• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316: Hợp lực

Ba động thiên khai mở giữa hư không, tức thì từ trong mỗi tòa phóng thích ra hàng ngàn thanh phi kiếm kim trúc, như mưa kiếm dội xuống thú triều. Vì số lượng phi kiếm rất lớn, nên sức sát thương trên mỗi thanh không quá cao, nhưng dù là như vậy thì đám yêu thú dưới tứ giai vẫn sẽ mất mạng khi trúng đòn.

Thân ảnh thanh niên tuấn mỹ đã bay tới thành trì, hắn tức tốc thả ra toàn bộ uy áp phủ xuống phía dưới, khiến phần lớn yêu thú run rẩy không thể nhúc nhích, đám tu vi cao cũng bị áp bách khiến cho hành động chậm chạp. Nhờ vào sự hỗ trợ của vị tiền bối khách khanh này, nguyên sĩ nhân loại đã lật lại tình thế, diệt sát vô số yêu tướng đang đối đầu.

Tại vùng chiến trường khác, trung niên họ Cố tuy khóe miệng đã rỉ ra máu tươi, nhưng lúc này lại mỉm cười vui mừng. “Không ngờ Dược nguyên hữu lợi hại như vậy, mới đó mà đã hạ sát được tên súc sinh kia. Giờ có hắn ta hỗ trợ chấn áp, đám yêu thú không thể uy hϊếp được bản thành rồi.”

Phía đối diện, tên thanh niên đầu trâu trên thân cũng có vài thương tích, hiện giờ sắc mặt trở nên rất khó coi. Hắn tức giận lẩm bẩm: “Tên khốn Man Tả Hùng sao có thể vô dụng như vậy chứ? Cho dù hắn mới tấn cấp thất giai chưa lâu, cũng không nên chết nhanh như thế.”

“Ngươi thất thần cái gì? Tới lúc ngươi đi theo tên súc sinh đó rồi đấy!” Cố Thủ Thành cười lớn quát, hai tay nhanh chóng bấm quyết, tức thì dị biến phát sinh.

Từ dưới Tứ Cửu thành đột ngột phóng lên bốn cột sáng, trong nháy mắt tạo ra một l*иg giam năng lượng cực kỳ rắn chắc, thứ này mượn uy lực từ uy năng pháp trận của cả một thành trì. Đây chính là chỗ dựa lớn nhất mà một thành chủ nắm giữ, bị nhốt trong l*иg giam này, thì cho dù là cửu giai yêu thú cũng đừng mong có thể thoát ra trong nhất thời nửa khắc.

Sắc mặt Lạp Bà Ma vặn vẹo, chỉ huy chiếc vòng kim sắc không ngừng công kích vách ngăn, nhưng ngay cả khiến lớp tường năng lượng lung lay cũng không thể. Trung niên thành chủ lúc này đang toàn lực thúc giục trận bàn trên tay, thi triển các năng lực công kích trong chiếc lao ngục lập phương trước mắt.

Kiếm quang, gió lốc, lôi điện, hỏa diễm, thủy hà, các loại hình công kích khác nhau liên tục xuất hiện tại bên trong l*иg giam, không hẹn mà cùng hướng đến thân ảnh tên yêu soái mà oanh kích.

Đột nhiên quanh thân thanh niên sừng trâu xuất hiện một sợi dây thừng đen thui, không ngừng uốn lượn di chuyển bao vây hắn bên trong, đánh tan được hết thảy công kích tìm tới. Họ Lạp nghiến răng nói: “Không thể ngờ chiến dịch tưởng chừng đơn giản lại xảy ra biến số bậc này, khiến ta đến ngay cả Hắc Mây cũng phải dùng tới.”

Nói rồi hắn cắn đầu lưỡi, phun một giọt tinh huyết lên sợi dây quanh người, khiến hắc mây nổi lên hào quang huyết sắc, khí tức sát phạt tăng cao. Từ phía ngoài thấy một màn này, họ Cố biết có chuyện chẳng lành, vội vàng điều động trận bàn tăng uy năng giam giữ của lao ngục lên cao nhất có thể.

Một đường đao quét qua lấy đi sinh mạng của ba đầu yêu thú đại tướng, A Diệt vừa thu lấy yêu đan về tay, liền nghe thấy một chấn động mạnh từ trên trời cao truyền xuống. Hắn liếc mắt nhìn lên, tâm không khỏi nghi hoặc: “Gã thành chủ đã có thêm pháp trận hộ thành hỗ trợ rồi mà, sao giờ lại ra nông nỗi này?”

Hắn liền truyền âm dặn đám tướng lĩnh hãy tự mình tiếp tục chiến đấu, bản thân hóa thành tia sáng bắn thẳng lên trời, phá mây hiện ra tại vùng chiến trường đẳng cấp cao. Vừa có mặt tại nơi đây, mắt đã trông thấy trung niên thành chủ chật vật thối lui về phía mình, trên y phục vết máu loang lổ.

Lao ngục bấy giờ đã tan nát không nhìn ra hình dạng ban đầu, từ phía đó điên cuồng lao tới một hắc ngưu to lớn, quanh thân có vô vàn sợi tơ huyết sắc cuồng bạo. Cảm nhận khí tức từ kẻ địch khiến A Diệt nhíu mày thốt lên: “Tên này sao lại có thể nắm giữ loại bảo cụ kì dị tới vậy chứ, đó rốt cuộc là thứ gì?”

“Đó là một dạng bảo cụ tiêu hao, cực kỳ hiếm, uy năng rất đáng sợ, Dược nguyên hữu phải thập phần cẩn thận!” Vừa nhắc nhở đồng bạn một câu, họ Cố lại không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, có vẻ như ngay vừa rồi ông ta đã trúng một đòn cực mạnh.

Vô số huyết sắc tiểu tơ ồ ạt kéo tới, A Diệt chém ra vài đòn nhưng không thể trảm đứt bao nhiêu sợi, khiến hắn thực sự nghiêm túc. Trâu điên phía đối diện nhìn thấy hắn liền quát lớn: “Ta không biết ngươi dùng cách gì mà có thể diệt sát con xuẩn hổ kia nhanh như vậy, nhưng giờ nếu đã đến đây rồi, thì chết chung với gã thành chủ đi!”

Đầu yêu thú Hắc Dã Ngưu gầm rống, rậm rạp huyết tơ từ bốn phương tám hướng phóng tới hai gã nhân loại, khiến họ phải cấp tốc thi triển các thủ đoạn phòng ngự.

A Diệt vừa chống đỡ thế công của địch thủ, vừa suy nghĩ kế sách ứng phó. Hắn không sợ con trâu trước mặt, dù sao thực lực hắn so với đồng giai cũng cao hơn một mảng lớn, đã thế còn có thể chuyển sang trạng thái ma tu tựa như có thêm một người khác. Ban nãy diệt sát con hổ kia hắn còn chưa vận dụng đến nhiều át chủ bài, lúc này có lẽ nên lấy ra rồi.

Sau khi chống đỡ qua thế công mãnh liệt của đối phương, Cố Thủ Thành lập tức quăng chiếc hồ lô vào một động thiên gần đó, tức thì một động thiên khổng lồ xuất hiện trên cao, thả ra mưa băng rơi xuống ngập trời.

Không khí cũng phải bị ngưng kết thành băng, thiên địa nguyên khí tháo chạy, thủy nguyên khí trong trời đất nồng nặc hơn vài phần, khiến nguyên một vùng mười mấy dặm như ở giữa trời đông. Không khí nơi đây khiến tốc độ hành động của hắc ngưu giảm đi một mảng lớn, những đòn công kích cũng bị bớt đi lực sát thương, khó chịu vô cùng.

Thanh niên Dược Hảo Nhân vì đã được thành chủ nhắc từ trước, nên lúc này trên thân có dán một tấm phù đặc biệt, hắn không mấy ảnh hưởng bởi hàn khí nơi đây. Mắt thấy kẻ địch đang phải cố gắng tránh né khỏi những tảng cự băng rơi xuống, hắn liền câu thông với thiên địa tạo ra những tiểu động thiên tồn tại giữa hư không.

Từ trong các tiểu động thiên phóng ra những sợi dây leo từ kim trúc, muốn lao tới quấn chặt lấy thân thể hắc ngưu. Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như thế, ngàn vạn huyết tơ xung quanh con trâu ấy đồng loạt dị động, lao ra ngăn cản toàn bộ cây trúc.

Thấy chiêu này không thành công, A Diệt truyền âm nhờ thành chủ câu kéo thời gian, sau đó bản thân tức thì lui ra xa, bày bố pháp trận. Trung niên họ Cố phục dụng cả nắm đan dược, sau đó hai tay không ngừng bắt pháp quyết, khiến đại động thiên trên cao thả xuống dồi dào hàn khí, chả mấy chốc ngưng tụ thành trăm tên băng khôi!

“Cho dù có thêm thứ bảo cụ huyết sắc đó hỗ trợ, thì sức mạnh của súc sinh ngươi vẫn nằm trong thất giai mà thôi, hai người bọn ta liên thủ sao ngươi có thể sống được cơ chứ!” Họ Cố đắc ý cười nói, vẻ khıêυ khí©h hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng trong tâm vẫn đang rất cẩn trọng.

Hắc ngưu nghe vậy càng thêm điên cuồng, giờ hắn đã cảm thấy hai tên này liên thủ sẽ rất khó chơi, cho dù muốn gϊếŧ chết một tên cũng khó. Hắn liền giả bộ như bị lời nói của đối phương đả động, trở nên điên cuồng không có lý trí, đợi sau khi thoát ra khỏi vô số công kích quanh đây sẽ lập tức bỏ chạy.

Thực lực cùng trí tuệ của tên yêu soái này không phải kẻ đã chết trước đó có thể so sánh, nên A Diệt rất cẩn thận, bỏ ra nhiều thời gian hơn để dựng lên pháp trận. Hắn cũng không tiếc của mà phái ra trăm đầu khôi lỗi Hiển Hóa cảnh sơ kỳ, do bản thân chế tác ra trong vài năm gần đây, lao lên hỗ trợ thành chủ giữ chân đối phương.

Băng khôi cùng khôi lỗi, còn có các loại hình công kích gây khó chịu của họ Cố, khiến đầu hắc ngưu khó có thể thoát đi trong thời gian ngắn được. Huyết sắc dây thừng cho dù phóng thích ra rậm rạp tơ cứng, cũng chỉ giúp hắc ngưu phòng ngự tránh bị thương nghiêm trọng mà thôi, muốn làm được tốt hơn rất là khó.

Đột nhiên mảnh thiên không này như tối lại, nhìn kĩ mới thấy có một kết giới vừa bao phủ nơi đây, cảm ứng sẽ thấy không bình thường. Thần sắc hắc ngưu trở nên ngưng trọng, tức thì thúc giục huyết sắc mây biến động, vô vàn sợi tơ thu lại, chiếc dây thừng hóa thành một thanh bán nguyệt đao, bay loạn đâm phá thiên không, muốn đánh vỡ kết giới.

Đại động thiên biến mất, hàn khí sụt giảm, không khí tăng dần nhiệt độ, Cố Thủ Thành gần như suy kiệt nguyên lực, thu về tay chiếc hồ lô rồi đứng ngoài nhìn đồng bạn thể hiện. Kẻ địch hiện giờ cho dù mất sức chín trâu hai hổ cũng không thể phá vỡ tòa kết giới bao quanh, độ rắn chắc này còn cao hơn nhiều so với trận pháp hộ thành.

Đám băng khôi còn lại điên cuồng lao tới gần hắc ngưu, rồi đồng loạt tự bạo, khiến thân thể đầu súc sinh kia bị bỏng lạnh không nhẹ, có bộ phận còn bị đông cứng lại. Thân ảnh tuấn mỹ thanh niên đã xuất hiện phía trên kết giới, điều động uy năng áp bách trong pháp trận, khiến hắc ngưu khó có thể hoạt động nhanh nhẹn.

Chằng chịt phi kiếm xuất hiện che cả ánh mặt trời, sau đó điên cuồng dung nhập lại, trở thành một thanh đại kiếm khổng lồ. Tại lưỡi kiếm có một đầu trúc long quấn quanh, còn được bao phủ thêm một tầng ma lôi đáng sợ, đồng giai ai dám nhận một đòn này.

A Diệt đạp mạnh lên đầu chuôi kiếm, cự kiếm khổng lồ gào thét đâm thẳng xuống phía dưới, chĩa tới giữa lưng đầu hắc ngưu. Mắt thấy thứ uy hϊếp tính mạng đang lao xuống, hắc lôi càn quét khắp nơi, trúc long gầm rống rung trời, hắc ngưu liền thôi động huyết sắc bán nguyệt đao tới cực hạn.

“Huyết Chỉ!” Một đường máu bắn thẳng lên trời cao, oanh kích tại mũi thanh cự kiếm, vụ chấn động lan rộng ra khắp bốn phương tám hướng, đến cả trung niên thành chủ cũng bị dư uy đánh bay ra xa mấy chục dặm!

Trước ánh mắt tuyệt vọng của hắc ngưu, thứ bảo cụ huyết sắc dần ảm đạm, sau đó không biết đã bị đánh văng đi nơi nào, cự kiếm vẫn thế như chẻ tre mà đâm xuống. Uy năng chấn áp trong kết giới càng mạnh hơn vài phần, đám băng khôi liên tiếp tự bạo khiến thân ảnh yêu thú to lớn bị đóng băng, cứ thế đón đại kiếm đâm xuyên qua tất cả.
Chương 317: Thập Nhị

(Chương dài)

Bầu trời biến sắc, vân vụ bị xé tan, thiên địa rúng động, dư uy tàn phá bừa bãi đại địa, ma lôi oanh kích khắp tứ phương. Thanh âm ong ong đinh tai nhức óc vang lên hồi dài, một vụ nổ lớn bao trùm mấy trăm trượng, thanh thế khiến những kẻ đang ác chiến tại thành trì phải hộc máu mồm, loạng choạng khó đứng vững.

Trong thời khắc hỗn loạn ấy, thanh niên nam tử thu về tay một sợi dây thừng đã không toàn vẹn, tuy không biết thứ này còn có thể sử dụng hay không nhưng trước hết hắn cứ cất đi đã. Trung niên họ Cố phía xa trong lòng không khỏi kinh hãi trước uy lực của đòn vừa rồi, hắn không dám tin đây chỉ là một tên mới tiến lên Bỉ Ngạn cảnh.

“Không những sở hữu thần thông công kích đáng sợ, mà còn có thứ bảo bối gì đó có thể phóng ra ma lôi, tăng uy lực công kích lên cực cao, quả là một kẻ thâm tàng bất lộ.” Ông ta càng thêm kiêng kị người thanh niên họ Dược này, thầm cảm thấy may mắn vì bản thân là đồng minh của hắn ta chứ không phải kẻ địch.

Chấn động qua đi, trời cũng dần quang, mây cũng dần về, tại trung tâm nơi vừa diễn ra vụ bạo nộ, có vài thứ gì đó bị thiêu cháy đen thui, rơi lả tả xuống phía dưới bình địa. Cố Thủ Thành thấy vậy vui mừng không thôi, tươi cười bay tới chỗ A Diệt đang phiêu phù, muốn nói gì đó với hắn, bỗng nhiên thần sắc tên thanh niên tuấn mỹ biến động.

“Còn muốn trốn à?” A Diệt hóa thành độn quang bắn vọt tới một hướng, thấy vậy họ Cố kinh ngạc không hiểu sao hắn có hành động như vậy. Bắn tới vị trí cách đó hơn dặm, A Diệt liền hiện hình rồi vung tay tạo ra vô số phi kiếm đồng loạt công kích.

Tại một địa phương bình thường, đột nhiên hiện ra một thân ảnh chật vật chống đỡ những thanh phi kiếm tìm đến, lúc này trung niên thành chủ mới kinh ngạc nhận ra, kẻ kia chính là tên yêu soái Lạp Bà Ma.

Tên này hiện giờ trên thân đã chồng chất thương tích, khí tức hỗn loạn như có như không, không rõ ban nãy hắn đã dùng bí thuật gì, mà có thể nhặt lại mang nhỏ sau khi hứng trọn công kích cường đại kia.

Đánh tan đám phi kiếm bắn tới, thanh niên xấu xí quay đầu chuẩn bị phi độn bỏ chạy, chợt trông thấy cách mình không xa có một hạt châu nổi lên giao động kì dị. Thân ảnh A Diệt chợt lóe đã xuất hiện ngay kế bên tên yêu soái này, chiến đao hung hăng quét ngang, lục sắc ánh long gào thét lướt xuyên qua phần cổ đối phương.

Máu tươi bắn lên xối xả, thủ cấp yêu soái văng đi xa, A Diệt nhanh chóng phanh thây để lấy yêu đan cùng giới chỉ. Sắc mặt hắn lúc này không vui mừng mà âm trầm, vì khoảnh khắc tên này bị hắn đoạt mạng, liền truyền một thứ gì đó vào trong người hắn, dường như là ấn ký đánh dấu hắn chính là kẻ đã gϊếŧ tên Lạp Bà Ma.

“Bây giờ mà tự mình bỏ đi ngay cũng không an toàn, tốt nhất nên tiếp tục ở lại đây hỗ trợ thành trì này, nếu có yêu soái của Hắc Dã Ngưu tộc tới báo thù, thì ít ra cũng có thêm một gã Bỉ Ngạn cảnh ở bên hỗ trợ.” Nghĩ vậy, A Diệt liền xoay người lại, bay tới đón đầu trung niên thành chủ cũng đang bay về hướng mình.

“Haha, không ngờ Dược nguyên hữu lợi hại như vậy, khiến Cố mỗ hâm mộ vạn phần. Hôm nay nhờ có các hạ mà thành trì Tứ Cửu ta mới không bị yêu thú nhấn chìm, ân này không phải vài ba thứ thù lao có thể so sánh được.” Gã trung niên còn ở xa mà thanh âm đã văng vẳng tới, bày ra bộ dáng hâm mộ hắn không thôi, còn có thêm kính ý.

Thanh niên họ Dược cũng phải khách sáo một phen: “Tên trước đó vì là tân tấn thất giai, còn khá là ngu xuẩn, nên tại hạ mới dùng kế để may mắn diệt sát được. Còn kẻ vừa rồi Cố huynh cũng đã góp công rất lớn rồi, nếu không sao tại hạ có thể diệt sát được chứ, Cố huynh đừng khen tại hạ quá.”

Khi hai người bay đến phụ cận đối phương, A Diệt liền ném chiếc nạp giới của Lạp Bà Ma tới phía họ Cố, thấy ông ta bắt lấy hắn mới nói: “Dù sao tại hạ đã lấy được yêu đan của súc sinh vừa rồi, nên những thứ còn lại trên người hắn, Cố huynh hãy giữ lấy toàn bộ đi.”

Cố Thủ Thành liền lắc đầu nói: “Hắn là do Dược nguyên hữu gϊếŧ nên tất nhiên yêu đan thuộc về nguyên hữu, còn tài sản của hắn phải chia đôi, hai ta mỗi người một nữa, tại hạ đâu có thể thu lấy hết toàn bộ cho được.”

“Thôi, Cố huynh cứ nhận lấy toàn bộ đi, dù sao trong trận chiến vừa rồi huynh đã tổn thất không nhỏ. Hơn nữa việc quan trọng lúc này, là trừ khử đám yêu thú không biết trời cao đất dày phía dưới thành trì.” Nói rồi A Diệt liền phi độn trở lại thành trì, ra đòn tàn sát đám yêu thú cấp thấp. Thấy vậy họ Cố cũng chẳng biết nên khuyên giải sao nữa, phi độn theo hắn.

Nửa bữa cơm sau, xung quanh Tứ Cửu thành đã không còn một bóng yêu thú sống sót nào nữa, chỉ còn vô vàn thi thể cả người lẫn yêu mà thôi. Lượng lớn yêu thú về sau đều do hai nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh tiêu diệt, lúc này họ phiêu phù trên trời nhìn xuống bản thành, quan sát đám binh lính thu dọn tàn cuộc.

Trung niên họ Cố quay sang hỏi A Diệt: “Dược nguyên hữu sao lại nhắc đám tướng lĩnh phân phó thủ hạ dựng lại pháp trận hộ thành ngay vậy? Chẳng lẽ các hạ còn kiêng kị những tên yêu tướng đã bỏ chạy trước đó sẽ quay trở lại báo thù sao?”

Tên thanh niên lắc đầu, sau đó giải thích: “Cũng để an toàn cho bản thành hơn mà thôi, tại hạ thấy hai tên yêu soái đã mất mạng tại đây, thuộc hai gia tộc yêu thú không xoàng, nên đề phòng tộc nhân của bọn chúng tới báo thù.”

Nghe xong họ Cố bỗng nhiên cười phá lên, sau đó nói: “Ta tưởng chuyện gì, chứ việc này thì các hạ cứ yên tâm. Toàn bộ yêu soái trong hai tộc kia đều là trưởng lão của Sơn Yêu Quần, mà cao tầng thế lực đó lúc này chắc chắn đang ác chiến tại Bảo Bình Tông, cùng các trưởng lão bản tông giao thủ, đâu có thời gian đi từ đó tới tận nơi đây được cơ chứ.”

A Diệt nghe vậy cũng an tâm phần nào, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Biết là vậy nhưng cẩn thận vẫn hơn, dù sao bảo toàn được Tứ Cửu thành này nhiều hơn chút nào thì hay chút ấy, tại hạ nhận thù lao của bản tông cũng sẽ cảm thấy bớt áy náy hơn.”

Trung niên bên cạnh mỉm cười gật gật đầu, sau đó mở miệng còn định khách sáo thêm gì đó, nhưng cả hai sắc mặt bất chợt khẽ biến không hẹn cùng nhìn về một hướng. Địa phương hai người nhìn tới, nổi lên giao động mạnh, sau đó một động thiên khai mở, từ bên trong phóng vọt ra một thân ảnh cường tráng vạn vỡ!

“Cái gì? Hắn có thể di chuyển bên trong động thiên?” Họ Cố kinh hãi thốt lên, A Diệt cấp tốc điều động ba trận kỳ tạo ra một màng chắn trước hai người, đồng thời trên thân cả hai cùng lúc vận lên nguyên lực phòng ngự dày đặc.

“Ầm!” Trước cú quyền của kẻ vừa tới, lớp vách ngăn phòng ngự trong nháy mắt vỡ tan, nhất quyền nện mạnh lên thân thể hai nguyên sĩ nhân loại, khiến cả hai như diều đứt dây bay ngược ra xa mấy trăm trượng!

A Diệt đâm thủng một ngọn núi, lún vào bên trong đất đá cả một quãng đường dài mới có thể dừng lại, miệng liên tục trào ra máu tươi, sắc mặt kinh khϊếp không thôi. Hắn lẩm bẩm: “Rõ ràng tên đó có khí tức là bát giai yêu thú, sao chiến lực lại đáng sợ tới vậy chứ?”

Bát giai yêu thú ngang với nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh đại thành, cho dù hơn bản thân A Diệt một tiểu cảnh giới, nhưng hắn tự tin dù không đánh lại vẫn có thể ứng phóng tránh để bản thân trọng thương. Tên này chắc chắn trong yêu soái bát giai cũng thuộc loại hàng đầu, như vậy mới có thể khiến họ Diệt ra nông nỗi này.

Khi hắn phá núi bay ra, cũng trông thấy trung niên họ Cố chật vật từ một rãnh đất lớn lảo đảo bay lên, trông ông ta còn thảm hại hơn A Diệt rất nhiều. Trước mặt cả hai không xa xuất hiện thân ảnh vừa ra tay, chính là một gã nam tử với thân hình cường tráng, cao phải gấp đôi người trưởng thành, đeo chiếc mặt nạ ngân ngưu có số 12 giữa trán.

Trông rõ hắn ta, đôi mắt Cố Thủ Thành trợn trừng, khϊếp đảm thốt lên: “Ngươi... ngươi chính là yêu soái của Bách Thú Minh! Sao ngươi lại xuất hiện ở đây chứ?”

Nghe vậy A Diệt cũng không khỏi trợn mắt đánh giá lại tên trước mặt, lòng âm trầm cảm thấy không ổn. Bách Thú Minh chính là liên minh yêu thú lớn nhất trên toàn Nhân Yêu Đại Lục, thế lực trong một vực hay một quốc gia không thể so sánh nổi. Các thành viên cao cấp trong liên minh này, đều đeo mặt nạ che đi khí tức cùng dung mạo thật, được đánh số theo thực lực.

Số càng thấp đại biểu cho chiến lực càng cao, thập nhị đã vượt qua phạm trù bát giai yêu thú thông thường rồi, bảo sao chiến lực của kẻ này lại đáng sợ tới vậy. Lúc này tên đó nổi giận quát lớn: “Biết ta là yêu soái của Bách Thú Minh rồi hai ngươi còn không mau dâng đầu mình lên đây, dám gϊếŧ đệ đệ của ta thì tất cả các ngươi đều phải đền mạng!”

Trong lòng gã ta vừa đau buồn lại vừa phẫn nộ, mấy ai biết rằng gã vỗ dĩ cũng là yêu thú Hắc Dã Ngưu, chỉ là bị biến dị nên mới tách khỏi gia tộc tự mình đi xa tu hành.

Hồi ở trong tộc thì tên Lạp Bà Ma chính là huynh đệ kết nghĩa có thâm giao nhất với gã, cũng chính vì thế mà gần đây gã mới đồng ý hỗ trợ thế lực yêu thú khu vực này, đánh chiếm Bảo Bình tông, nào ngờ đệ đệ lại bỏ mạng tại một thành trì tưởng chừng rất dễ chiếm đóng.

Thấy gã tiếp tục phóng vọt tới, sát khí nồng nặc, A Diệt cùng Thủ Thành truyền âm cho nhau, tính tách ra chạy trốn, hiện tại chỉ còn cách này là có thể bảo toàn được mạng nhỏ mà thôi. Hai người cật lực trốn tránh, muốn thoát khỏi công kích như bão tát mưa sa của tên Ngưu Thập Nhị kia, cách biệt thực lực giữa hai bên quá lớn.

Nửa tuần trà sau, Cố Thủ Thành phải tự bạo bảo cụ bản mệnh mới có thể thoát ra xa khỏi gã tử thần này, sau đó toàn lực phi độn bỏ chạy. A Diệt chống đỡ vài quyền nay thân thể đã bầm dập ê ẩm, trong tay xuất hiện tấm tốc biến phù, lập tức bóp chặt lại, thân ảnh lóe lên kim quang rồi tiêu biến.

“Tên ranh con này chỉ là Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành mà đã có tốc biến phù? Xem ra đệ đệ ta bỏ mạng chủ yếu là do hắn gây ra.” Nghĩ đoạn, gã mặt nạ trâu liền ném ra túi linh trùng, ra lệnh chúng truy đuổi theo trung niên thành chủ, còn bản thân hắn lập tức kích phát tốc biến phù truy sát A Diệt.

Thân ảnh gã vừa xuất hiện tại địa phương cách chỗ cũ trăm dặm, liền bị một tòa pháp trận vây nhốt, đưa mắt ra xa có thể trông thấy một đạo lục sắc độn quang đang cấp tốc bỏ chạy. Song quyền tung ra, kết giới vỡ vụn, Ngân sắc độn quang gào thét đuổi theo, tốc độ nhanh hơn kẻ phía trước không ít.

“Quả nhiên như ta đoán, hắn có thể di chuyển trong động thiên là nhờ bảo vật đặc thù nào đó, và không thể sử dụng nhiều lần được.” A Diệt nghĩ vậy mới an tâm phần nào, hiện hình rồi xoay người lại thả ra rậm rạp khôi lỗi, đợi ngân sắc độn quang bắn tới liền thúc giục cả đám tự bạo lõi năng lượng.

Trước mặt A Diệt xuất hiện một tấm phù lục huyết sắc, được hắn tức thì thôi động, giao động năng lượng nổi lên mãnh liệt, một luồng huyết quang bao bọc thân thể hắn lại. Thanh niên sắc mặt tái nhợt cười khổ: “Mới đó mà đã phải sử dụng tới thứ này rồi, không biết chuyến hành động lần này lãi hay lỗ nữa.”

Từ trong chằng chịt vụ nổ có một thân ảnh lao ra, quanh thân hắn có vòng quang tráo bị tổn hại, chứ bản thân chẳng có chút thương tích nào. Đôi mắt Ngưu Thập Nhị trừng lớn rồi không cam lòng gầm lên, vì bấy giờ đã hoàn toàn không thể theo kịp kẻ phía trước.

Đạo huyết sắc độn quang phi hành phải nhanh gấp ba lần tốc độ âm thanh, một đường bắn thẳng chả mấy chốc đã cách nơi đây mấy chục dặm, giờ tên cường tráng có dùng bất cứ biện pháp gì cũng khó truy đuổi kịp.
Chương 318: Thù lao

Trên đỉnh một ngọn sơn phong nằm giữa khu vực hoang dã, xung quanh chẳng có mấy sinh vật sống tồn tại, một luồng lục quang từ xa bắn tới, đáp tại đỉnh núi. Gã thanh niên nam tử hiện hình ra, bộ dáng thảm hại không thôi, há miệng thở dốc, đưa mắt nhìn lại phía chân trời nơi mà bản thân vừa bay qua.

“Phi hành không ngừng nghỉ trong suốt mười ngày, còn liên tục đổi hướng, có lẽ đã cắt đuôi được tên đó rồi...” A Diệt nghĩ vậy liền ngồi bệt xuống đất, sau đó nằm hẳn xuống, mệt mỏi thở ra một hơi thật dài.

Nhìn lên bầu trời, nghĩ lại những chuyện gần đây trải qua, hắn bất giác cười khổ: “Cứ nghĩ đạt tới cảnh giới này có thể phiêu du tứ bề, không mấy kiêng kị kẻ khác nữa, ai ngờ vẫn phải cong mông chạy trốn giống như trước kia.”

Sau khi than ngắn thở dài, hắn liền đứng dậy đảo thần niệm qua dãy sơn phong này, sau đó tìm tới một sơn động rồi xây dựng động phủ tạm thời ở đó, bắt đầu nghỉ ngơi khôi phục. Trên đường phi độn bỏ chạy, hắn đã xóa tan được ấn ký trên thân thể mình, giờ hắn không còn e ngại kẻ đáng sợ kia dò tìm được bản thân mình nữa.

Chừng một tháng sau tại một mảnh sơn cốc âm u, có hai thân ảnh đang ác liệt giao thủ, mỗi đòn tung ra đều hiểm hóc, muốn đoạt mạng đối phương. Hai kẻ đang chiến đấu là một tên thanh niên tuấn tú, cùng một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, cả hai trên thân không ít thương tích, đánh cho địa hình quanh đây bị tàn phá nặng nề.

Bỗng nhiên từ trên không có một luồng áp bách đè ép xuống, khiến hai kẻ đó kinh hãi thất sắc, thân thể quỳ rạp xuống mặt đất, không còn khả năng chiến đấu với đối phương. Cả hai gắng gượng hướng ánh mắt lên phía trên, phát hiện một thân ảnh toàn thân hắc bào chùm kín, đeo chiếc mặt nạ kì dị, đang dùng ánh mắt đạm bạc nhìn hai người họ.

Uy áp biến mất, hai người sau một hồi mới thấp thỏm đứng dậy, khom lưng cung kính với kẻ phía trên, trong lòng sợ hãi không thôi. Lão quái Bỉ Ngạn cảnh đều là những kẻ tính tình thất thường, sống không biết bao nhiêu lâu, nếu khiến tồn tại ấy cảm thấy mất hứng thì chắc chắn hai kẻ này phải chết.

Gã nam tử ©υиɠ kính lên tiếng hỏi: “Không biết tiền bối đại giá quang lâm là muốn chúng vãn bối làm việc gì vậy? Ngài cứ nói ra, chắc chắn đám vãn bối sẽ răm rắp tuân theo.”

Nữ tử kế bên không nói gì nhưng cũng gật đầu, biểu thị tán thành với lời nói của tên nam tử, cả hai đều không muốn bị kẻ đáng sợ phía trên tùy tay tiêu diệt.

Kẻ thần bí phía trên lúc này mới lên tiếng, thanh âm khàn khàn, hờ hững chẳng lộ ra chút biểu cảm từ giọng nói: “Hai ngươi không cần phải quá e sợ, ta chỉ muốn hỏi chút chuyện liên quan tới thế lực Bảo Bình tông ở gần đây mà thôi, nếu hai ngươi có thể giải đáp câu hỏi của ta, thì ta sẽ không động tới đám tiểu bối các ngươi làm gì.”

Nghe vậy hai kẻ có tu vi Hiển Hóa cảnh trung kỳ phía dưới mới khẽ thở phào, nữ tử liền cung kính lên tiếng: “Tiền bối cần hỏi gì hãy cứ hỏi, đám vãn bối sẽ không giấu giếm nửa lời, cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ.”

Thần bí nhân gật đầu tán thưởng, sau đó nói lên những câu hỏi của mình, hai kẻ phía dưới lần lượt trả lời những tin tức mà bản thân nghe được. Hai người này thường hoạt động tại phụ cận địa bàn của Bảo Bình Tông, nên những diễn biến xảy ra trong trận chiến tại đó vào tháng trước, cả hai biết không ít.

Không lâu sau gã thần bí nhân đã rời đi, bỏ lại đây một nam một nữ vẫn còn vương nét hoảng sợ trên sắc mặt. Cả hai lúc này cũng không còn tâm tư đánh nhau nữa, hậm hực liếc mắt đến phía đối phương, buông vài câu mạnh miệng, sau đó bỏ đi tìm nơi ẩn trốn để chấn tĩnh lại tinh thần.

Từ vùng sơn cốc bay ra một đạo lục kim độn quang, thẳng phương hướng tổng bộ Bảo Bình Tông mà phi hành. Kẻ này không ai khác ngoài Diệt Chúng Sinh, sau gần một tháng dưỡng thương hắn cũng đã trở lại trạng thái tốt nhất, giờ muốn đi lấy thù lao thuộc về mình.

Bảo Bình Tông hiện tại tổn thất nặng nề, tuy có thể trụ vững sau trận đại chiến với hai thế lực yêu thú, nhưng cả mặt nhân thủ lẫn tài nguyên đều thiệt hại trầm trọng. Tại bên trong sảnh nghị sự, có vài thân ảnh ngồi quanh bàn lớn, bàn bạc chuyện gì đó, đây chính là số chủ lực còn khỏe mạnh của cả một thế lực nhất lưu.

Khi nghe thấy tiếng xin báo cáo của một gã quản sự, những trưởng lão ngồi tại đây đã đồng ý cho vào. Tại đại sảnh có thêm một thân ảnh, hắn cung kính cúi người lên tiếng: “Bẩm, vị khách khanh thời vụ Dược Hảo Nhân vừa mới tới đây, hiện tại vị tiền bối ấy đang ngồi chờ tại sảnh tiếp khách của bản tông.”

Nghe vậy không ít người lộ ra thần sắc bất ngờ, sau khi đuổi gã quản sự ra khỏi phòng, cả đám bắt đầu bàn bạc. Một lão già xấu xí tiếc hận nói: “Không ngờ tên này bị cường giả của Bách Thú Minh tự mình truy sát, vậy mà còn có thể sống sót mà tới đây đòi nợ.”

“Theo lời kể lại của Cố nguyên hữu lúc hấp hối, thì kẻ này không phải loại Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành tầm thường đâu, nên có thủ đoạn để thoát khỏi sự truy sát của tên khốn Ngưu Thập Nhị cũng không phải quá bất ngờ.” Một mỹ phụ dung mạo tầm thường nói, mụ cùng với một người nữa đã ở bên Cố Thủ Thành trước lúc lâm chung.

Trung niên ngồi kế bên mỹ phụ kia gật đầu, nói thêm: “Hai gã yêu soái đảm nhiệm xâm chiếm Tứ Cửu thành, đều do tên họ Dược đó hạ sát đấy. Một kẻ hắn tự mình gϊếŧ, kẻ kia Cố nguyên hữu nói y cũng chỉ góp phần ít mà thôi, phần nhiều cũng là họ Dược tự lo. Tân tấn Bỉ Ngạn cảnh chưa có bảo cụ bản mệnh mà đã lợi hại như vậy, chúng ta nên giao hảo nhiều hơn nữa.”

Những người khác nghe vậy, đa phần đều khẽ gật đầu đồng ý, chỉ có một tên thanh niên cau mày nói: “Nhưng thù lao bản tông hứa hẹn với hắn ta có giá trị không nhỏ, hiện bản tông đang trong giai đoạn thiếu thốn tài nguyên, nếu còn trả toàn bộ thù lao cho hắn, thì chẳng phải trong kho tích trữ chẳng còn gì nữa sao?”

Một vài kẻ lại nổi lên thần sắc âm trầm bất định, lúc này nữ tử có bộ dáng trẻ tuổi nhất trong hội cũng lên tiếng: “Bảo sư huynh nói cũng có lý, tên này dù sao cũng cư ngụ ở tận Đệ Ngũ thành, cho dù có giao hảo sâu hơn thì về sau chưa chắc nhờ vả được gì thêm.

Tứ Cửu thành tuy thành công đứng vững sau cơn thú triều, nhưng tổn hại cũng phải ba thành, vì thế chúng ta có cắt bớt thù lao của hắn cũng không phải không có lý. Nhờ chúng ta an bài hắn ở đó, nên hắn mới có cơ hội gϊếŧ được hai gã yêu soái, coi như thu hoạch rất lớn rồi, nên hiện tại tốt nhất đừng trả hắn nhiều thù lao nữa.”

Một lão ẩu phản bác: “Nói như hai vị thì chẳng phải Bảo Bình tông ta là loại không giữ chữ tín sao? Chúng ta nhờ hắn bảo hộ Tứ Cửu thành khi bị thú triều công kích, hắn đã làm được điều đó, thậm chí nơi ấy có những hai gã yêu soái xuất hiện hắn vẫn có thể bảo hộ thành trì không bị san bằng.”

“Hắn hạ sát được hai yêu soái là do thần thông hắn cao chứ chẳng liên quan gì tới chúng ta cả, hơn nữa hắn chắc chắn còn phải chịu tổn thất không nhỏ, khi bị tên Ngưu Thập Nhị truy sát. Chúng ta khiến hắn lâm vào nguy cơ lớn như vậy, chẳng lẽ hiện tại lại nuốt lời, không giao ra đầy đủ thù lao như đã hứa sao?”

Mấy người này còn định tranh cãi thêm thì bị một lão già to con giơ tay ngăn lại, lão là người duy nhất có tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại thành tại đây, nên không kẻ nào dám trái lệnh cả. Hiện tại những trưởng lão mạnh nhất trong tông đều đã trọng thương phải bế quan lâu dài, nên không nghi ngờ gì lão là người có tiếng nói nhất.

Lão nói: “Kẻ mới tiến cảnh đã lợi hại như vậy, tương lai càng không thể đo lường được. Nếu hôm nay chúng ta vì chút tài nguyên mà khiến hắn mất lòng, thì sau này không biết sẽ có biến cố gì nữa, vì Bảo Bình tông nay gần như đã mất hết chiến lực cấp cao, chúng ta phải thật cẩn thận trong từng bước đi.”

“Vì vậy các vị trước đây đã hứa trả hắn những gì, thì lát nữa hãy đưa hết cho hắn đi, vừa kết một mối giao hảo không tệ, vừa giảm bớt một địch nhân không tầm thường về sau.” Lời vừa dứt, lão lại tiếp tục nhắm mắt bất động, không nói thêm gì nữa.

Toàn bộ trưởng lão còn lại quanh bàn đều gật đầu nói phải, cho dù hai kẻ có bộ dáng trẻ tuổi không cam lòng cũng không thể nói gì thêm, chuyện thù lao của họ Dược cứ thế chốt thành công.

Giữa trưa tại gian đại sảnh lộng lẫy, một lão già và một lão ẩu tới tiếp đón A Diệt, nói chuyện thập phần khách khí. Điều khiến thanh niên tuấn mỹ lo ngại nhất đã không phát sinh, đám người này chịu đưa ra đầy đủ thù lao như đã hứa cho hắn, không có viện cớ gì để cắt bớt đi cả, khiến hắn đã lên sẵn tinh thần đập phá cũng phải ép xuống.

Nghị luận, trao đổi tâm đắc tu luyện với hai vị trưởng lão già đời sau một canh giờ, A Diệt mới thỏa mãn mà cáo từ rời đi, hiện tại xem như chuyến xuất lực lần này cũng thu hoạch rất tốt.

Sau một ngày hắn đã đi tới một thành trì khá lớn, mua vé rồi theo phi chu chở khách đi từ nơi đây tới phụ cận Đệ Ngũ thành. Hắn hiện tại không dám tự mình phi độn trở về, sợ trên đường có yêu thú mạnh mẽ mai phục sẵn, hoặc gặp chuyện bất chắc nào đó, nên tốt nhất là đi theo đoàn đông người.

Chiếc phi chu to lớn phi hành tốc độ cao trên không trung, chở theo vô số hàng hóa quan trọng cùng với hàng ngàn khách nhân. Trên phi chu có một nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh tọa chấn, còn có vô số binh lính cùng tướng lĩnh canh phòng, không hề e sợ bị yêu thú tấn công.

Ngồi trong gian phòng hạng sang, A Diệt kiểm tra toàn bộ số tài liệu thu thập được trong chuyến đi này, miệng không khỏi cong lên. Cảm nhận Phôi bản mệnh tại thể nội, hắn lẩm bẩm: “Không lâu nữa đâu, ta sẽ chính thức có vũ khí bản mệnh, chiến lực lại tăng lên một mảng lớn, tới lúc đó trong tiểu cảnh giới đầu tiên của đẳng cấp này, còn ai là đối thủ chứ!”
Chương 319: Bản mệnh

Thiên địa nguyên khí hỗn loạn, mặt đất khẽ rung, kết giới che giấu khỏi tai mắt phía ngoài, tại động phủ nổi lên giao động năng lượng mãnh liệt. Ba năm sau sự kiện lớn diễn ra tại Bảo Bình Tông, nay đã đến ngày bảo cụ bản mệnh của hắn ra đời, nguyên ma giao hòa, biến hóa khôn lường.

Trong ba năm vừa qua Diệt Chúng Sinh đã dốc tâm học luyện khí, nay cũng coi như trở thành một gã Luyện khí sư thông thường. Không lâu trước hắn đã thuê một vị Luyện khí đại sư cực kỳ có danh tiếng tại Đệ Ngũ thành này, rèn đúc phôi vũ khí cho mình, luyện lại tất cả những tài liệu cần thiết, công đoạn cuối cùng sẽ tự A Diệt hoàn thành.

Trong luyện khí thất, người thanh niên tuấn mỹ ngồi xếp bằng tại trung tâm, song thủ không ngừng vung vẩy, kết hợp những khối kim loại trôi nổi trước mắt, dung hòa vào với phôi vũ khí. Bất cứ món bảo cụ địa giai nào trong quá trình hình thành, cũng sẽ gây hỗn loạn thiên địa nguyên khí xung quanh, nhưng với trận pháp hộ sơn thì hắn không lo có kẻ phát hiện.

Phôi vũ khí chính là Phệ Huyết Chiến Đao đã được rèn đúc thành dạng tài liệu, vừa tăng cao thần thông của bảo cụ mới, vừa không phải bỏ xó thanh đao này về sau. Họ Diệt lẩm bẩm: “Năm xưa ta từng hứa sẽ đưa ngươi trở lại thời kỳ đỉnh cao của mình, chính là một món vũ khí Địa giai trung phẩm, nay ta sẽ thực hiện lời hứa đó!”

Sau hơn một canh giờ thì quá trình rèn đúc giai đoạn cuối đã hoàn tất, A Diệt lúc này liền ném tới phôi bảo cụ một vật, chính là Đả Trắc Thạch. Có thứ này dung nhập, bảo cụ sắp thành của hắn đã phẩm chất cao sẽ càng thêm cao, sau khi luyện thành chắc chắn vượt qua phạm chù hạ phẩm Địa giai.

Nguyên khí trong gian mật thất hỗn loạn không thôi, nhưng A Diệt biết sau đây sẽ còn kinh thế hơn nữa. Từ thể nội hắn thả ra một khối cầu to lớn nửa đen nửa lục, chính là Phôi bản mệnh thất tinh đã viên mãn. Một bên hắc ám vô tận, ma lôi chớp giật, bên kia lục sắc ánh kim, thiên trúc loạn vũ, sức sống mãnh liệt.

Hít một hơi thật sâu, Diệt Chúng Sinh hai tay nhanh chóng bấm quyết, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, toàn thân bạo phát luồng nguyên ma lực thay đổi hỗn loạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK