liên tiếp dùng cái sừng dài của mình đâm lên thân thanh gỗ. Bốn cái chân to khỏe lực lưỡng không ngừng đạp loạn khắp nơi, muốn bẻ gãy những thứ cản đường đáng ghét quanh thân thể này.

“Bắn tên!” Ba xe nỏ to lớn đã được lắp đặt từ trước, lúc này nghe theo hiệu lệnh của thủ lĩnh liền bắn ra những mũi xạ tiễn to lớn thẳng tới phía đầu bán ma thú kia. Lớp da bên ngoài của Hùng Tê rất dày, đao kiếm khó xâm nên cho dù những mũi tên này có lực bắn rất mạnh nhưng cũng chỉ có thể gây trầy xước ngoài da mà thôi.

Mỗi xe nỏ cần có hai người điều khiển và một người hậu cần cung cấp mũi tên, nên đã làm bận tay 9 người. Khi những mũi tên vẫn đang không ngừng được bắn ra thì gã đại hán Nam Bá liền gầm lên, rồi kêu gọi những người còn lại xông đến tấn công tầm gần đầu mãnh thú này.

Nhìn mấy người phía trước đang cầm vũ khí của mình trong tay, lao đến tấn công lên thân thể đầu Hùng Tê khiến A Diệt cũng cảm thấy ngứa tay không thôi. Hắn rất mong một ngày nào đó bản thân mình sẽ có thể trực diện đối đầu với một con vật hung dữ như thế, và điên cuồng chiến đấu tôi luyện bản thân.

Những người lao đến tấn công tầm gần đầu Hùng Tê nhằm chấn áp không để nó có thời gian thoát ra được, phía xa thì có ba cái nỏ to lớn cần hai người kéo dây, đang liên tục xả tên tới phía đầu con bán ma thú này muốn khiến nó trọng thương.

Vũ khí của những kẻ này đều là loại chuyên dụng để đối phó với ma thú, và còn được rèn từ những kim loại rất tốt, điều này khiến đầu Hùng Tê kia sắp không chịu nổi mà gục xuống.

Qua thêm một khoảng thời gian uống cạn một chén trà, thì đầu Hùng Tê này đã ngừng giãy giụa rồi đổ gục xuống thở phì phò. Thủ lĩnh Trần Kì thấy vậy liền ngừng phát động tấn công, rồi vung tay lên ra lệnh cho mọi người dừng lại. Vì nhiệm vụ lần này là phải bắt sống nên ông không muốn khiến nó quá yếu, dẫn đến chuyện chẳng may mất mạng lúc đang trên đường mang về.

Tất cả mọi người ai nấy tỏ ra vui mừng, vì có thể hạ gục được đầu Hùng Tê này mà không cần tốn quá nhiều sức lực. Những người vừa rồi đảm nhiệm vai trò tấn công cận chiến hiện tại đứng rất gần con thú này, nên liền không ít người đi đến gần hơn xem xét. Ở xa, những người kéo dây nỏ thì đều ngồi bệt xuống thở dốc, uống nước lấy hơi.

A Diệt nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm tới phía đầu Hùng Tê đang nằm im, hắn đang cảm ứng dần vào bên trong thân thể nó. Đột nhiên hắn trừng mắt lên kinh ngạc thốt ra ba từ:

“Không ổn rồi!"
Chương 15: Sống trong Hoang Sơn

“Không thể nào, sao nó có thể mạnh như vậy chứ?”

“Mau tiếp tục bắn tên hạ gục nó!”

“Mọi người mau lùi lại nó điên lên rồi kìa!”

Những kẻ ban nãy cận chiến với Hùng Tê lúc này đang hoảng hốt không thôi kêu gào chói tai. Gã Trần Kì thì ngay tức thì ra lệnh cho mọi người chấn tĩnh lại chuẩn bị ứng phó biến cố này.

A Diệt đứng từ phía xa nhìn chằm chằm tới hướng đó thở dài trong lòng, nhưng bề ngoài thì đang linh hoạt đưa mũi tên cho xe nỏ. Hắn cảm ứng được đầu Hùng Tê đó khá là mạnh hơn mức trung bình, vừa rồi ngã gục xuống chỉ là để dẫn dụ đám thợ săn này tới gần mà thôi.

Hắn nghĩ thầm trong lòng: “Mới chỉ là bán ma thú thôi mà đã biết suy nghĩ lừa bịp như vậy rồi, không biết nếu là ma thú chân chính thì như thế nào nữa.”

Trước đó khi đầu Hùng Tê này bị đánh gục thì toàn thân nó bất động như đã ngất đi vậy, tức thì có vài người tới gần xem xét thì bị nó tập kích bất ngờ! Toàn thân nó vùng vẫy đánh gãy vài thanh gỗ lớn đang chấn áp, sau đó nó liên tục huých cái đầu to lớn của mình đánh bay vài người.

Điều đáng tiếc nhất là cái sừng to dài sắc nhọn của nó, đã xiên qua giữa bụng một tên khiến hắn chết tươi, thân thể thì vẫn đang bị mắc giữa sừng nó!

Càng bị bắn rồi bị đánh chém khiến đầu mãnh thú này nổi điên lên, nó gầm lên giận dữ thân hình to lớn giãy giụa liên tục, chả mấy chốc đã sắp phá gãy được hết những cọc gỗ xung quanh. Sau một hồi mũi tên cũng đã bắn đi hết, nhưng mấy gã bắn nỏ cũng không nghỉ ngơi mà cầm lấy vũ khí của mình lao lên với đám người phía trước, cố gắng trấn áp đầu bán ma thú lại.

A Diệt trong tay cầm theo chiến đao cũng đã có mặt trong đám người, ai nấy đều cố gắng tấn công không để cho đầu Hùng Tê này thoát ra được. Mãnh thú tức giận tột độ cố gắng dãy giụa, bốn chi không ngừng vung vẩy, cái đầu húc liên tục về phía mấy cọc gỗ muốn làm nó gãy ra.

Tuy đầu Hùng Tê này mạnh mẽ và hung dữ, nhưng nó đã bị vô số cọc gỗ nhốt lại không thể thoát ra nổi. Xung quanh nó là chừng 15 người khỏe mạnh, đều cầm những loại vũ khí sắc bén đâm tới khiến nó ngày càng thất thế hơn. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, đầu Hùng Tê này cũng đã bị hạ gục thật sự, lần này chắc chắn là nó kiệt lực thật chứ không phải giả bộ nữa.

Thân thể to lớn của đầu bán ma thú này nằm tại chỗ run lẩy bẩy, máu tươi tại nhiều nơi đang không ngừng chảy ra. Phía thợ săn thì ai nấy đều đang nghỉ ngơi lấy lại sức, họ không thể tin nổi đầu Hùng Tê này lại trâu bò đến vậy, giãy giụa cả nửa ngày mới thực sự kiệt lực mà gục ngã.

Kì thực A Diệt đã vài lần âm thầm ra tay dùng sức lực thật sự của mình, chém sâu vào bên trong đầu Hùng Tê này khiến nó mất nhiều máu mà nhanh kiệt sức hơn. Nếu không thì còn lâu nó mới kiệt sức trước đám người này.

Gã đại hán Nam Bá nói: “Lần này chúng ta mất một người và tàn phế một người, cộng thêm hai tên mất tích trước đó nữa, thì dong binh Càn Sơn chúng ta đã tổn thất những bốn người chỉ sau một chuyến!”

Nghe vậy ai nấy đều tiếc nuối u buồn, lần này thật sự đoàn của bọn họ tổn thất quá nhiều nhân lực. Tuy biết rằng mỗi lần đi vào nơi này săn gϊếŧ mãnh thú là một lần nguy hiểm, nhưng cũng không đến mức chết nhiều người như vậy. Phải biết rằng chuyến đi lần trước của dong binh này tuy cũng chiến đấu với một bán ma thú rất mạnh, nhưng cũng chỉ mất đúng một người thôi.

Thủ lĩnh Trần Kì thở dài nói: “Cũng do vận khí của chúng ta quá thấp chọn phải đầu Hùng Tê mạnh hơn bình thường, hơn nữa trước đó đã tổn thất đi hai người nên mới rơi vào hoàn cảnh như thế này.”

“Haizzz...” Những tiếng thở dài vang lên, tuy biết người càng ít thì tiền nhận được khi chia ra sẽ càng cao, nhưng nếu nhân thủ ít quá thì những lần sau sẽ không có đủ sức để săn gϊếŧ bán ma thú được nữa.

Sau khi nghỉ ngơi một hồi thì đoàn người cũng bắt đầu trở về rời khỏi nơi đây, trên đường về bọn họ cũng không gặp quá nhiều trở ngại, vì vậy chỉ vài ngày sau đã có mặt tại Hồng trấn.

Chuyến đi đầu tiên vào sâu bên trong dãy núi Hoang Sơn này, A Diệt đã có được rất nhiều thu hoạch lớn. Đầu tiên là tiền thưởng nhiệm vụ nhận được khá cao, giúp hắn có thêm tiền mua dược liệu cần thiết, thứ hai là học hỏi và biết thêm được rất nhiều thứ. Quan trọng nhất đó là có được hai loại thảo dược quý, là Hồng Linh quả và Đẳng Trùng.

A Diệt dùng số tiền kiếm được trong lần đi săn này để tìm mua một bộ võ công, sau một buổi tìm kiếm khắp các cửa hàng tại chợ dong binh thì hắn đã tìm được một bộ võ công đao pháp khá ưng ý. Bộ võ công này tên là Thanh Vân Đao pháp, là môn võ nổi tiếng trong phàm thế rất có danh tiếng.

Thường thì những cửa hàng lớn mới có bán bộ võ công này hơn nữa giá cũng vô cùng cao, A Diệt còn phải bù thêm chút ít tiền túi của mình vào số tiền kiếm được lần này mới đủ để mua.

“Thanh Vân Đao pháp, ngươi có danh tiếng lớn như thế, mong rằng đừng làm cho ta thất vọng!”

Từ đó ngày nào A Diệt cũng luyện môn võ công đao pháp này, hắn có vài lần âm thầm tiến vào sâu bên trong núi Hoang Sơn tìm hung thú để rèn luyện. Kết quả không làm cho hắn thất vọng, kĩ thuật sử dụng đao pháp của hắn tăng lên một mảng lớn, khả năng dùng chiến đao chém gϊếŧ thú dữ càng tăng cao hơn.

Chả mấy chốc 3 tháng đã trôi qua, A Diệt cũng đã luyện đến tầng 8 Phi Vân Quyết. Sau khi tu luyện đến tầng 8, thì hắn cảm giác được rõ ràng tốc độ tăng tiến tu vi của mình giảm mạnh. Tuy hắn đã dùng cả Đẳng Trùng để phối chế cùng các loại dược liệu khác thành thuốc, rồi phục dụng mà tốc độ cũng chẳng tăng lên nhiều cho lắm.

A Diệt hiểu rõ càng lên cao tốc độ sẽ càng giảm, hơn nữa nguyên mạch trong người hắn thuộc hạ phẩm nên càng khó tinh tiến tu vi hơn. Hắn càng không có những loại dược liệu thượng phẩm để điều chế thành thuốc cho bản thân mình dùng, đan dược lại càng không.

“Vậy là chỉ còn tròn một năm nữa thôi là cơ thể ta sẽ suy thoái! Nhưng 1 năm này sao có thể vượt qua được 3 tầng nữa chứ?”

A Diệt sầu lo không thôi, hắn cảm thấy bản thân mình đã rất chăm chỉ và cố gắng rồi, không một ngày nào nghỉ ngơi mà luôn luôn tu luyện, vậy mà tốc độ ngày càng chậm hơn.

Trong ba tháng qua, hắn đã đi cùng dong binh Càn Sơn thực hành nhiệm vụ hai lần, và cũng kiếm được kha khá nhưng hiện tại tiền không phải vấn đề nữa.

Những dược liệu thượng phẩm để có thể điều chế ra được loại thuốc tốt nhất, thì phường thị của phàm nhân hoàn toàn không có được, thậm chí cả hội đấu giá cũng không có. Mà dùng những dược liệu trung giai thì tác dụng cũng chẳng được bao nhiêu.

“Có lẽ thời gian tới ta nên một mình đi vào ở tạm tại vùng sâu bên trong núi Hoang Sơn mới được, cũng nên thử đánh tay đôi với bán ma thú xem sao!”

Bí quá hóa liều, A Diệt muốn thúc ép bản thân hơn nữa, đối thủ càng mạnh thì bản thân sẽ càng được tôi luyện tốt hơn. Hơn nữa hắn cũng muốn lợi dụng đặc điểm nguyên khí dày đặc trong đó để có thể tăng tốc độ tu luyện.

Ngày hôm sau, hắn dùng gần như toàn bộ số tiền mình có, thu mua hết những loại dược liệu cao quý nhất mà các dược phường có, sau đó luyện chế toàn bộ thành dịch thuốc rồi đóng gói đem theo. Hắn tính ở vài tháng bên trong dãy núi Hoang Sơn này, hắn đã đến báo xin rời khỏi dong binh với Trần Kì rồi, hiện tại không vướng bận gì nữa.

Dựa vào bản đồ cộng với kinh nghiệm sau vài lần hành quân tại đây, nên hắn đã rất thành công đi được vào sâu hơn mười dặm.

A Diệt đã tìm thấy một cái hang khá lớn mà không có hung thú mạnh mẽ bên trong, hắn nhanh chóng dọn dẹp rồi chỉnh chu biến nơi đây thành nhà của hắn. Đây là một sơn động nằm dưới một ngọn núi đá lớn, trước cửa hang có vô số cỏ cây nên cũng không lo bị ai phát hiện ra.

Cạnh cửa hang có một con suối và cũng có nhiều động vật hoạt động, vấn đề đồ ăn thức uống không cần phải lo ngại nữa. Tiếp theo hắn mới di chuyển đi tuần trong phạm vi một dặm xung quanh đây, xem có hang ổ của đầu bán ma thú nào không, rồi sau đó sẽ nghĩ tới chuyện săn gϊếŧ chúng nó.

Loạt hành động này của A Diệt nếu để truyền ra ngoài cho đám dong binh biết được, chắc chắn sẽ khiến nhiều kẻ rét lạnh và không dám tin. Vì thực sự sinh sống trong vùng Hoang Sơn này rất nguy hiểm, đừng nói ở một mình cho dù cả một đoàn người cũng không dám.

Vì nếu ở một nơi quá lâu, thì sẽ lưu lại mùi của mình tại nơi đó, và sẽ dẫn lũ thú săn mồi mon men tới.

Người khác sợ hãi khi phải sống trong rừng âm u giữa bầy thú dữ, nhưng A Diệt lại không sợ chút nào. Với thực lực hiện tại, cộng thêm đao pháp điêu luyện, hắn tự tin có thể đánh lại với bất kì loài bán ma thú nào. Hơn nữa hắn tu luyện công pháp Phi Vân Quyết thiên về tốc độ, nên nếu có bị vây công thì vẫn có thể chạy thoát được.

Từ đó thân ảnh người thiếu niên cao lớn cường tráng, trên vai vác theo chiến đao sắc bén, sáng loáng đi thong dong trong rừng. Đây chính là cảnh tượng đáng sợ nhất đối với những loài động vật nơi đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK