Dưới cái nóng oi bức, A Diệt đáp xuống một bãi cát lớn, nghi hoặc giở bản đồ ra để dò xét, miệng hắn lẩm bẩm: “Tại sao thuộc tính nguyên khí trong thiên địa ở toàn bộ vùng này, lại mang hệ thủy nồng đậm tới vậy nhỉ? Thường thì chỉ có vùng đầm lầy hay hồ lớn mới như vậy thôi chứ, nơi đây đâu có cái hồ nào.”
Vị trí của hắn hiện tại trên bản đồ là một dải cát vô cùng rộng lớn, nằm ở mép tấm bản đồ, xung quanh cả trăm dặm không hề có hình một hồ nước lớn nào cả. Thấy hiện tượng lạ này, hắn quyết định bỏ chút thời gian ra để dò xét, bay theo hướng ra khỏi phạm vi bản đồ, thử xem bên kia dải cát có gì.
Càng bay hắn càng thêm nghi hoặc, phía dưới hắn có mênh mông cát như sa mạc, thi thoảng có vài mảng rừng, vậy mà thuộc tính thổ và mộc trong thiên địa lại không nhiều lắm, ngược lại thuộc tính thủy ngày càng tăng cao. Hơn nữa còn có vị mặn trong không khí, nắng nóng càng chói chang hơn, một bầu không khí mà trước nay A Diệt chưa từng gặp phải.
Bay được chừng ba tuần trà, hắn đã thấp thoáng trông thấy cảnh tượng trước mặt, đôi mắt như dại ra, ngạc nhiên không thôi. Sau khi bay tới phụ cận nơi đó, hắn chỉ biết đứng bất động nhìn xuống, miệng bất giác lẩm bẩm: “Đây là nơi được gọi là biển sao?”
Trước mắt hắn không xa là mênh mông hải dương xanh thẳm, nhìn ra xa không thấy điểm cuối, ngoài nước ra không còn một thứ gì khác. Nước tạo thành những cơn sóng, vỗ tới bờ không ngừng, nguyên khí thủy thuộc tính nồng đậm phát tán lên. Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt trông thấy biển, trước kia từng đọc được trong một vài điển tịch, nhưng vẫn không thể tưởng tượng lại bao la như thế này.
“Nơi đây đã không còn là đất liền thích hợp nhiều sinh linh sinh sống nữa, cũng là điểm biên giới của Nhân Yêu Đại Lục, không ngờ lại là biển cả mênh mông.” Hắn thì thào tự nói, nhìn vô tận hải lưu trước mắt, hắn thấy mình nhỏ bé vô cùng. Ma Quân lên tiếng: “Thì ra đây là biển sao? Trông thật sâu thẳm khó lường, phía dưới chắc có nhiều thủy quái sinh sống lắm.”
Nhìn tới phía bên kia, chỉ thấy mênh mông biển cả xanh sẫm chứ chẳng còn thứ gì, A Diệt nói: “Theo điển tịch thì vượt qua vùng biển này sẽ là Âm Dương Đại Lục, nhưng cho dù có là tồn tại thượng vị muốn phi hành vượt biển cũng vô cùng khó khăn, chứ đừng nói tới cảnh giới như ta hiện tại. Không biết đến bao giờ ta mới đủ thực lực, có thể dễ dàng đi khắp mọi nơi trong thiên hạ?”
“Cứ cố gắng thôi, tên tiểu tử ngươi hôm nay sao lắm tâm sự như vậy?” Ma Quân phi tiếu nói.
A Diệt cũng cười xùy, rồi tiếp tục phi hành theo lộ trình đã định sẵn, bay tới Thổ Mộc thành, thu mua những thứ cần thiết.
Đột nhiên có vài đạo thủy tiễn từ dưới biển phóng tới phía hắn, A Diệt cả kinh vội hiện hình, tay tế ra chiến đao lập tức chém ngang, đánh tan toàn bộ thủy tiễn, ngưng trọng quan sát phía dưới. Ma Quân cũng không khỏi bất ngờ nói: “Sao gần bờ như vậy lại có thủy quái cấp cao được? Hay là tồn tại nào khác?”
Từ dưới mặt biển nổi lên một sinh vật kì dị, trong nháy mắt đã bay lên tới lân cận A Diệt, hàng tá lợi trảo phô thiên cái địa chộp tới phía hắn. Bấy giờ họ Diệt cùng Ma Quân mới biết được kẻ vừa tấn công là ai, chính là một đầu dị quái giống như trước đó đã gặp, nhưng đầu này có thực lực bát giai.
Hàng loạt kim trúc kiếm xuất hiện rồi gào thét phóng thích chặn đứng lợi trảo dị quái, A Diệt lóe cái đã xuất hiện ngay phía trên đối phương, nhục thân cường đại truyền lực vào vũ khí rồi hung hăng bổ xuống, lưỡi đao đem theo uy lực cực cao trảm đôi sinh vật này.
“Không ngờ đám sinh vật có hình thù khó coi này lại biết ẩn trốn tập kích, xem ra chúng cũng không hoàn toàn là vô tri, có khi thực lực càng cao sẽ càng có linh trí.” A Diệt suy tư, bản thân vẫn tiếp tục phi hành.
Khi còn cách Thổ Mộc thành chừng năm trăm dặm, hắn đã thấy một tòa kết giới to lớn nằm giữa một sơn cốc u tĩnh, xung quanh sơn phong che đậy toàn bộ, không biết thuộc thế lực nào. Tò mò, hắn liền bay tới đáp xuống quảng trường phía ngoài kết giới, sau một phen dò xét không có kết quả, ngay khi hắn định rời đi thì có một gã trung niên từ trong kết giới nghi hoặc bước ra.
Cảm ứng rõ tu vi của A Diệt, tên trung niên đó vội tiến lên ôm quyền cung kính nói: “Hoan nghênh tiền bối tới Tân Hợp thành, không biết tiền bối tới đây muốn cư ngụ lâu dài hay chỉ là tới chơi vậy?”
“Tân Hợp thành? Sao ta chưa nghe cái tên này bao giờ?” A Diệt hoài nghi hỏi lại.
Trung niên nhân vội giải thích: “Lão nhân gia ngài chưa nghe qua cũng là điều đương nhiên, vì thành trì này mới được dựng nên cách đây nửa năm, nếu không phải tu hành giả tại châu này thì không mấy ai biết cả.”
Như đã hiểu ra, hắn khẽ gật đầu, sau đó nói: “Ta đang trên đường tới Thổ Mộc thành, thấy nơi đây mới lạ nên ghé vào nhìn qua chút thôi, không có ý định cư ngụ.”
Gã trung niên nghe vậy liền thở dài lắc lắc đầu nói: “Nếu vậy thì tiền bối không cần phải phí công đi nữa, bởi vì Thổ Mộc thành đã không còn!”
Thấy sự nghi hoặc hiện lên trên gương mặt A Diệt, gã ta giải thích: “Từ khi Đại nạn quái giới bùng phát, thì cơ hồ toàn bộ thành trì nhân loại đều bị quái giới san bằng cả rồi, Thổ Mộc thành cũng không tránh khỏi. Thành trì Tân Hợp này được các vị tiền bối Bỉ Ngạn cảnh hợp lực gây dựng nên, là nơi cư trú của toàn bộ tàn dư từ các thành trì đã bị quái giới hủy diệt.”
Nghe vậy A Diệt không khỏi kinh ngạc, hắn không nghĩ tình trạng của châu này lại tới nông nỗi thế, giờ phải co cụm lại trong một tòa thành nằm sâu giữa rừng rậm. Hắn nói: “Nếu đã thế thì ta cũng muốn vào tham quan bên trong Tân Hợp thành này một phen.”
Trung niên nhân vui mừng ra dấu mời rồi nói: “Vậy xin mời tiền bối.”
Không lâu sau hai thân ảnh đã bước đi trên hành lang tường thành bên trong kết giới, nhìn đông đúc lầu các phía dưới, người rậm rạp như bầy kiến đang làm các công việc thường ngày, co cụm sinh hoạt tại nơi chật hẹp, A Diệt không khỏi cảm thán trong lòng: “Từ khi nào nhân loại phải sống chui sống lủi như thế này?”
“À phải rồi, vãn bối còn chưa biết quý tính đại danh của tiền bối.” Nghe trung niên nhân đang dẫn đường hỏi như vậy, A Diệt hờ hững đáp: “Ta họ Dược, vừa xuất quan chưa lâu nên mới không nắm rõ nhiều thông tin như hiện nay.”
“Tiện đây ta cũng muốn hỏi ban nãy ngươi nói Đại nạn quái giới nghĩa là như thế nào?” Sau một hồi suy tư thì A Diệt vẫn phải hỏi chuyện này, hắn muốn biết nguồn gốc của mấy thứ sinh vật đó, để đưa ra quyết định nên rời khỏi vùng đất này đến quốc gia khác hay không.
Trung niên nhân quay đầu lại nhìn hắn với sự nghi ngờ trong khóe mắt, dường như một tồn tại đẳng cấp như hắn mà không biết tới Đại nạn quái giới, thì khá là bất thường, nhưng rồi gã ta vẫn nói. “Vấn đề này nếu tiền bối muốn biết chi tiết, thì đợi sau khi gặp các vị tiền bối đồng giai trong thành, những vị đó sẽ giải thích kĩ càng cho ngài.”
A Diệt gật đầu không nói gì thêm, đi theo sau gã trung niên tham quan thoáng qua tòa thành tương đối lớn này. Nhân số trong thành rất đông, phàm nhân cũng có không ít, dù sao nơi đây cũng tập chung chín phần mười nhân loại còn sống sót tại châu này, một khu vực thuộc biên giới Thú Loạn Vực, không phụ thuộc bất kì thế lực lớn nào.
Hắn đã hiểu tại sao tên trung niên này hi vọng hắn vào tham quan thành, hơn nữa còn muốn hắn cư ngụ tại đây như thế. Vì có thêm hắn tọa chấn sẽ càng khiến nơi đây an toàn hơn, một nơi tập chung mấy chục vạn nhân loại như thế này, rất cần nhiều kẻ mạnh thủ hộ.
Sau khi tham quan, gã trung niên an bài cho hắn ở tại một động phủ khá sang trọng, so với những khu vực khác trong thành thì quả thực nơi đây rất tốt. A Diệt cũng không chối từ mà vào bên trong nghỉ ngơi, hắn lăn lộn bấy lâu nay cũng tương đối mệt rồi, muốn thả lỏng một phen, dù sao cũng chưa xác định thời gian tới nên đi đâu.
Quanh động phủ của A Diệt bắt đầu xuất hiện vô số trận pháp phòng ngự cùng cảnh giác, hắn cũng từ chối những thị nữ mà gã trung niên phái tới để hầu hạ. Cho đến ba ngày sau thì có một tên thanh niên phụng mệnh thành chủ đi tới trước động phủ hắn, mời hắn tại gặp thành chủ.
Ngay khi A Diệt bước vào bên trong đại sảnh tại phủ thành chủ, đã trông thấy một gã đại hán cường tráng, bề ngoài chừng ba mươi, đang mỉm cười nhìn mình. Hắn quan sát kẻ được gọi là thành chủ này rồi nghĩ thầm: “Bỉ Ngạn cảnh đại thành, cũng không tệ.”
“Cuối cùng Dược nguyên hữu cũng đã tới, Lạp mỗ rất vui khi thành trì này có một vị đồng giai tới chơi.” Cường tráng nhân mỉm cười hào sảng, tiến lên chắp tay nói lớn.
A Diệt cũng nở nụ cười, chắp tay bồi lại: “Thì ra các hạ là Lạp thành chủ, người đã che chở cho vô số nhân loại tại châu này, tại hạ rất hâm mộ đó.”
Chả mấy chốc hai người đã ngồi tại bàn riêng, có trà và hoa quả trước mặt, nhưng cả hai chỉ trò chuyện với đối phương chứ không để ý những thứ trái cây kia. Sau khi A Diệt ngồi được chừng thời gian một bữa cơm, thì có thêm hai nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh lần lượt đi tới, tính khí hai người này cũng khá là thân thiện.
Theo như những gì A Diệt hỏi được, thì trong thành trì Tân Hợp hiện nay có năm nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, hai đại thành và ba tiểu thành. Bọn họ đều là những thành chủ của các thành trì lớn tại châu này, sau khi thành bị quái giới tàn phá, đã dẫn theo dân trong thành đào vong, cho đến nửa năm trước gặp nhau rồi hợp lực gây dựng nơi đây.
Trò chuyện, đàm đạo với ba người kia một hồi, A Diệt mới hỏi tới chuyện hắn nghi hoặc nhất, cũng là thông tin hắn cần biết để đưa ra những nước đi trong tương lai. Hắn nhìn gã đại hán vạn vỡ rồi hỏi: “Xin hỏi Lạp nguyên hữu, Đại nạn quái giới rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chúng đến từ đâu? Tại sao trước nay tại hạ chưa từng nghe qua?”
Chương 357: Quái giới
Quái giới, một loài sinh vật có hình thù kì dị khó coi, linh trí kém, mang bản năng săn gϊếŧ toàn bộ những sinh linh khác, chỉ cần có thân thể huyết nhục thì đều bị chúng xem là con mồi. Mỗi đầu quái giới trưởng thành có thực lực kém nhất cũng là thất giai ma thú, chỉ là công kích đơn giản, không ẩn chưa quá nhiều huyền diệu, nên so với tu hành giả nhân loại đồng giai thì yếu kém hơn.
Quái giới đạt tới thực lực cửu giai đỉnh phong có thêm một loại năng lực, đó là cấp tốc sinh sản ra hàng trăm quái giới nhỏ, những đầu tiểu quái giới đó chỉ có thực lực từ tứ giai đến lục giai, hơn nữa không thể tồn tại trong thời gian dài. Nhưng nhờ vào số lượng quần công, một đội quân quái giới nhỏ vẫn có khả năng vây gϊếŧ nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, phi thường nguy hiểm.
Về nguồn gốc thì những sinh vật này đến từ một giới khác, được các vị tiền bối thời viễn cổ gọi là quái giới. Vùng không gian đó tiếp giáp với nhị Quốc và tam Vực trên Nhân Yêu Đại Lục, cứ một vạn năm sẽ có xung đột không gian giữa hai giới một lần, tạo ra một vài vết rách không gian lớn, mở đường cho loài sinh vật ăn thịt từ quái giới đến thế giới này.
Từ ngữ Đại nạn quái giới từ đó mà ra, cứ qua vạn năm sẽ tiếp diễn một lần, khiến bao sinh linh tại nhân giới lầm than. Vì thời gian cách mỗi lần đại nạn xảy ra quá lâu, có rất ít thế lực lưu truyền được tin tức này tới cho hậu nhân vạn năm sau, nên đương nhiên nhân loại chẳng mấy ai biết mà chuẩn bị trước cả, đến khi đại nạn lâm đầu thì đã muộn.
Năm quốc gia và vùng lãnh thổ chịu ảnh hưởng lớn nhất bởi Đại nạn quái giới gồm: Thú Loạn Vực, Hắc Phương Vực, Tam Giác Vực, Thủy Quốc, Kim Bồng Quốc. Đây đều là những vùng lãnh thổ nhị và tam lưu, nằm tại vùng rìa Nhân Yêu Đại Lục, không quá ảnh hưởng tới căn cơ của cả đại lục, nên mỗi lần đại nạn phát sinh, không hề được những vùng lãnh thổ khác hỗ trợ.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện từ miệng thành chủ, Diệt Chúng Sinh trong lòng nổi lên biết bao nhiêu sóng to gió lớn, hắn không ngờ nguồn gốc của đám sinh vật xấu xí lại cổ xưa tới vậy, hơn nữa là kiếp nạn của cả quốc gia, chứ không phải chỉ riêng vài châu.
Một gã trung niên với gương mặt có vài phần tuấn mỹ nhìn A Diệt rồi cười nói: “Chuyện này chỉ có các trưởng lão trong những thế lực lớn mới biết từ sớm được, nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh tại những châu hẻo lánh như chúng ta thì biết đến rất muộn. Nhưng tại hạ không ngờ Dược nguyên hữu còn mù mờ thông tin hơn cả chúng ta đó, haha.”
A Diệt nghe vậy nặn ra nụ cười rồi đáp: “Tại hạ từ vài năm trước đã ẩn tu để bế quan trường kỳ, cách đây không lâu mới xuất quan, nên tất nhiên không thể biết đến chuyện này được, để các vị chê cười rồi.”
“Có thể bế quan an lành sau đợt đại nạn giáng thế, đủ thấy Dược các hạ thần thông cao cường.” Một lão già gầy còm nhom lên tiếng, như thể đang muốn dò xét nông sâu hắn.
A Diệt chỉ cười nhạt lắc lắc đầu, sau đó nhìn tới gã đại hán họ Lạp mà hỏi tiếp: “Vậy chẳng lẽ các vị tiền bối Hư Linh cảnh không có hành động gì sao? Cứ mặc cho đám quái giới tàn sát chúng sinh.”
Gã thành chủ cười khổ lắc đầu đáp: “Tất nhiên bọn họ cũng có hành động chứ, nhưng cũng chỉ bảo vệ được phần nào trong phạm vi thế lực mình mà thôi, đâu rảnh hơi quan tâm tới những châu không thuộc quyền quản lí như chỗ chúng ta được. Hơn nữa đám quái giới cũng không đơn giản, tự có con đứng ra ngăn cản các vị tiền bối ấy.”
Họ Diệt như đã đoán ra liền nói: “Vậy là trong đám quái giới cũng có con đạt tới thượng vị, xem ra đại nạn này thực sự khó nhằn.”
Tên trung niên ngồi cách hắn không xa cũng nói: “Không biết đến bao giờ thì đại nạn mới thực sự kết thúc nhỉ? Nếu không chúng ta cứ co cụm một chỗ thế này trong thời gian dài cũng không phải cách, tài nguyên tu luyện sẽ ngày càng giảm.”
Lạp thành chủ như tìm hiểu được không ít thông tin, liền trả lời: “Ta cũng không rõ mỗi khi diễn ra thì đại nạn sẽ kéo dài trong bao lâu, chỉ biết sau khi những vết rách liên thông giữa hai giới đóng lại, thì không lâu sau đại nạn sẽ kết thúc.”
Thấy ba người khác trong phòng đều tỏ vẻ nghi hoặc, gã cười hắc hắc giải thích: “Quái giới có thực lực thượng vị sẽ không bao giờ sinh sống lâu dài tại nhân giới chúng ta, một khi các vết rách không gian đóng lại, thì chúng sẽ trở về thế giới của bọn chúng. Lúc đó nhân giới này chỉ còn sót lại những đầu quái giới linh trí kém, không chịu trở về mà thôi.
..Với năng lực của các vị tiền bối Hư Linh cảnh, thì không lâu sau tất nhiên đã tàn sát toàn bộ quái giới còn sót lại rồi, từ đó đại nạn coi như chấm dứt hoàn toàn.”
Lão già gầy lên tiếng: “Chỉ là không biết đến khi nào thì những vết rách không gian mới đóng lại triệt để, nếu chỉ mười năm đổ lại thì những kẻ như chúng ta còn chịu đựng được, chứ mấy chục thậm chí trăm năm thì coi như xong!”
Nghe lão nói vậy, ai nấy chỉ biết thở dài bất lực. Nếu như bỏ tất cả để một mình ẩn tu, thì tồn tại đẳng cấp bọn họ có tỉ lệ cao giữ được mạng trong đại nạn lần này, chỉ là phải lẩn trốn trong nhiều năm, ở tại những nơi cằn cỗi nguyên khí kém, không thể tự do kiếm tài nguyên tu luyện cho bản thân.
Nhưng nếu xui xẻo ở tại bên trong phạm vi cảm ứng khi quái giới thượng vị giáng lâm, thì đám Bỉ Ngạn cảnh như bọn họ cũng chỉ là sâu kiến, không tránh khỏi bị tiêu diệt.
Ba người kia mở một bữa tiệc rượu chiêu đãi A Diệt, bốn gã Bỉ Ngạn cảnh vừa dùng bữa vừa trò chuyện những một ngày liền, sau đó A Diệt mới tạm biệt ra về. Trong lúc đàm đạo, thành chủ cùng hai người kia đã ngỏ ý mời hắn tọa chấn Tân Hợp thành này, làm vị thủ lĩnh thứ sáu của thành trì, có được lượng tài nguyên hàng năm không nhỏ, nhưng hắn nói cần thời gian suy nghĩ.
Đợi hắn phi độn rời khỏi phủ thành chủ, ba người còn ngồi lại trong sảnh mới tắt đi nụ cười, gã trung niên tuấn mỹ quay đầu lại hỏi đại hán: “Lạp huynh, tu vi hắn có lợi hại không? Sao ta không thể dò xét ra?”
Lạp thành chủ sắc mặt trầm tư rồi mở miệng đáp: “Có lẽ mạnh.”
Nghe vậy cả lão già gầy và trung niên kia đều cả kinh nhìn nhau, họ không nghĩ tới tên thanh niên cực kỳ tuấn mỹ đó lại lợi hại như thế. Họ không kinh nghi vì từ ‘mạnh’ mà thành chủ nói, mà kinh nghi vì từ ‘có lẽ’, điều này chứng tỏ đến cả thần niệm của gã đại hán cũng không thể nhìn ra rõ ràng cảnh giới của thanh niên họ Dược kia.
“Lạp thành chủ tu vi đại thành Bỉ Ngạn cảnh, thực lực cao nhất trong năm thủ lĩnh hiện tại của Tân Hợp thành ta, công pháp tu luyện cũng có một phần tăng phúc thần thức, vậy mà không thể nhìn ra sâu cạn của họ Dược! Phải toàn lực lôi kéo tên đó mới được.” Gã trung niên có vài phần tuấn mỹ nghĩ thầm.
Hai người khác cũng đang có tính toán riêng của mình, cho dù hiện tại bọn họ cùng ở trong một tòa thành, nhưng cũng không tránh khỏi xung đột nội bộ, vậy nên sẽ tìm cách kéo thêm nhân thủ về phe mình.
Ngồi trong trang viện của bản thân, A Diệt trầm tư suy tính không thôi, thi thoảng dùng tiếng lòng trao đổi với Ma Quân, tính toán đường đi nước bước tiếp theo.
Hồi gặp mặt thành chủ cùng hai gã đồng giai khác A Diệt đã tận lực che giấu tu vi, bởi vì hắn muốn nhờ vậy để hỏi han được nhiều thông tin cần thiết hơn. Chứ nếu hắn để lộ ra tu vi thật sự, thì sẽ bớt được họ Lạp coi trọng, bởi dù sao gã ta cũng là một tên đại thành. A Diệt cứ làm cho bản thân thâm sâu khó lường, như vậy mới khiến đám người kia kiêng kị.
Giờ thông tin cần thiết đã thu thập đủ, hắn đang muốn đi tới những tòa đại thành, nằm dưới quyền quản lí của thế lực đỉnh tiêm. Một phần vì hắn đang cần thu thập những vật cần thiết cho tu hành, mà phần lớn vì muốn được an toàn. Chứ ở nơi khỉ ho cò gáy, cả châu còn không có tới chục gã Bỉ Ngạn cảnh này, một khi quái giới bạo phát thì có khi chết lúc nào không hay.
Tu vi A Diệt hiện tại đã đạt tới viên mãn tiểu thành, không thể tiến thêm. Thứ hắn cần hiện tại là những dược phương luyện chế đan dược hỗ trợ tấn cấp, cùng củng cố cảnh giới. Ma Quân đã biết cách luyện chế một vài loại, nhưng nhiêu đó xa xa không đủ, sau cái lần liên tiếp tấn cấp thất bại, hiện tại căn cơ của hắn phi thường kém.
Vài ngày sau có một lão già âm hiểm tới động phủ hắn bái phòng, lão chính là kẻ có tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại thành còn lại trong thành trì này. Lão ta chiến lực thực sự không thua kém gì gã họ Lạp, nhưng vì là ma tu nên được ít người ủng hộ, vô duyên với chức vị thành chủ, cũng là vị thủ lĩnh có ít thủ hạ nhất trong thành.
Lão tới chào hỏi rồi ngỏ ý muốn lập minh ước với A Diệt, nhưng rất nhanh đã bị hắn từ chối. Với tu vi thâm sâu của hắn, lão già cũng không dám tỏ ra tức giận, chả mấy chốc đã tay không ra về.
Hôm sau vị Bỉ Ngạn cảnh còn lại cũng đã tới tìm hắn, là một mỹ phụ có vài phần tư sắc, cũng là đến vì cái ý muốn kết minh đó. Ả nói mình có mười đứa con gái, ai nấy xinh đẹp ngoan hiền, tư chất cao, chỉ cần A Diệt đồng ý hỗ trợ ả đẩy cao địa vị trong thành, thì ả sẽ gả toàn bộ những thanh thiếu nữ ấy cho hắn.
A Diệt rất kiên quyết từ chối kèo thơm này, đồng dạng mỹ phụ cũng rất nhanh đã rời đi, thất bại trong việc lôi kéo hắn. Đến giờ họ Diệt mới triệt để hiểu được tình hình trong thành lúc này, xem ra năm vị thủ lĩnh mỗi người đều có tính toán riêng, không hề đoàn kết như vẻ bề ngoài.
Hắn nhắm mắt lại, tĩnh tọa trong gian phòng đã tắt nến, miệng thì thào: “Ta quyết định rồi, ngày mai sẽ bí mật rời đi, cố gắng đến cư trú tại một đại thành. Chứ ở tại nơi này loạn trong giặc ngoài, thật là đau đầu.”
Chương 358: Triệu tập
Một quảng trường hình vòng cung cực kỳ rộng lớn cố định giữa hư không, xung quanh là cảnh nhật nguyệt lưu chuyển, thiên không chuyển sắc triền miên, song mùa không ngừng hoán đổi, cảnh tượng hết sức huyền diệu.
Trên quảng trường rộng cả trăm dặm lúc bấy giờ có mười thân ảnh di chuyển, đang cùng nhau tản bộ tiến tới vị trí trung tâm, nơi có một tòa đại trận đang bạo khởi quang mang tọa lạc.
Xung quanh cỗ trận pháp tinh diệu đó có chừng trăm người, ai nấy mang trên thân y phục giống nhau, nửa trên gương mặt đều bị tấm phù kì dị che lại, ngồi xếp bằng bất động duy trì sự ổn định của đại trận.
Khi nhóm mười người đi tới phụ cận đại trận, liền có một lão già ngồi cách đó không xa đứng lên, tiến tới phía bọn họ, dường như lão là người trông coi nơi đây. Lão già ôm quyền hành lễ, rồi cung kính nói: “Bẩm các vị tiền bối, năng lực rà soát thiên địa của đại trận đã được thôi động, chỉ chờ chư vị tiền bối động thân sử dụng.”
Mười người có nam có nữ, có hài đồng, thiếu niên, và cả thanh niên, ai nấy đều khí chất vĩ ngạn, uy vũ bao la, thần thái phong trần. Một gã nam tử thanh niên gật đầu với lão già, sau đó nhìn tới phía thiếu nữ xinh xắn trong nhóm người, mỉm cười lên tiếng: “Thanh Trúc Hầu tiên tử, việc này năng lực của các hạ là phù hợp nhất, nên xin làm phiền rồi.”
Nhìn những người khác cũng không ai có ý kiến gì, xinh xắn thiếu nữ mới gật nhẹ đầu rồi bước tới phía tòa đại trận, cùng lúc đó lão già trưởng quản liền hô lên: “Mở cửa đại trận!”
Đứng giữa tòa pháp trận lớn chứa vô số hoa văn ấn ký kì dị, thiếu nữ ngọc thủ nhẹ nhàng bắt pháp quyết, quanh thân lưu chuyển vài tia hào quang thanh sắc, đang dần khống chế ánh sáng của cả tòa đại trận.
Chín người còn lại ai nấy đều chăm chú quan sát, một nữ hài tuổi không đến mười lên tiếng hỏi: “Nếu chuyện này thành công, thì liên minh chúng ta sẽ có thêm lượng lớn nhân thủ, nhưng liệu đủ sức đối chọi lại với đợt bộc phát mạnh nhất của Đại nạn quái giới sắp tới chứ?”
Một gã thiếu niên tuấn mỹ không rõ nam nữ mỉm cười trả lời: “Ta nghĩ là được, dù sao trong lãnh thổ nhị quốc tam vực chúng ta cũng có rất nhiều tu hành giả ẩn tu, không chịu gia nhập thế lực nào cả, nếu kêu gọi được bọn chúng, thì lượng thủ hạ dưới chướng chúng ta phải tăng lên gấp nhiều lần.”
“Cần kêu gọi nhất là đám tiểu gia hỏa Bỉ Ngạn cảnh, chỉ có đẳng cấp này mới đủ sức đấu với quái giới trưởng thành, hoặc chấn thủ một phương tiền tuyến cỡ nhỏ, còn những tồn tại thấp hơn thì không đáng để tâm tới.” Một tên thanh niên cao lớn ngữ khí lạnh lùng nói.
Nữ tử quyến rũ đứng kế bên nghe vậy gật đầu: “Tới lúc đó tên nào mạnh thì cho cầm quân một phương, còn yếu thì đem hết lên tuyến đầu làm pháo hôi, đỡ cho chúng ta bao nhiêu sức lực, cũng giúp bớt tổn thất thủ hạ trung thành dưới chướng.”
Đúng lúc này, tiếng ầm ầm vang lên bất ngờ, một cột thanh hồng hào quang bắn thẳng lên giữa thiên không, khiến cho trời đất quay cuồng, nhật nguyệt đảo chiều.
....................
Trên một mảnh rừng vô danh, chợt có hàng tá cây cối bị cuốn mạnh theo một luồng gió lạ, thì ra phía trên bầu trời có một đạo độn quang đang xé gió phi hành. Không lâu sau lục sắc quang mang đáp xuống nghỉ ngơi cạnh một hồ nước, lộ ra thân ảnh một gã thanh niên tuấn mỹ, còn ai ngoài Diệt Chúng Sinh.
Cách đây vài ngày hắn đã bí mật rời khởi Tân Hợp thành, một mạch bay sâu vào vùng trong Thú Loạn Vực, muốn cư trú tại một tòa đại thành nào đó. Trên đường đi hắn đã chạm trán không dưới mười đầu quái giới, nhưng đều đã giải quyết rất nhanh, con mạnh nhất mà hắn gặp phải cũng chỉ có tu vi bát giai mà thôi, không có uy hϊếp.
Cái A Diệt sợ là những đợt bạo phát tiếp theo trong đại nạn, vậy nên mới cấp tốc tìm tới thành trì lớn để được che chở, chứ không muốn một mình đối chọi. Nghĩ lại hắn cũng chỉ biết cười khổ, trước đó hắn còn tính rời khỏi Thú Loạn Vực đến quốc gia khác để tránh nạn, nào ngờ các vùng lãnh thổ lân cận đều đồng dạng bạo phát Đại nạn quái giới.
Sau khi khôi phục được phần nào nguyên lực, hắn liền đứng dậy thu lại trận pháp, rồi chuẩn bị tiếp tục phi hành, thì lại có khách không mời tìm tới. Vì mệt mỏi sau thời gian dài phi hành, cộng thêm việc hắn chỉ cảnh giác trong phạm vi nhỏ xung quanh mình, nên A Diệt mới không phát hiện ra hai vị khách kia từ sớm.
Hai người vừa tới đều có bộ dáng trẻ trung, bề ngoài chỉ chừng hai mươi mấy, một gã xấu xí với thân hình vạn vỡ, gã kia anh tuấn nhưng lại khá gầy, đi cùng nhau trông không hợp chút nào. Cả hai chậm rãi bay tới phía A Diệt, lúc này hắn vẫn còn đang đứng bất động trên mặt đất, hai tên đó lặng lẽ tản ra, một kẻ đứng phía trước, tên còn lại đứng ở đằng sau.
“Hai vị không biết tìm tới tại hạ là có chuyện gì vậy?” Tuấn mỹ thanh niên bày ra bộ dáng đề phòng hỏi.
Anh tuấn nam tử đứng trước mặt hắn nghe vậy liền tươi cười chắp tay rồi đáp lời: “Xin tự giới thiệu, tại hạ là Mạt Lã, còn vị yêu huynh phía sau là A Lạp Hùng, tới đây muốn mời vị bằng hữu nhân loại về tệ phủ của chúng ta làm khách một chuyến.”
A Diệt lộ ra sắc mặt bất ngờ rồi hỏi tiếp: “Lý do là gì? Tại hạ dường như chưa từng đắc tội với thế lực yêu thú nào tại châu này.”
Gã nam tử đối diện liền cười đáp: “Các hạ hiểu lầm rồi, bọn ta muốn mời các hạ tới đại bản doanh để dự tiệc, vì lão tổ của chúng ta rất thích kết giao tứ phương, nên đám thủ hạ như chúng ta mới muốn mời về cho ngài được cả những vị bằng hữu nhân loại.”
Họ Diệt trong lòng trầm tư, sau đó tiếp tục dò hỏi, hai bên lời qua tiếng lại một hồi, hắn mới hiểu ra mục đích thực sự của hai kẻ này là gì.
Tại châu này có một thế lực ẩn danh do thượng yêu cầm đầu, tụ tập rất nhiều dòng tộc yêu thú, nhưng hiện tại đối mặt với hạo kiếp, thế lực đó lại rất khó đứng vững vì không có nhiều tu hành giả cấp bậc cao. Hiện nay mỗi một kẻ có tu vi Bỉ Ngạn cảnh hay yêu soái đều là nhân thủ trọng yếu trong mỗi thế lực, vậy nên chúng mới hết lòng săn lùng lôi kéo nhân thủ bất kể nhân yêu.
Ngoài mặt thì nói là mời hắn đến dự tiệc, nếu ở tại đó lâu dài sẽ được nắm trong tay một binh đoàn yêu thú, được tiền bối thượng yêu che chở, nhưng thực chất muốn bắt hắn về làm pháo hôi cấp cao. Hắn chắc chắn sẽ trở thành kẻ cầm đầu đám yêu binh tại tuyến đầu, một khi đại nạn kéo tới sẽ là người đầu tiên phải xuất lực, nếu có hiểm nguy cũng là kẻ đầu tiên phải bỏ mạng.
Không lâu sau ba thân ảnh đã phi độn cùng một hướng, A Diệt không còn cách nào từ chối chỉ có thể đi theo bọn chúng, một tên bay trước dẫn đường, tên còn lại kẹp ngay phía sau. A Diệt đang suy tư trong lòng, theo bọn chúng nói thì nơi đây còn cách khá xa đại bản doanh, nếu hắn muốn thoát thân thì phải nhanh chóng hành động.
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một hộp ngọc, rồi chậm rãi mở nắp hộp ra, gã xấu xí to con bay ngay phía sau A Diệt thấy vậy liền trở nên đề phòng, lên tiếng hỏi: “Không biết trong chiếc hộp đó chứa thứ gì vậy Dược bằng hữu?”
Thấy thần thức cả hai tên yêu soái khóa chặt lên người mình, A Diệt mỉm cười mà nói: “Không lâu trước đây tại hạ có vô tình tiến vào một vùng hiểm địa, sau đó thu được một gốc linh dược rất không tồi, nhưng tiếc là loại linh dược này chỉ có tác dụng với yêu thú như chư vị.”
Thấy hai kẻ kia tỏ ra vẻ hứng thú, hắn liền nói tiếp: “Hai vị là yêu soái, chắc chắn thời gian sống dài đằng đẵng cũng đã thu thập được không ít kì chân dị bảo, trong đó có lẽ có một vài loại không có mấy tác dụng với yêu thú, mà thiên về nhân loại hơn. Tại hạ muốn dùng gốc linh dược này để đổi lấy những thứ đó từ hai vị.”
“Ồ, nghe thật hấp dẫn, vậy Dược bằng hữu hãy để cho chúng ta được mở mang tầm mắt, xem thứ linh thảo đó rốt cuộc là loại gì. Nếu thực sự có ích với hai người bọn ta, thì tại hạ hứa sẽ bỏ ra những vật phẩm đồng giá để trao đổi.” Tên nam tử anh tuấn liền tỏ vẻ hứng thú nói.
“Tại hạ tin tưởng chữ tín của hai vị đó.” A Diệt mỉm cười nói, rồi cách không đưa hộp ngọc bay tới trước mặt gã nam tử anh tuấn, sau đó nắp hộp mở ra, để lộ linh dược bên trong. Hai tên kia dò xét qua mà không thấy trong hộp ngọc có khí tức nguy hiểm, liền tới gần hướng ánh mắt vào bên trong, sau khi nhìn rõ gốc linh dược đó thì cả hai cả kinh hô lên: “Là Cường Yêu Thảo!”
Thấy biểu hiện thất thố của bọn chúng, A Diệt chỉ mỉm cười, hắn đã đoán trước hai tên này sẽ trở nên như vậy. Gốc linh dược kia chính là một trong những vật phẩm, mà Kim Ngân nhị nữ đem làm thù lao cho gã Lạc Nhĩ, thứ mà bát giai yêu thú cũng rất cần thì sao hai tên thất giai này cưỡng lại được.
Hai tên kia ai nấy đều không giấu nổi ánh mắt tham lam, trong lòng đang đấu tranh, nghĩ nên lấy vật phẩm chân quý ra để đổi, hay là gϊếŧ người đoạt bảo. Đột nhiên thì dị biến đã phát sinh!
Không trung xung quanh thình lình xuất hiện chín cây trận kỳ, ngay tức thì tạo ra một nhà tù năng lượng cỡ nhỏ, trói chặt hai gã lại với nhau. Tiếng lôi minh gầm lên, tên thanh niên tuấn mỹ chưa tới nháy mắt đã tiếp cận hai người, đôi hắc dực bạo phát ma lực cường đại hung hăng trảm xuống, cuồng bạo xé tan thân thể cả hai.
Hai cỗ thi thể không lành lặn rơi xuống mặt đất, lộ ra là một con gấu đen to lớn, cùng một con khỉ kì dị, hai thất giai yêu thú tới khi chết cũng không cam lòng mà nhắm mắt.
Thấy miếng ngọc bội còn lành lặn nằm trong bàn tay cự viên, A Diệt không khỏi thở phào nói: “May mà ta ra tay nhanh chóng, nếu chậm thêm nửa khắc để hắn kịp bóp nát tấm ngọc bội đó, thì hiện giờ hình chiếu của thượng yêu đã đến đây rồi!”
Hắn vội vã thu lấy nạp giới cùng yêu đan của hai tên kia, sau đó cấp tốc phi độn rời đi. Tuy vừa rồi hắn ra tay nhanh chóng khiến không kẻ nào biết chuyện diễn ra ở khu vực này, nhưng hai tên đó chết chắc chắn vật đại biểu sinh mệnh của chúng trong thế lực đã vỡ vụn, thượng yêu chắc chắn sẽ phát tán thần niệm dò xét khắp nơi, hắn phải tránh đi càng xa càng tốt.
“Vừa rồi khi ra tay tiễn hai kẻ kia, ta có cảm giác đã bị ai đó trông thấy, hi vọng đây chỉ là ảo giác.” Trong thâm tâm hắn tự lẩm nhẩm, bản thân vẫn đang cấp tốc phi hành, đạo lôi quang gào thét bắn thẳng trên trời cao.
Nhưng ba tuần trà sau đã thấy một luồng tinh quang từ trên trời cao bay về phía hắn, tốc độ hoàn toàn vượt qua hắn, A Diệt cảm ứng thấy thứ đó cùng dạng với truyền tin phù chứ không phải vật gì nguy hiểm, liền dừng lại xem thử là thứ gì.
Ngay khi bay tới trước mặt A Diệt, tinh điểm liền phát nổ tạo ra những đốm sáng li ti, sau đó ngưng tụ lại thành những dãy chữ giữa hư không. Dãy chữ vừa hiện ra liền có một thanh âm uy nghiêm lên tiếng, nói lên nội dung của các hàng chữ đó.
“Ngũ Đại Minh triệu tập toàn bộ tu hành giả Bỉ Ngạn cảnh, đề nghị những ai nhận được tin này hãy tới thành trì gần nhất có chuyển tống trận, dịch chuyển dần tới Đệ Nhất thành tại lãnh thổ mà mình đang ở, hội họp với các tồn tại cùng cảnh giới khác, chờ đợi mệnh lệnh từ thủ lĩnh hội.”
“Kẻ nào bỏ trốn hoặc không thực hiện theo lệnh triệu tập, thủ lĩnh hội của Ngũ Đại Minh ta sẽ tự mình đưa hình chiếu tới tiêu diệt!”
Chương 359: Nghị sự
Tại trung tâm một thành trì rộng lớn, dân cư đông đúc, có vài thân ảnh đang bước lên một bệ đá cổ, chính là một cỗ chuyển tống trận loại nhỏ. Khi ai nấy đều đã đứng vững giữa bệ đá, thì toàn bộ khoảng sân rộng bỗng chốc phát quang, hoa văn kì bí hiện lên tại đầy rẫy quảng trường, chuẩn bị xuất động năng lực chuyển tống.
Một gã trung niên là thống lĩnh trong tòa thành, lúc này ôm quyền tới những bóng người đứng trong chuyển tống trận, cung kính lên tiếng: “Cung tiễn các vị tiền bối, cầu chúc các ngài thành công chống chọi lại đại nạn, cứu giúp chúng sinh tại Thú Loạn Vực.”
Những tên binh lính xung quanh khu vực này hết thảy đều hành lễ, sau đó nói lên những lời mà thống lĩnh vừa nói, ngay sau đó cột sáng bắn thẳng lên trời cao, đưa những kẻ trong chuyển tống trận dịch chuyển tới tòa thành khác.
Ngay khi xuất hiện tại đầu bên kia chuyển tống trận, mấy người đó lại được thống lĩnh tại thành trì đó dẫn tới cỗ chuyển tống trận khác, tiếp tục dịch chuyển đi. Qua bốn lần thì họ mới đến được nơi cần tới, chính là tòa đại thành được xem là lớn bậc nhất Thú Loạn Vực, cứ điểm của toàn bộ thế lực nhân loại đỉnh tiêm, Đệ Nhất thành.
“Mời chư vị tiền bối đi hướng này.” Một thị nữ trẻ trung, gương mặt xinh đẹp, vóc dáng gợi cảm, cung kính đi trước dẫn đường, phía sau chính là nhóm người sau vài lần mới chuyển tống tới nơi đây. Trong nhóm có tổng cộng sáu người, đa số đều mang bộ dáng già cả, người thu hút sự chú ý nhất là một tên thanh niên có dung mạo tuấn mỹ, hắn họ Dược tên Hảo Nhân.
Vài ngày trước khi nhận được lời triệu tập đó, hắn đã suy tư rất nhiều, bản thân hắn không muốn phải bán mạng cho người một chút nào, nhưng không nghe theo thì khó dữ mạng nhỏ. Các tồn tại thượng vị trong liên minh mới thành lập này có thể tra ra vị trí từng gã tán tu, thì chắc chắn có thể đưa hình chiếu tới đó, nếu muốn gϊếŧ hắn thì dễ như trở bàn tay.
A Diệt chỉ còn cách bước đến đâu hay đến đó, cứ theo lệnh triệu tập mà làm, dù sao bản thân hắn cũng có nhiều thủ đoạn bảo mệnh, có thể ứng phó nếu bị đem đi làm pháo hôi.
Hắn tới thành trì có chuyển tống trận gần vị trí mình đang đứng nhất, là Cửu Nhất thành, nơi đó có thể chuyển tống tới Thất Bát thành. Đến đó hắn mới biết có đội đặc sứ phụ trách chuyên tiếp đón những người được triệu tập như hắn, bản thân hắn sẽ không cần bỏ tiền túi ra để chuyển tống, hơn nữa còn được đám tiểu bối coi là những người cứu thế.
Vì chuyển tống trận mỗi khi khởi động sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, nên hắn phải chờ đợi một tuần mới có thể chuyển tống một lượt, theo hắn còn có năm gã đồng giai khác, tất cả đều là tán tu.
Đi ra khỏi hành lang âm u, cả đám người đều không khỏi nhìn ngắm cảnh tượng xung quanh, bởi vì nơi đây thực sự rất phồn hoa, hơn hẳn những thành trì khác, không hổ danh là Đệ Nhất thành.
A Diệt cùng mấy người khác mỗi tên đều được an bài tại một động phủ rất tốt, tương đương với bậc bạch kim, đội ngũ tiếp đón rất nồng nhiệt. Theo những gì thị nữ nói, thì bọn họ có thể hoạt động tự do trong thành, chờ đợi chừng nửa tháng nữa để tất cả những kẻ khác tập hợp, sau đó hội nghị lớn nhất Thú Loạn Vực sẽ diễn ra.
Thời gian đó họ Diệt tranh thủ đi khắp các phường thị và hội đấu giá, thu mua không ít tài liệu cần thiết, để Ma Quân luyện chế đan dược củng cố vững chắc tu vi. Tại đây hắn cũng kết giao được với không ít tồn tại đồng giai, còn gặp một vài kẻ đã từng quen biết hồi ở Đệ Ngũ thành.
Ngồi trong động phủ của bản thân, nhìn những thứ được ghi trong tờ giấy lơ lửng trước mặt, A Diệt thở dài nói: “Trúc Long Quyết ta tu luyện đã đạt tới viễn mãn tầng 2, nhưng muốn bước vào tầng 3 phải có không ít ngoại vật phụ trợ, giờ kiếm đủ những thứ đó thôi cũng đau đầu rồi.”
“Vậy mà Ma Quân ngươi còn đưa ra danh sách này, đều là những vật vô cùng quý hiếm, kêu ta biết đi đâu mà tìm đây?” Nói rồi hắn thả người tựa vào vách tường, mệt mỏi nhắm mắt.
Thanh âm Ma Quân bất mãn vang lên: “Hừ, bản thân ta còn đang tập trung dốc sức luyện ra đan dược tốt nhất để cho ngươi phục dụng, vậy mà ngươi ngược lại kêu ca về việc ta nhờ, đúng là một tên khốn nạn.”
“Nhưng những thứ ghi trên này rất chân quý khó tìm, có khi trăm năm sau ta vẫn chưa sưu tập đủ nữa.” A Diệt bất lực đáp.
Ma Quân liền nói: “Ta đâu có bắt ngươi phải nhanh chóng tìm kiếm những thứ đó đâu, cho dù mất trăm năm cũng chẳng sao cả, số tài liệu lần trước ngươi kiếm đủ ta còn chưa xử lý xong đây.”
A Diệt tỏ vẻ tò mò dò hỏi: “Ngươi có thể tiết lộ cho ta biết ngươi cần mấy vật đó để làm gì không?”
Tên đó cũng không giấu giếm nữa mà nói ra mục đích thật sự khiến A Diệt chấn động không thôi. “Ta dùng những thứ này để luyện chế đan dược cùng bảo vật, giúp ta tăng xác suất thoát khỏi không gian ngăn cách của Cang Tráo Luân, đưa chân thân ra ngoại giới, hòa nhập nhục thể bản thân với nhân giới các ngươi!”
“Ngươi... ngươi nói thật sao?” A Diệt thật sự thất thố, nếu chuyện này là thật, thì chả khác gì bên cạnh hắn có một tồn tại mạnh mẽ, độ an toàn cũng theo đó mà tăng lên.
Ngữ khí Ma Quân vui vẻ, cười hắc hắc đáp: “Tất nhiên, ta đây lên kế hoạch này từ rất lâu rồi, tới lúc đó nếu thành công thì cặp đôi song sát chúng ta sẽ đánh đâu thắng đó, vô địch tại hạ vị!”
Nghĩ đến viễn cảnh đó mà A Diệt đã thấy kích động rồi, trước giờ hắn luôn một thân một mình, chưa bao giờ thực sự tin tưởng bất kì kẻ nào, bằng hữu từng vào sinh ra tử không hề có. Nếu sau này Ma Quân tồn tại được ở ngoại giới, thì hắn sẽ có trợ thủ đắc lực, dù sao hắn và tên đó có khế ước, nên hoàn toàn có thể tin tưởng lẫn nhau.
Ma Quân liền dội một gáo nước lạnh: “Ngươi đừng có vội mừng, muốn thu thập đủ những tài liệu ta cần là vô cùng khó khăn, chưa kể cho dù có thu thập đủ thì ta vẫn không chắc chắn thành công thoát ra được, chỉ là tăng thêm xác suất thôi.”
“Không sao, tỉ lệ cao hơn chút nào thì hay chút nấy, thời gian tới ta sẽ cố gắng thu thập những tài liệu này, chắc chắn sẽ tìm đủ trong thời gian sớm nhất.” A Diệt kiên quyết hứa, hắn rất muốn có trợ thủ đắc lực trong tương lai. Cả hai người đã đồng hành rất lâu rồi, Ma Quân cũng từng cứu mạng hắn vài lần, nên việc này hắn sẽ dốc sức hỗ trợ tên đó đạt được mục đích.
Ngày hôm sau, thời điểm diễm ra hội nghị lớn nhất đã tới, cuộc họp của những kẻ được liên minh cưỡng ép triệu tập. Trong một sảnh hội nghị cực lớn, ngay khi A Diệt bước vào bên trong đã không khỏi choáng ngợp, bởi vì những kẻ trong đại sảnh này đều là tồn tại Bỉ Ngạn cảnh, đi đâu mới có thể nhìn thấy nhiều đồng giai như vậy chứ.
Hắn tùy ý đi tới một cái ghế trống rồi ngồi xuống, nơi đây có vô số ghế được xếp thành hình vòng cung hướng mặt vào bên trong, lúc này gần như tất cả ghế đều đã có người ngồi. A Diệt khẽ đảo mắt nhìn qua các gương mặt xa lạ, hắn đếm sơ cũng phải có ngàn người, trong đó có không ít kẻ tu vi cao hơn hắn.
Lúc này tại bên trong đại sảnh đã tập hợp đủ các loại người, hiền lành, tính bình, khó tính, hung tàn, độc ác, hội tụ đủ sắc thái của tu hành giả. Khi toàn bộ mọi người đã an tọa trên ghế, thì ba trưởng lão đại biểu cho liên minh mới xuất hiện, đồng dạng ngồi tại ba chiếc ghế bắt mắt.
Ba người này thuộc ba thế lực đỉnh tiêm nhân loại tại Thú Loạn Vực này, gồm Dương Viêm Điện, Huyền Ma Quật, Huyễn Âm Đình. A Diệt nhận ra một người trong số đó, mỹ phụ xinh đẹp quyến rũ với khí chất cao quý, nàng ta tên Dung Y thường tu hành tại Đệ Ngũ thành.
“Họ Dung đó chắc chắn có thực lực cực hạn trong Bỉ Ngạn cảnh, vậy hai người kế bên không thể yếu hơn được, xuất ra ba người này cũng đủ chiếm ưu thế trước những người trong đây rồi.” A Diệt nghĩ thầm, dù sao những kẻ được cưỡng ép triệu tập tới đây, đều là tán tu hoặc kẻ cầm đầu trong các gia tộc, thế lực nhỏ, tu vi đều không quá cao trong cảnh giới này.
Ngàn người trong đại sảnh chỉ có ba mươi mấy kẻ đạt tới tu vi đại viên mãn, nhưng mấy kẻ này A Diệt có thể dùng thần niệm nhìn ra sâu cạn, chứng tỏ không phải loại cao thủ, hoặc được Tổ chi pháp tắc công nhận. Hơn hai trăm kẻ có tu vi đại thành, còn lại chừng bảy trăm người tu vi tiểu thành, thậm chí có kẻ còn chưa luyện được bảo cụ bản mệnh.
Sau màn giới thiệu bản thân cùng chức vụ hiện tại trong Ngũ Đại Minh, ba kẻ đại diện liên minh bắt đầu lên tiếng nói về nội dung lần mở hội nghị này.
Trang Phương, trưởng lão đến từ Huyền Ma Quật nói: “Những người có mặt tại đây ai nấy đều là những tồn tại mạnh mẽ, uy chấn một phương, chắc hẳn đã đoán ra mục đích được triệu tập đến Đệ Nhất thành này.”
“Đại nạn quái giới là thảm họa của toàn bộ Thú Loạn Vực, một khi đại nạn mạnh nhất bạo phát, sẽ không kẻ nào có thể trốn thoát được. Mỗi người trong chúng ta đều có một phần trách nghiệm chống lại đám quái giới, vừa để giữ bản thân không bị ăn thịt, vừa bảo vệ những sinh linh nhỏ yếu tại nơi mà bản thân chúng ta đang sống.”
Nam tử Thành Ngu, trưởng lão Huyễn Âm Đình tiếp lời: “Có lẽ trong đây không ít người bất mãn vì bị triệu tập tới, thậm chí có người còn từng kết thù với những thế lực bọn ta, nhưng hiện tại chúng ta có chung một kẻ thù, nên lúc này tất cả phải đồng tâm hiệp lực, ra sức chống chọi với đại nạn sắp lâm đầu.”
Quyến rũ mỹ phụ Dung Y cũng lên tiếng: “Các vị tiền bối trong thủ lĩnh hội cũng sẽ không bắt chư vị chiến đấu không công, liên minh chúng ta có danh sách cống hiến rồi đổi thưởng cực kỳ phong phú, người nào khi lên tiền tuyến gϊếŧ được nhiều quái giới, thì tự nhiên phần thưởng nhận được sẽ rất kinh người!”
Chương 360: Áp lực
Trong nghị sự điện vừa trải qua một phen tranh chấp đàm phán, tại đây ai nấy đều là những lão cáo già đã sống đằng đẵng mấy trăm năm, không ai xuẩn chiến đấu không công cả, họ muốn đòi thêm quyền lợi cho bản thân mình. Nghĩa vụ ngăn chặn đại nạn cứu giúp chúng sinh tuy phải làm, nhưng cũng không thể bỏ ra nhiều mà nhận lại chả được bao nhiêu.
Đối với những tồn tại đứng đầu hạ vị như những người ở đây, thì dù cả một vực bị san bằng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới họ, họ có thể bảo mạng rồi đến những nơi khác, với thực lực của họ thì dù đi đến đâu cũng sẽ được mời gọi.
Ba gã trưởng lão đại diện liên minh không khỏi đau đầu trước cả ngàn người này, nhìn tên nào tên nấy đều bất mãn trước cách đe dọa triệu tập của liên minh, nói rằng nếu phần thưởng không đủ sức nặng thì bọn họ nhất quyết không liều mạng với đám quái giới.
Đám cáo già này chỉ im lặng khi trông thấy danh sách thưởng phạt của liên minh, vừa được ba vị trưởng lão ban bố ra, bấy giờ một vài kẻ luôn bày ra sắc mặt bất mãn mới thu liễm lại, vì thực sự những phần thưởng mà Ngũ Đại Minh đưa ra rất chân quý, có tác dụng rất lớn với cảnh giới bọn họ hiện tại.
Nhìn tờ danh sách ghi các phần thưởng đang lơ lửng trước mặt, A Diệt trầm trồ không thôi, những vật phẩm cực hiếm hoặc có giá trên trời đều có mặt trong đó, khiến hắn tâm động: “Cường Nguyên Quả, linh dược tăng thọ nguyên cho tu hành giả hạ vị vậy mà cũng có trong này, xem ra những kẻ cầm đầu liên minh đã bỏ ra không ít vật trên thân.”
Mắt hắn khẽ đảo qua một vòng, thấy không ít kẻ nổi lên ý chí chiến đấu, hoặc điên cuồng, hoặc mong chờ. Nhất là những tên đã bị kẹt rất lâu tại bình cảnh, hoặc cách thời gian đại nạn không còn xa, lúc này khóe mắt lộ ra sự tham lam thấy rõ.
Đột nhiên ba gã trưởng lão của liên mình đồng loạt đứng dậy, rồi ôm quyền thi lễ hướng tới giữa đại sảnh, trung tâm của dãy ghế hình tròn. Trước con mắt kinh ngạc của vô số người, thân ảnh một tên thiếu niên anh tuấn chợt xuất hiện, khí thế uy nghiêm, không giận mà uy, như một tòa đại sơn vĩ ngạn đứng sừng sững giữa thiên địa.
“Cung nghênh đệ nhất thủ lĩnh!” Ba gã trưởng lão liền lớn tiếng hô lên.
Toàn bộ ngàn người trong cả đại sảnh vội vàng đứng dậy, khom người ôm quyền tới phía thiếu niên đang cười nhạt kia, cung kính hô vang: “Cung nghênh Dương Viêm Hầu tiền bối.”
Một cỗ khí tức cường đại phủ xuống cả đại sảnh, khiến không ít kẻ toát mồ hôi, không phải gã thiếu niên đó cố tình làm vậy, mà sự xuất hiện của hắn khiến cho thiên địa nguyên khí nơi đây hoảng sợ, nên đám Bỉ Ngạn cảnh mới có cảm giác áp bách tứ bề.
Nhìn gã thiếu niên như ngọn núi lửa nguy nga trước mắt, A Diệt không khỏi kinh sợ, đây là lần đầu tiên hắn đứng gần tồn tại thượng vị như thế này, hơn nữa còn thấy rõ dung mạo người ta, bất giác tim đập chân run.
“Đối với ta thì đẳng cấp của người trước mặt cách quá xa, vị đó thở mạnh một cái cũng đủ sức khiến ta chết ngàn vạn lần, chênh lệch quá lớn!” Trong lòng không kìm được mà nghĩ loạn, A Diệt liền cố bình tĩnh lại, cố nén kích động.
Đám người trong sảnh ai nấy đều có biểu hiện kính sợ như hắn, nhất là mấy kẻ từng tỏ ra bất mãn, bấy giờ sắc mặt đã trắng bệch. Kẻ đang đứng trước mắt bọn họ là người được mệnh danh đệ nhất cường giả tại Thú Loạn Vực, tồn tại thượng vị khác gặp y còn phải khép nép chứ đừng nói đám tiểu bối ở đây.
“Không ngờ vị Hư Linh cảnh tới tham dự nghị sự của đám ô hợp này lại là một kẻ mạnh như vậy, đám các ngươi bị coi trọng thật rồi đấy.” Ma Quân phi tiếu lên tiếng, A Diệt nghe vậy cũng chẳng phản bác gì, đệ nhất cường giả tại cả vực đang đứng đây, ai dám chống đối chứ.
Hiện tại A Diệt cũng không phải một tên tiểu tử chẳng biết gì về kẻ mạnh như năm xưa nữa, hắn đạt đến cảnh giới này thì tất nhiên đã tìm hiểu được không ít thông tin về cảnh giới cao hơn.
Hư Linh là cảnh giới đầu tiên tại thượng vị, phần lớn tồn tại thượng vị đều đứng tại cảnh giới này. Cường giả Hư Linh cảnh mạnh mẽ sẽ được phong tước danh Hầu, ngạo nghễ để chữ Hầu trong danh xưng của bản thân. Mà trong những cường giả Phong Hầu đó, vị Dương Viêm Hầu trước mắt không nghi ngờ gì đứng hàng đầu!
Lúc này thiếu niên đó đã ngồi giữa ba gã trưởng lão trong liên minh, an tọa trên chiếc long vị cực kỳ bắt mắt. Mắt hắn quét qua một lượt toàn bộ người trong sảnh, mắt đưa đến đâu thì những người tại nơi đó đều cúi đầu xuống, không một kẻ nào dám tiếp xúc ánh mắt với hắn cả.
Thiếu niên Dương Viêm Hầu mỉm cười lên tiếng: “Chư vị không cần quá căng thẳng, bổn Hầu tới đây chỉ muốn xem thử, quyết sách của liên minh ta đã được chư vị đồng ý hay chưa mà thôi.”
“Thưa tiền bối, tất cả đám vãn bối đều đồng ý với quyết sách của bổn minh.” Sau một hồi do dự, truyền âm lẫn nhau, lão già có tu vi cao nhất trong đám một ngàn người được triệu tập đến, liền đứng dậy trả lời.
Họ đồng ý cũng là đương nhiên, dù sao thì phần thưởng mà Ngũ Đại Minh này đưa ra quá hấp dẫn, không gã Bỉ Ngạn cảnh nào có thể cưỡng nổi, đặc biệt là những tán tu đã bị kẹt tại bình cảnh rất lâu. Cùng với sự chấn nhϊếp vô hình từ đệ nhất cường giả Thú Loạn Vực khi có mặt ở đây, nên không một kẻ nào dám nói lên lời từ chối cả.
Anh tuấn thiếu niên khẽ gật đầu, sau đó nói với mỹ phụ Dung Y ngồi ghế kế bên: “Nếu chư vị ở đây đã đồng ý, thì Dung sư điệt mau đưa lên các kế hoạch của liên minh ta, để chuẩn bị đối đầu với đợt bộc phát mạnh từ Đại nạn quái giới sắp tới đi.”
“Rõ, thưa sư bá.” Họ Dung cung kính đáp lời, sau đó phất tay khiến hư ảnh bản đồ cả Thú Loạn Vực hiện ra giữa đại sảnh, rồi ba trưởng lão đại biểu liên minh lần lượt giải thích về kế hoạch đối phó đại nạn sắp tới.
................
Khi hai giới sắp va chạm, rung động không gian nổi lên tại nhiều nơi trên toàn vực, những tồn tại thượng vị sẽ dò tìm các khe hở không gian để chữa lành lại trong thời gian sớm nhất có thể. Nhưng bọn họ không thần thông quảng đại tới bất thường được, vẫn có rất nhiều nơi không bị phát hiện, rồi tuôn trào ra quái giới, mới tạo thành đại nạn tại nhiều châu.
Sau khi điều tra, những tồn tại đỉnh cao ấy đã biết được lần bạo phát sắp tới sẽ vô cùng lớn, nên mới lập thành liên minh với các vùng lãnh thổ khác, rồi triệu tập nhân thủ, cùng nhau chống lại quái giới.
Khi lần đại nạn lớn nhất bạo khởi, những tồn tại Hư Linh cảnh phải chấn thủ tại những nơi có vết rách không gian lớn, vùng xuất hiện quái giới thượng vị, vật cổ tay với bọn chúng, kiềm chế chúng không để tiến vào nhân giới này.
Còn vô số những khe hở không gian vừa và nhỏ khác, sẽ giao cho tu hành giả Bỉ Ngạn cảnh lo liệu, đây là nghĩa vụ của tất cả mọi người. Hiện nay toàn bộ các thế lực từ trung lưu trở lên, đều đã gia nhập liên minh Ngũ Đại Minh, nhưng nhân thủ vẫn không đủ, nên thủ lĩnh hội mới quyết định thi triển bí pháp để triệu tập đám tán tu trên khắp toàn vực.
Một tháng sau trên bầu trời một tòa thành chiến tranh, có mười thân ảnh đang phiêu phù, đây chính là những nguyễn sĩ Bỉ Ngạn cảnh được liên minh phái tới chấn thủ tại địa phương này.
Ngay phía trước thành trì chính là một khe hở không gian cực kỳ to lớn, hiện nay khe hở đó đã ở trạng thái hoàn thiện, không yếu ớt như lúc mới xuất hiện, nên cường giả Hư Linh cảnh mới không thể dùng bí pháp để vá lại.
Thành trì phía trước khe nứt lớn được dựng lên cách đây không lâu, bên trong đều là các tu hành giả dưới chướng trưởng lão của liên minh, ai nấy đều có tu vi Hiển Hóa cảnh. Lúc này khi trông thấy mười vị tiền bối Bỉ Ngạn cảnh đáp xuống, các tướng lĩnh cùng binh lính ai nấy đều cung kính hành lễ.
Dược Hảo Nhân cũng ở trong nhóm người vừa tới, hiện tại hắn nhìn như đóng đinh lên khe nứt lớn phía trước không xa, trong lòng thầm nghĩ: “Đây chính là khe hở không gian đưa quái giới tới thế giới này sao, quả là một thứ đáng sợ mà hùng vĩ, đến bao giờ ta mới có thể tiếp xúc với loại sức mạnh huyền bí đó.”
“Dược nguyên hữu nhìn cái gì đó, mau theo chúng ta hội họp bàn bạc lại kế hoạch lần nữa nào.” Một lão già cường tráng lớn tiếng gọi hắn, lúc này A Diệt mới bừng tỉnh mà bay tới chỗ đám người đang tập hợp.
Mười nhân loại Bỉ Ngạn cảnh được điều tới địa phương này, có ba gã đại thành và bảy tiểu thành. Ba người kia không nghi ngờ gì chính là kẻ cầm đầu, cả đám tiến vào một đại sảnh tại thành trì này, rồi bàn kỹ lại lần nữa, kế hoạch ứng đối khi đại nạn bộc phát.
Trong chín người kia thì có hai người A Diệt đã quen từ trước, một trung niên là khách khanh trưởng lão của Dương Viêm Điện, hồi còn tu hành ở Đệ Ngũ thành hắn từng gặp mặt vài lần. Tên còn lại là trưởng lão Bảo Bình Tông, lão già có tu vi tân tấn đại thành, năm xưa khi đến tông môn đó lấy thù lao, họ Diệt đã từng buôn chuyện với lão già này.
Ngoài ra còn có hai kẻ thuộc thế lực lớn khác nhưng A Diệt không hề quen biết, năm người còn lại thì giống như hắn, đều là tán tu bị cưỡng ép triệu tập rồi bất đắc dĩ gia nhập liên minh, sau khi trông thấy danh sách đổi thưởng của Ngũ Đại Minh này.
Theo như đánh giá của thủ lĩnh hội, thì khe hở không gian tại nơi này được xếp vào loại cực nhỏ, nên chỉ phái mười gã Bỉ Ngạn cảnh tới đây, hơn nữa tu vi cũng không cao, đến một tên đại viên mãn còn chẳng có.
Sau khi nắm rõ kế hoạch tác chiến, mười người tản ra, tĩnh tu tại xung quanh khe nứt không gian, mỗi người tự đυ.c núi phá đá, làm một động phủ riêng cho mình để an tọa, chờ ngày khe nứt liên kết hai giới.