Thân ảnh Diệt Chúng Sinh đáp xuống sân thượng trên tầng cao nhất tại Quản quỹ các, sau đó chắp hai tay ra phía sau, ung dung bước tới cửa lớn. Tại cửa có hai đệ tử trẻ tuổi đứng canh gác, thấy hắn đi tới liền ôm quyền thi lễ, một tên cung kính hỏi: “Không biết sư thúc tới đây có chuyện gì vậy?”
Nguyên sĩ khi ở trạng thái bình thường, không chủ động thu liễm khí tức hay phát tán khí tức, thì quanh thân sẽ luôn có giao động nguyên lực đặc thù. Giao động nguyên lực trên người A Diệt khác hẳn so với nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh, hơn nữa còn có chút uy áp mơ hồ. Nên tất nhiên chỉ cần cảm ứng thoáng qua, là hai tên đệ tử này đều biết hắn thuộc tầng lớp nào.
“Ta tới muốn gặp quản sự nơi đây có chút chuyện cần bàn.” A Diệt không nhanh không chậm đáp, giờ hắn đã quen làm ra bộ dáng trưởng bối này rồi.
“Vậy xin sư thúc đứng chờ một lát để đệ tử vào trong thông báo.” Nói rồi một tên xoay người đi vào trong trang viện, chốc lát sau đã trở ra rồi nói hắn có thể vào. Họ Diệt nhàn nhã bước vào trang viện rộng lớn đó, phía ngoài, hai tên thanh niên liền xì xào bàn tán với nhau.
“Vị sư thúc này sao trông mặt lạ thế nhỉ? Ta ở trong tông cũng gần mười lăm năm rồi mà chưa gặp bao giờ.”
Tên kia liền nói lên suy đoán: “Cảm giác uy áp kém hơn chút so với các vị sư thúc khác, có thể mới vừa đột phá cách đây chưa lâu.”
“Chậc chậc, trẻ như vậy mà đã đạt tới tu vi Hiển Hóa cảnh rồi, khi nào ta mới có thể đạt tới cảnh giới đó đây.” Sắc mặt tên này hiện lên vẻ hâm mộ mà lẩm bẩm.
Gã kia lại nói: “Chúng ta tu luyện chừng chục năm nữa chắc cũng đạt tới Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, sau đó dùng toàn bộ số điểm cống hiến dành dụm bấy lâu để đổi lấy một viên Tạo Hóa đan, rồi cố gắng đột phá, chắc chắn sẽ thành công thôi.”
“Ừ, mong rằng lúc đó sẽ thành công.”
Vào bên trong trang viện lộng lẫy sa hoa, hương thơm ngào ngạt, A Diệt không khỏi thầm cảm thán trước những thú vui của đám quản sự này. Hắn đi tới cuối phòng khách, có một bộ bàn ghế mộc cổ quý hiếm, tại đầu bàn bên kia, một lão già đang nhàn nhã ngồi uống trà, đọc sách.
“Ra mắt quản sự sư huynh, sư đệ tới đây chỉ là muốn báo danh rằng bản thân đã đột phá, tiến vào hàng ngũ đệ tử tinh anh của tông môn ta.” A Diệt ôm quyền bình tĩnh lên tiếng, nhưng trong lòng không khỏi áp lực. Lão già này vậy mà có tu vi Hiển Hóa cảnh hậu kì, chỉ ngồi đó thôi đã tạo cho hắn cảm giác áp bách nhàn nhạt.
Nghe vậy, lão già liền cất cuốn sách trong tay đi, tuy không nhận ra thanh niên trước mặt là đệ tử thiên tài nào, nhưng vẫn làm ra bộ dáng như quen biết đã lâu, đứng dậy mỉm cười nói: “Chúc mừng sư đệ đột phá tới Hiển Hóa cảnh, tiến vào hàng ngũ chủ lực của tông phái ta, mời sư đệ ngồi.”
A Diệt cũng không khách sáo, vừa thấy lão già ngồi lại xuống ghế thì hắn liền ngồi xuống, đối diện với lão ta. Lúc này chỉ thấy lão phất tay ra hiệu, một nữ đệ tử tuổi chừng 15,16 cung kính đi tới rót một tách trà cho hắn, xong việc liền lui trở lại vào một góc.
Lão già mỉm cười thản nhiên hỏi: “Sư huynh họ Nam Cung, không biết tên họ của sư đệ là gì? Để tiện ta xưng hô cũng như ghi lại vào danh sách đệ tử tinh anh.”
“Sư đệ tên Diệt Chúng Sinh, nhập tông gần mười năm trước, tới nay cũng đã 29 tuổi, mới đột phá cách đây một tháng mà thôi.” Hắn nói ra thông tin cá nhân của bản thân, muốn để Nam Cung quản sự này sẽ có thứ mà ghi lại.
Trong tay lão già xuất hiện một quyển trục, rồi tra tên của hắn, một lúc sau sắc mặt liền chuyển sang vẻ kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng: “Không thể tin nổi sư đệ có thể bằng nguyên mạch hạ phẩm mà tu luyện tới cảnh giới Hiển Hóa, hơn nữa còn ở độ tuổi phi thường trẻ, đệ khiến lão già ta đây cảm thấy như đang nằm mơ đấy.”
A Diệt cười nhạt, khách sáo một phen: “May mắn mà thôi, trước đó kiếm được không tệ trong chuyến đi Vạn Dược Giới, trở về được tông môn ban thưởng tổng cộng 5 viên Tạo Hóa đan, nhờ đó sư đệ mới có thể tiến tới một bước này.”
“Có thể bằng 5 viên Tạo Hóa đan, mà đột phá thành công với nguyên mạch hạ phẩm là phi thường tài cao rồi, sư đệ quả là biết khiêm tốn.” Nói rồi trong tay phải của lão xuất hiện một cây bút lông, không biết mực từ đâu mà ra, lão liền viết gì đó lên trang gần cuối của quyển trục đang lơ lửng trước mặt.
Vừa viết, thanh âm của lão vừa vang lên: “Sư đệ là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh thứ 1151 của tông phái ta, hơn nữa đột phá trước tuổi 30, dù cho có tư chất thế nào thì vẫn sẽ là thiên tài, được hưởng nhiều phúc lợi hậu hĩnh hơn so với các đệ tử tinh anh thông thường khác!”
Mỉm cười gật đầu, trong lòng A Diệt chấn kinh không thôi trước số lượng nguyên sĩ cảnh giới Hiển Hóa trong tông, trước đó hắn đã suy đoán tới con số này, nhưng giờ chính tai nghe được không khỏi cảm thán một phen. “Các đại thế gia số lượng nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cũng chỉ có vài chục người mà thôi, nhiều nhất là một trăm, nhiêu đó còn chưa bằng số lẻ của Tọa Sơn tông nữa, không hổ danh là thế lực đỉnh tiêm.
Khi mới nhập tông hắn đã được biết số lượng đệ tử trong nội môn có hơn vạn người, chính xác là chừng 13 ngàn. Mà đệ tử cảnh giới Hiển Hóa chiếm gần một phần mười, như vậy tính sơ cũng biết có chừng ngàn người. Số 1151 nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh ấy, tất nhiên chỉ nói đến những người còn sống, không tính những kẻ đã qua đời hoặc thoát ly khỏi tông phái.
Sau một hồi trò chuyện, lí giải, bàn bạc, A Diệt cũng nắm giữ được hoàn toàn phúc lợi của mình.
Đệ tử tinh anh không có phân chia nhiều tầng thứ như đệ tử Luyện Nguyên cảnh, vì đạt tới cảnh giới này kẻ nào cũng có ngạo khí, không muốn chỉ vì tư chất không bằng người ta mà bị xếp kém hơn. Chỉ là những kẻ đạt đến cảnh giới này trước tuổi 30, sẽ được coi là thiên tài thực sự, hưởng phúc lợi cao hơn những kẻ khác, nhưng nói chung vẫn gọi là đệ tử tinh anh.
A Diệt được cấp cho không ít lệnh bài cùng ngọc giản, chi tiết về phúc lợi của hắn đã được hắn nắm rõ. Về tài nguyên tu luyện hàng tháng, mỗi tháng 7 nguyên thạch trung phẩm, 30 điểm cống hiến, một gốc thảo dược trên trăm năm hỏa hầu. Cứ qua một năm lại được một gốc linh dược, cùng một lần nghe chỉ điểm tại tầng cao nhất trên chủ phong.
Tiến vào hàng ngũ đệ tử tinh anh, ai cũng sẽ được phát bộ nguyên kỹ Tọa Sơn Đại Chưởng Ấn bản đầy đủ, đây là một nguyên kỹ nổi danh của Tọa Sơn tông.
A Diệt vì được xếp vào loại thiên tài, nên được phép chọn thêm một bộ nguyên kỹ cấp Hiển Hóa tại Tàng kinh các. Hơn nữa còn nhận được không ít đan dược giúp tăng chút tốc độ tu luyện, phải biết tại cảnh giới hiện giờ, đan dược bậc này là vô cùng chân quý.
Về vật dụng, không thể thiếu chục bộ y phục đệ tử tinh anh, đồng thời bảo cụ phi hành đổi từ Phi La Sơn sang Phi La Tán, phi hành bảo cụ dành riêng cho đệ tử tinh anh của Tọa Sơn tông. Hơn nữa còn được thưởng thêm một món vũ khí cấp Huyền giai hạ phẩm, đương nhiên A Diệt với cái danh thiên tài nên sẽ được thưởng trung phẩm.
Thứ quan trọng nhất cũng là thứ A Diệt cảm thấy mong mỏi, chính là đệ tử tinh anh được phép chiếm nguyên một quả núi trong nội môn, để làm động phủ của bản thân. Không cần ở trong cái trang viện nho nhỏ, với trang viện của vô số đệ tử khác trên cùng một ngọn núi nữa.
Núi dành cho đệ tử tinh anh có hai loại, loại một là núi tự nhiên, chưa từng được cải tạo, muốn xây dựng gì tại đó thì người nhận phải tự làm. Loại hai là đã qua cải tạo, được xây dựng sẵn các kiến trúc sa hoa trên ngọn núi, có đầy đủ mọi thứ cần thiết. Tất nhiên A Diệt sẽ chọn loại hai, hắn không có thời gian tự xây dựng động phủ, càng không có sở thích khai phá núi hoang.
Sau khi trò chuyện thêm chốc lát, hắn liền cáo từ mà rời đi, khi xuống tới đại sảnh, tiện đang ở đây nên hắn vào chọn luôn một món bảo cụ mà bản thân được tặng. Vũ khí bổ trợ cấp Huyền giai trung phẩm cũng chẳng có nhiều loại, nhìn qua ngó lại một hồi, hắn liền chọn lấy một thanh phi kiếm màu lục ánh kim, tên là Lục Hoàng kiếm.
Còn về một môn nguyên kỹ cấp Hiển Hóa được phép tự chọn, khi nào có thời gian rảnh, hắn sẽ tới Tàng kinh các một chuyến, lấy môn thần thông được tặng, tiện thể mượn điển tịch chỉ dẫn tu luyện cho nguyên sĩ cảnh giới của hắn bây giờ.
Rời khỏi Quản quỹ các, hắn bay một mạch về trang viện của mình, thu dọn đồ đạc, sau đó liền bay tới vị trí quả núi mà trước đó bản thân đã chọn. Ngọn núi hắn chọn nằm tại khu vực khá hẻo lánh, nguyên khí nơi đó thuộc hàng thông thường, tất nhiên nơi đây cách rất xa những ngọn núi của đám đệ tử tinh anh mang họ Bạch.
Trên đường tới nơi ở mới, hắn tiện thể kiểm tra tốc độ phi hành của bản thân một phen. Phi La Tán là phi hành bảo cụ thuộc hàng xịn nhất trong Huyền giai hạ phẩm, có khả năng bứt tốc rất cao. Hắn thử dồn lượng lớn nguyên lực xuống dưới lòng bàn chân, sau đó toàn lực thúc dục món bảo cụ này, kết quả hắn bắn đi rất nhanh, suýt chút nữa đâm vào một ngọn núi cao.
Theo hắn tính toán, nếu bản thân không tiếc nguyên lực mà dùng Phi La Tán bay với tốc độ nhanh nhất có thể, thì chỉ trong một tuần trà hắn có thể phi hành đi xa được xấp xỉ bốn dặm. (360km/h)
Đó là tốc độ phi hành trong thời gian dài, nếu bộc phát tốc độ trong nháy mắt, bắn đi trong khoảng thời gian ngắn, thì chỉ trong một hơi thở, hắn có thể di chuyển cách xa vị trí ban đầu chừng 30 trượng! (120m/s)
Chương 152: An nhàn
Cuối năm, khi mùa lạnh kéo tới, cũng là lúc Tam đại phái hành động. Một cuộc càn quét quy mô lớn đã diễn ra, trên khắp những vùng địa thành hẻo lánh tại rìa ngoài của Phần Quốc, mục tiêu không ai khác ngoài các tà sĩ tới từ quốc gia khác, cùng một vài thế lực ma tu ẩn mình trong nước.
Cuộc càn quét lần này được dẫn đầu bởi sáu vị trưởng lão trong Tam đại phái, mỗi thế lực đỉnh tiêm xuất ra hai vị, cùng với tổng cộng một ngàn đệ tử tinh anh làm lực lượng chiến đấu chính. Đây chính là lần ra tay lớn nhất trong suốt trăm năm nay của ba thế lực đỉnh tiêm này, khiến cho giới tu hành tại Phần Quốc phải chao đảo một phen.
Tọa Sơn tông xuất lĩnh hai vị trưởng lão, hơn 300 đệ tử tinh anh, cùng hàng ngàn đệ tử Luyện Nguyên cảnh làm hậu cần hoặc chân chạy vặt. Thời điểm này trong nội môn Tọa Sơn tông, bầu không khí trầm lặng hơn trước rất nhiều, những kẻ không tham gia nhiệm vụ đa phần đều bế quan tu luyện, bởi ai cũng biết sau này những trận chiến lớn sẽ còn phát sinh nhiều hơn nữa.
Lúc này Diệt Chúng Sinh, đệ tử tinh anh mới thăng tiến của Tọa Sơn tông, đang nhàn nhã tuyển chọn nguyên kỹ tại Tàng kinh các, bộ dáng chẳng hề căng thẳng như nhiều kẻ khác.
Theo quy củ trong tông, đệ tử mới đột phá tới Hiển Hóa cảnh, sẽ có một năm không cần làm bất cứ nhiệm vụ gì, để có thể tập trung củng cố cảnh giới. A Diệt nhờ vậy nên cũng không khỏi thở phào, nếu hắn thành công đột phá sớm hơn nửa năm, chắc chắn giờ này đã bị bế lên chiến trường như mấy gia hỏa Hiển Hóa cảnh sơ kì khác rồi.
Hiện giờ đã qua vài tháng kể từ khi A Diệt đột phá, hắn đã chính thức bước tới tuổi 30. Nhưng so với thọ nguyên hơn 200 năm của nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh sơ kì, thì tuổi tác của hắn chỉ được coi như con nít mới lớn.
Đúng như tông môn đặt ra quy củ, không có thời gian chừng một năm, thì đừng hòng có thể chân chính đứng vững ở cảnh giới này. Trước đó hắn mất tới 7 tháng bế quan mới đột phá thành công, sau đó còn ở trong mật thất thêm 1 tháng để củng cố tu vi, ấy vậy mà lúc xuất quan, khi bộc phát khí tức vẫn không khỏi hơi khó kiểm soát cường độ.
Đến hiện giờ A Diệt xem như đã củng cố tu vi vững chắc, điển tịch về những phương thức tu hành cho nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, hắn cũng mượn về khá nhiều loại, giờ coi như đã có hiểu biết không tệ rồi. Lúc này hắn đang đi lại trên tầng 5 Tàng kinh các, tấm lệnh bài giúp hắn có thể chọn nguyên kỹ bất kì tại đây, chỉ có hiệu lực tới tầng thứ 5 này, từ tầng 6 trở lên phải dùng điểm cống hiến như bao đệ tử khác.
Trong tay có hai quyển trục, hắn đang phân vân không biết nên chọn cái nào. Hai quyển trục trong tay hắn là hai bộ nguyên kỹ có cấp bậc cao nhất tại tầng 5 này, một bên chuyên dùng tấn công, bên kia là thân pháp tốc độ.
“Vân di bộ hiện giờ đã hoàn toàn vô dụng, ta không còn bất kì thần thông nào có thể giúp tăng nhanh tốc độ nữa. Phi La Bộ này chính là nguyên kỹ thích hợp nhất cho việc tăng phúc tốc độ chạy, chỉ là ta lại không muốn bỏ chiêu thức công kích cực mạnh kia.” Vừa lẩm bẩm, mắt hắn vừa đảo qua đảo lại giữa hai quyển trục.
Quyển trục bên tay còn lại, là một nguyên kỹ thuần công kích tên là Ngũ Hợp Quang Đao, cấp Hiển Hóa đỉnh cao, phi thường hợp ý hắn.
Khi thằng cha tham lam này còn đang phân vân, hận không thể bỏ túi cả hai thứ, thì thanh âm của Ma Quân vang lên trong đầu hắn. Tên khí linh này đã im lặng suốt mấy tháng nay rồi, A Diệt chỉ biết hắn lâm vào trạng thái ngủ say mà thôi.
“Ngươi xuẩn quá đấy, giờ gia tài của ngươi hùng hậu như vậy, tới phường thị hay hội đấu giá thì thiếu gì thần thông tốc độ cho ngươi thỏa sức lựa chọn, hơn nữa còn có không ít bảo cụ giúp tăng tốc độ nữa. Chứ thần thông dạng công kích mà thuộc đao pháp, hơn nữa không yêu cầu thuộc tính nhất định, sẽ không kiếm được dễ dàng đâu, ngươi biết nên chọn cái nào rồi chứ?”
A Diệt như được khai sáng, không lâu sau hắn dùng tấm lệnh bài đổi lấy bộ Ngũ Hợp Quang Đao, rồi phi hành một mạch tới Luyện đan các. Giờ thân phận hắn đang ngang với những người cầm đầu tại nơi đó, nên không thể hạ mình làm cái công việc trông coi kho dược liệu như trước kia được, nay hắn tới đó chỉ là để xin chút chỉ điểm từ vị luyện đan sư họ Dược mà thôi.
Trên đường đi hắn bắt gặp thanh niên tuấn lãng phiêu dật với mái tóc bạch kim, còn ai khác ngoài Lý Ái Tông. Tên này mới vừa xuất quan chưa lâu nên tránh khỏi việc phải lên chiến trường, khi thấy A Diệt đã là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, y cũng không tránh khỏi một phen bất ngờ.
Họ Diệt khá có hảo cảm với tên này, tính khí của y rất ôn hòa, luôn tỏ ra thân thiện với bất cứ ai trong tông, ngày xưa khi hắn lần đầu bị đám Bạch Trình bắt nạt, chính y là người xuất hiện giải vây.
Sau khi chào hỏi, A Diệt liền mỉm cười nói: “Chúc mừng Lý sư huynh đã thăng tiến tới trung kì Hiển Hóa cảnh, mới đột phá hơn mười năm thôi mà huynh đã có bước tiến lớn như vậy rồi, thật sự làm sư đệ rất hâm mộ đó.”
“Haha, sư đệ quá khen, mà nếu nói về hâm mộ thì ta phải hâm mộ đệ mới đúng, chưa đầy 30 tuổi đã đột phá, thật lợi hại. Nhiều người trong tông cứ nói ta là thiên tài, nhưng lúc xưa cũng phải tới 31 tuổi mới thành công tiến cảnh, đâu như lứa của sư đệ chứ.” Họ Lý rất ôn hòa trả lời, ngữ khí khách sáo thập phần.
A Diệt từ chối cho ý kiến, chênh nhau có chút năm thôi, đâu nhất thiết phải tính toán chứ, hơn nữa dù có 30 hay 40 tuổi, thì đối với tuổi thọ ở cảnh giới Hiển Hóa, bọn họ vẫn chỉ là những thiếu niên.
Họ Lý lại nói tiếp: “Theo ta tính không nhầm, thì tại đợt nhập môn mười năm trước, Diệt sư đệ là người thứ 9 thành công đạt tới Hiển Hóa cảnh. Nếu chỉ tính riêng lứa dưới 20 tuổi do ta tiếp dẫn, thì sư đệ là người thứ 3, chỉ sau Tiêu Huyền cùng mỹ nhân Liễu Băng Nghi mà thôi.”
Nghe vậy A Diệt càng không biết nên nói gì, không ngờ tên này lại nhớ dai như vậy, hơn nữa còn biết số lượng chính xác. Sau một hồi vừa phi hành vừa trò chuyện, hai người mới chào tạm biệt đối phương rồi đường ai nấy đi. A Diệt vẫn hướng thẳng tới Luyện đan các, còn tên họ Lý kia thì tới Sự vụ các, nghe bảo hắn muốn xin được điều động lên chiến trường.
Tại quảng trường phí sau gian nhà chính trên Luyện đan các, hai thân ảnh một già một trẻ đang ngồi đánh cờ, trò chuyện. Dù hiện giờ đã là lần thứ hai A Diệt tới đây kể từ khi tiến cảnh, nhưng vị Dược sư huynh trước mặt mỗi lần thấy hắn, vẫn không ngừng cảm thán.
A Diệt có thể cảm ứng được, tu vi của người trước mặt là Hiển Hóa cảnh trung kì viên mãn, có vẻ như đã kẹt tại vách ngăn giữa trung kì và hậu kì không ít năm rồi. Tư chất họ Dược coi như tầm thường, chỉ là trước kia tự luyện ra được nhiều đan dược tốt cho bản thân sử dụng, mới có thể đi đến một bước này, giờ xem như đã vô vọng tiến thêm rồi.
Thọ nguyên của trung kì Hiển Hóa cảnh trên 300 năm, mà vị Dược sư huynh này mới vừa qua tuổi 200, vì vậy A Diệt cũng không lo ông ta sẽ ra đi quá sớm. Hai sư huynh đệ như hai người bạn tri kỉ, thi thoảng lại tập chung tại nơi đây hưởng trà, đánh cờ, trao đổi tâm đắc tu luyện.
................
Tại một ngon núi cao, xung quanh có vô số núi non hùng vĩ, phía dưới là những mảnh rừng rộng thênh thang, phủ xanh đại địa, sông nước kéo dài khắp nơi, chảy qua từng cánh rừng. Trời xanh mây trắng trôi yên ả, bầy hạc vỗ cánh tung bay, những khối cự sơn trôi nổi giữa không trung, tạo nên cảnh tượng thế ngoại đào nguyên.
Trên đỉnh của ngọn núi này có những dãy kiến trúc được xây dựng xa hoa, có đủ mọi khu vực thiết yếu cho nguyên sĩ. Trước đại sảnh có sân luyện võ, phía sau có dược điền, trong những dãy kiến trúc có luyện đan thất, luyện khí thất, tu luyện thất, cùng nhiều gian phòng khác. Nơi đây chính là động phủ của Diệt Chính Sinh, địa bàn của riêng hắn.
Tu luyện trong yên bình thêm vài tháng, lúc này hắn chuẩn bị xuất tông, tới Cổ Sơn Thành thu mua một số vật phẩm hữu ích. Đối với cảnh giới của hắn hiện tại, bảo cụ cấp Hoàng giai, vô số nguyên phù cùng phù lực trước kia thu thập, đã hoàn toàn vô dụng. Giờ hắn phải sắm những vật phẩm có tác dụng lớn cho nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh.
“Ngoài mua sắm vật phẩm cần thiết ra, chuyến này xuất môn ta còn có một vài việc nhỏ cần làm nữa, tiện thể cũng nên tới ngoại biên sơn mạch, tìm đầu ma thú tứ giai nào đó để kiểm tra thực lực bản thân hiện giờ.” Đã hơn một năm hắn chưa từng động tay động chân chiến đấu một trận toàn lực rồi, giờ cũng có chút ngứa ngáy.
Đứng trên Phi La Tán bay dần lên cao, ánh mắt nhìn xuống động phủ tráng lệ, giữa rừng núi xanh tươi, không khí trong lành. Diệt Chúng Sinh nao nao, đã qua mười năm kể từ khi hắn gia nhập Tọa Sơn tông rồi, giờ tu vi cũng đã tăng tiến lên một đại cảnh giới mới. Nhưng hắn biết, nhiêu đây vẫn còn cách rất xa, so với cái mục tiêu tưởng chừng viển vông, mà năm xưa hắn đặt ra cho bản thân.
Hiển Hóa cảnh, còn cách rất xa hai từ cường giả. Với thực lực không thể cân đo của thần bí trung niên năm xưa đã đem Ngân Dạ đi, thì tu vi của hắn hiện tại vẫn chưa là cái thá gì. Bản thân Ngân Dạ sở hữu Tiên nguyên mạch trong truyền thuyết, không biết hiện giờ đã đạt tới cảnh giới cường đại nào rồi, con đường hắn cần đi còn rất dài.
Thân ảnh hắn bắn đi với tốc độ rất nhanh, xuyên qua những cánh rừng hoang vu, đôi mắt vẫn luôn chất chứa vẻ kiên định quật cường như nhiều năm về trước, khi mới tập tễnh bước lên con đường tu hành.
Hắn sẽ không vì đạt đến cảnh giới này mà buông lỏng tu luyện, hắn sẽ luôn không ngừng tiến về phía trước, vì ở cuối con đường, có một người đang chờ hắn tới.
Chương 153: Hạ tứ giai
Trên một ngọn núi tại ngoại biên sơn mạch, có một trận chiến lớn giữa hai tồn tại đáng sợ đang diễn ra, dư uy của trận chiến khiến cây cối nơi đây nát bấy, phạm vi xung quanh mấy trăm trượng chỉ còn là bãi đất trống loang lổ.
Từ xa đã có thể nghe thấy âm thanh trận đối chiến truyền tới, vang lên không ngớt giữa núi rừng, khiến vô số ma thú hoảng sợ chạy toán loạn, nhiều đệ tử ngoại môn Tọa Sơn tông hoạt động gần đó cũng kinh hãi lánh xa.
Hai thân ảnh gây nên tràng cảnh này, không ai khác ngoài thanh niên Diệt Chúng Sinh cùng một đầu phi cầm ma thú. Trước đó hắn đang trên đường tới Cổ Sơn Thành, khi bay qua nơi này thì vừa hay phát hiện một đầu ma thú tứ giai đang đi săn, cảm ứng khí tức phi cầm này không quá mạnh, nên hắn quyết định vận động tay chân một phen.
Đối thủ của hắn là một đầu phi cầm to lớn, trông hình dạng khá giống chim ưng, kì dị là nó có ba cánh, toàn thân mang màu vàng nâu bẩn thỉu. Tam Dực Ưng, phi cầm ma thú thuần tốc độ, lực công kích cùng phòng thủ đều ở mức trung bình, hơn nữa khí tức cũng thuộc dạng khá kém trong tứ giai, rất thích hợp làm đá mài đao.
Hiện nay A Diệt có rất ít vật phẩm có tác dụng phụ trợ nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh chiến đấu, nguyên phù cấp Hiển Hóa không có một tấm nào, phù lục cấp độ này chỉ có một ít đổi được tại Quản quỹ các. Hiện tại hắn chủ yếu dựa vào thực lực tự thân cùng bảo cụ, tranh thủ kiểm nghiệm những thần thông mới lĩnh hội được mấy năm gần đây.
Tiếng gáy phẫn nộ vang lên, đầu phi cầm lui lại ra xa rồi vỗ mạnh đôi cánh, bắn ra vô số lông vũ sắc bén thẳng hướng nhân loại trước mặt. A Diệt vũ động chiến đao trong tay, tạo ra một luồng lốc nguyên lực trước mặt, ngăn chặn hoàn toàn lông vũ bắn tới. Đúng lúc này, một vệt nâu vàng lướt tới, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, hung hăng chộp vuốt xuống.
“Bích Trồi Đơm Lan.” Quanh thân họ Diệt đột nhiên mọc lên những nhánh cành cây cứng rắn, nở ra hoa ngọc lan đủ mọi màu sắc. Vuốt nhọn của quái ưng quét qua, chỉ để lại một vết xước nhỏ trên những cành cây ấy, không hề tổn thương tới thân thể A Diệt mảy may. Thân ảnh hắn bay ngược ra sau, nguyên lực bắt đầu phóng xuất dữ dội.
Tâm niệm vừa động, nguyên lực quanh thân hắn tách ra, rồi tụ hợp lại thành hình, bất ngờ hiển hóa ra mấy chục thanh mộc kiếm lơ lửng quanh người. Theo hướng tay hắn điểm, gần trăm thanh phi kiếm kéo theo lục mang bắn nhanh tới đầu phi cầm kia, khiến nó phải liên tục lượn lách né tránh.
Lúc này A Diệt lấy từ nạp giới ra một tấm phù lục màu vàng cam họa hình ngọn lửa, tên là tế hỏa phù. Loại phù lục này có khả năng tạo ra lửa như tạo hỏa phù, nhưng tạo hỏa phù chỉ có thể tạo ra được hỏa diễm mạnh hơn thông thường chút, không có tác dụng lớn trong chiến đấu.
Tế hỏa phù thì khác, hỏa diễm từ tấm phù này tạo ra vô cùng mạnh mẽ, Luyện Nguyên cảnh dính phải chắc chắn cháy thành tro ngay tức khắc. Chỉ như vậy thôi cũng đủ hiểu phù lục thông dụng của Luyện Nguyên cảnh, so với phù lục thông thường của Hiển Hóa cảnh, có uy năng chênh lệch đến mức độ nào.
Quẹt tấm phù này qua lưỡi thanh Phệ Huyết chiến đao, tấm phù vừa bị thiêu cháy, cũng là lúc lưỡi đao bốc lên ngọn lửa đỏ lực, nhiệt độ bất giác tăng cao. Thân ảnh A Diệt đạp Phi La Tán, phóng đi nhanh như thiểm điện, vừa tiếp cận đầu quái ưng liền vung đao, tung ra vô số đòn công kích nguy hiểm.
Những nhát chém chứa sức nóng từ ngọn lửa, khiến đầu Tam Dực Ưng này kiêng kị không thôi. Mỗi khi một cú chém phóng tới, nó đều giơ cự trảo lên đón đỡ, mỗi lúc như thế thì chân của quái ưng lại bị cháy xén không ít, khiến nó kêu gào tức giận.
Bản năng phản chế được thôi động, tiếng hót kinh trời vang lên, đồng thời dang rộng hai cánh ra, bắn ra vô số lông vũ. A Diệt tức thì xoay chiến đao trong tay liên tục, đánh bay những chiếc lông vũ bắn tới phía mình. Ngay thời khắc ấy, quái ưng đã xuất hiện phía trên đỉnh đầu hắn, sau đó xoay mạnh thân thể, hóa thành một mũi khoan gió lốc đâm thẳng xuống!
“Chắc đây là chiêu thức giãy giụa trước khi chết của súc sinh ngươi nhỉ?” A Diệt đâu phải đèn cạn dầu, ngay khi thân ảnh cự điểu phi lên trên đỉnh đầu hắn, phản xạ của hắn liền khiến thân thể phản ứng theo. Giơ ngang thân chiến đao lên trên đầu, đồng thời một vòng quang tráo hiện ra bao bọc quanh thân, đón đỡ trực diện đòn công kích này.
“Rầm!” Luồng lốc cường đại đâm mạnh lên thân ảnh nhân loại nhỏ bé, sau đó bắn xuống dưới mặt đất, tạo ra một cái hố lớn rộng chừng vài chục trượng, sâu mấy trượng. Bụi đất còn chưa kịp tan đi, dị biến đã xảy ra! Vô số rễ cây cùng những cành cây xanh tươi trồi lên tại cái hố lớn ấy, sau đó không hẹn mà cùng lao tới quấn chặt lấy cái thân thể to lớn của đầu phi cầm này.
Một thân ảnh nhỏ bé từ dưới cái hố sâu nhảy lên, không ai khác ngoài Diệt Chúng Sinh, lúc này tuy hắn không có bất kì vết thương nào trên người, nhưng y phục đã rách rưới, hiển nhiên đòn công kích vừa rồi của quái ưng, gây ra cho hắn chút dư lực khó tiêu.
Nhân cơ hội súc sinh kia đang giãy giụa dưới cái hố lớn với vô số thực vật, A Diệt ngưng tụ nguyên lực lên lưỡi đao, chuẩn bị tung ra sát chiêu. Miệng hắn lẩm nhẩm: “Ngũ hợp quang đao, đao thứ nhất..”
“Vυ"t!” Thân ảnh hắn phóng nhanh xuống cái hố lớn phía dưới, đầu quái ưng cũng phát giác nguy hiểm cận kề, liền gáy vang. Đôi cánh cố giãy ra khỏi đống dây leo đang trói chặt, một cái chân vừa thoát ra được, liền giơ lên cao muốn chống đỡ đòn công kích sắp tới.
“Chích Dương Văn Đột!”
Một nhát đâm nhanh, cực kì chính xác, đạo lục quang xuyên thủng cự trảo của quái ưng, uy lực vẫn không hề giảm mà tiếp tục công kích tới. Thân thể to lớn đang hoảng loạn giãy giụa bỗng nhiên bất động, chỉ thấy tại yết hầu của nó đã thủng ra một cái lỗ máu lớn, tiết canh lai láng, khiến dưới đáy cái hố này trở thành một vũng máu tanh.
Lúc này, nguyên lực hùng hậu trên lưỡi thanh Phệ Huyết chiến đao mới tắt đi, mà tại lưỡi đao vẫn sáng loáng, máu huyết ở phần cổ của đối phương, đã bị nó thôn phệ sạch. A Diệt ngự khí từ từ nâng người lên khỏi cái hố sâu, mắt nhìn thi thể to lớn của Tam Dực Ưng phía dưới, tuy bản thân mệt mỏi, nhưng khóe miệng lại lộ ra ý cười.
“Ma thú đẳng cấp tứ giai, lúc trước đối với ta mà nói, là một tồn tại hết sức đáng sợ, nhìn thấy chỉ biết cong mông lên chạy trốn để giữ tiểu mệnh. Hiện giờ, bản thân ta đã có thể bằng chính sức của mình, diệt sát ma thú tại cảnh giới này. Chúng không còn là những đầu quái thú đáng sợ nữa, giờ đây chúng chính là con mồi của ta!”
Cảm thán một phen, sau đó hắn nhanh tay thu lấy những bộ phận có giá trị cao trên thi thể đầu cự ưng này, rồi ẩn thân tại một sơn động cách đó khá xa, nghỉ ngơi điều tức.
Qua nửa nén nhang giao chiến với đầu súc sinh kia, nguyên lực trong người hắn đã tiêu hao đi ba phần mười, trên người cũng có chút thương thế ngoài da, nhưng với nguyên lực mộc thuộc tính, rất nhanh sẽ khôi phục.
...........
Hơn một canh giờ sau, hắn đã có mặt tại phường thị Cổ Sơn Thành, mặc trên thân bộ bạch y sạch sẽ, thân ảnh ung dung khí khái bước vào trong một bảo lâu lớn. Bảo lâu này chuyên về luyện khí, và buôn bán các loại bảo cụ, không thu mua linh thảo dược, nên mấy năm trước khi xử lí đống linh dược kiếm được trong Vạn Dược Giới, hắn cũng chưa từng đi vào nơi này.
Vừa vào trong đại sảnh, đảo mắt qua một lượt, đã thấy không ít khách nhân đang chăm chú quan sát những món bảo cụ được bày biện trên kệ rồi. Một tên nam tử thanh niên có vẻ như là người tiếp khách tại nơi đây, thấy A Diệt đi vào liền tươi cười chạy ra đón chào, hắn liếc nhìn liền nhận ra tên này chỉ là phàm nhân.
“Mời thượng nhân vào, không biết ngài muốn mua loại bảo cụ như thế nào tại Bảo Khí chai này ạ?” Thanh niên nam tử khẽ khom người, xoa xoa hai tay lại với nhau, cung kính hỏi hắn. Nghe vậy, A Diệt ôn hòa đáp: “Ta tới muốn mua một, hai món bảo cụ thuần về tốc độ, nếu quý chai có luyện chế trận kỳ cao giai để bán, ta cũng muốn xem thử như thế nào.”
Thanh niên tiếp tân vui mừng phấn khởi, liền giơ tay ra ý mời hắn vào những gian trong, miệng cười nói: “Thượng nhân tìm đúng nơi rồi, bản chai buôn bán các loại bảo cụ đều là hàng tốt cả, mời ngài vào xem thử có món nào vừa ý không. Còn về trận kỳ, lát nữa hạ nhân sẽ lấy từ kho ra cho ngài đánh giá.”
Họ Diệt đứng từ ngoài nhìn qua những gian hàng phía trong một cái, sau đó khẽ lắc đầu: “Bảo cụ tại phía trong đều chỉ thuộc Hoàng giai, quá kém, ta cần loại chất lượng hơn!”
“Cái này...” Thanh niên nhất thời không biết nói sao, ánh mắt không giấu nổi một tia hồ nghi, lén quan sát, đánh giá lại vị khách nhân trẻ tuổi này.
“Tên xuẩn này, còn không mau lui xuống! Vị khách nhân này để đích thân ta tiếp đãi.” Đúng lúc này có một trường bào lão già từ trên lầu đi xuống, khi trông thấy A Diệt sắc mặt lão liền cả kinh, vội vàng quát tên thanh niên phàm nhân kia. Nghe tiếng quát này, tên tiếp tân giật bắn mình, sau đó e sợ liền cung kính thối lui, nhưng đôi mắt vẫn lén nhìn đến phía này.
Lão già tươi cười bước nhanh tới phía A Diệt, rồi ôm quyền cung kính nói: “Tiền bối đại xá bản chai, quả là vinh hạnh của Bảo khí chai này. Vãn bối họ Tần, là trưởng quỹ nơi đây, tiền bối chắc chắn tới tìm mua bảo cụ cấp Huyền giai, xin theo vãn bối lên lầu trên, chứ mấy thứ tại tầng này, tất nhiên sẽ không lọt vào pháp nhãn của tiền bối rồi.”
“Được rồi, vậy làm phiền Tần trưởng quỹ.” Thấy A Diệt nói lời đồng ý, lão già liền vui mừng mỉm cười, sau đó ân cần dẫn hắn lên lầu trên. Tên thanh niên cả kinh trước một màn này, rất ít khi hắn trông thấy vị trưởng quỹ đáng sợ thường ngày, phải làm ra thái độ cung kính lễ phép như vậy.
Chương 154: Mua sắm
“Lưu Ngân Tán, phi hành bảo cụ Huyền giai trung phẩm, có tốc độ phi hành đường dài cực nhanh và bền bỉ, là bảo cụ tốc độ có cấp bậc cao nhất tại bản chai. Món còn lại tên Thoi Độn Thiên, là tân tấn trung phẩm Huyền giai, tốc độ phi hành đường dài và độ bền bỉ kém hơn Lưu Ngân Tán chút, nhưng khả năng bứt tốc lại rất lợi hại, hơn nữa còn là bảo cụ thô.”
Lão già mặc trường bào lộng lẫy, lúc này đang kể lên thông tin của hai món bảo cụ trôi nổi trước mặt, giải thích cặn kẽ từng chút, như sợ vị khách nhân trẻ tuổi ngồi đối diện không hiểu. Sau khi nghe lão già giải thích xong, A Diệt trầm ngâm chốc lát, sau đó hỏi:
“Tần trưởng quỹ vừa nói, Thoi Độn Thiên là một món bảo cụ thô, không biết quý chai có cách cường luyện nó trở nên hoàn thiện hay không?”
Trường bào lão già như biết khách nhân trước mặt sẽ hỏi câu này, liền mỉm cười đáp: “Tiền bối cứ yên tâm, bản chai có một vị luyện khí sư với hơn trăm năm kinh nghiệm làm cung phụng. Chỉ cần tiền bối mua món bảo cụ thô này, rồi cung cấp những vật phẩm cần thiết, bỏ ra thêm chút tiền thù lao, chắc chắn bản chai có thể giúp tiền bối cường luyện nó trở thành bảo cụ hoàn thiện.”
Họ Diệt trầm ngâm suy nghĩ, kì thực hắn rất ưng ý với Thoi Độn Thiên trước mặt, so với Phi La Tán của hắn, thì Thôi Độn Thiên này có tốc độ cao hơn không ít, hơn nữa lực bứt tốc cũng tốt hơn. Điều tuyệt vời nhất là món bảo cụ này còn ở dạng thô, có thể cường luyện để gia tăng thêm năng lực, hắn làm bộ trầm ngâm để lát nữa không bị ép giá quá cao mà thôi.
“Vậy những vật phẩm dùng để làm nguyên liệu cường luyện món bảo cụ này, cần những thứ gì?” A Diệt nói lên lời nghi vấn đã lâu. Nghe vậy lão già họ Tần mỉm cười, sau đó hai tay đưa cho hắn một tấm giấy, trên đó ghi tên một số loại vật phẩm chuyên dụng trong luyện khí cụ.
Đọc lướt qua một lượt, những thứ được ghi tên trên tấm giấy này cũng không quá nhiều, chỉ chừng mười vật phẩm. Đối với kẻ có gia tài hùng hậu như A Diệt, giá cả của mấy thứ nguyên liệu này không đáng vào đâu, hơn nữa ba món quan trọng nhất, vừa hay trong nạp giới của hắn có.
Đặt tờ giấy xuống bàn, A Diệt làm một hớp trà, sau đó mới chậm rãi nói ra quyết định: “Ta sẽ mua Thoi Độn Thiên này, cũng muốn nhờ quý chai mời vị luyện khí sư kinh nghiệm lâu năm kia, cường luyện qua một phen.”
Tần trưởng quỹ không giấu nổi sự vui mừng, liền tươi cười đáp: “Quết định này của tiền bối chắc chắn rất sáng suốt. Bản chai có bán rất nhiều nguyên liệu luyện khí, cũng có những thứ được ghi trong tấm giấy kia, không biết tiền bối muốn tự mình đi thu thập nguyên liệu, hay để bản chai xử lý giúp ngài?”
“Ta cũng không rảnh rỗi đi lại qua nhiều cửa hàng để thu thập chút nguyên liệu này, để quý chai chuẩn bị luôn một thể vậy. Chỉ là về phần ba vật phẩm làm nguyên liệu không thể thiếu, thì vừa hay ta đã có sẵn.” Nói đoạn, hắn phất tay, từ chiếc nạp giới phụ bay ra ba thứ còn vương mùi máu tanh.
Mắt trừng to, lão già nhìn qua nhìn lại ba đồ vật to lớn trong phòng, sau một hồi mới mở miệng khen ngợi: “Nếu vãn bối không nhầm thì mỏ, xương cánh, cùng lông vũ này của tiền bối, được lấy từ ma thú Dị Dực Ưng, ở đây có tới ba xương cánh lận, chắc hẳn đầu quái điểu này là Tam Dực Ưng rồi.”
“Tần trưởng quỹ tuệ nhãn, đích thị mấy thứ tài liệu ma thú này, đều được lấy từ thân thể của một đầu Tam Dực Ưng trưởng thành.” Trả lời một câu, A Diệt lại nhâm nhi tách trà trong tay, hắn phi thường hài lòng với những thứ mà bản thân vừa xuất ra.
Dị Dực Ưng về chiến lực tổng thể thì kém xa những phi cầm ma thú đồng giai khác, nhưng xét trên phương diện tốc độ chắc chắn thuộc hàng nhất lưu. Ba nguyên liệu này nếu để bản chai tự chuẩn bị, khả năng thứ họ chuẩn bị được sẽ kém xa của A Diệt, dù sao nguyên liệu của ma thú thuần tốc độ là vô cùng khan hiếm.
A Diệt yêu cầu những nguyên liệu cần thiết khác mà bản chai tự chuẩn bị, phải đảm bảo phẩm chất cực tốt, hơn nữa vị luyện khí sư kia, cũng phải dốc hết năng lực cho đợt cường luyện món bảo cụ này. Tần trưởng quỹ càng nghe càng vui mừng, vì yêu cầu của khách nhân càng cao, Thoi Độn Thiên này sau khi hoàn thiện, sẽ càng được giá.
Qua một hồi định giá, Thoi Độn Thiên trạng thái hoàn thiện được A Diệt mua với giá 300 nguyên thạch trung phẩm, cái giá cũng coi là khá cao so với mặt bằng trung. Nửa tháng nữa khi cường luyện hoàn tất, hắn sẽ ghé lại nơi này một lần nữa, một tay giao tiền một tay lấy hàng.
Bảo khí chai này cũng buôn bán rất nhiều loại trận kỳ, trận kỳ thượng giai dành cho nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh sử dụng có không ít, khiến A Diệt lại phải một phen chọn lựa, tiêu sài nguyên thạch.
Nếu dựa vào trận kỳ dùng cho cấp Luyện Nguyên, A Diệt cũng có thể bố trí nên một đại trận có thể vây khốn, chế ngự ma thú tứ giai hoặc nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh trong thời gian ngắn, nhưng uy năng rất kém. Giờ hắn đã tiến cảnh rồi, trình độ trên phương diện pháp trận cũng theo đó mà tăng lên, nên tất nhiên phải có vật phẩm bày bố trận pháp cùng cấp độ.
Nửa ngày sau, hắn đi tới một vài cửa hàng lớn khác, mục đích để thu mua phù lục cùng nguyên phù, có tác dụng lớn đối với Hiển Hóa cảnh. Mất nguyên một ngày hắn mới hoàn tất mua sắm, giờ đây các loại vật phẩm phụ trợ trong lúc chiến đấu, hắn đã có rất nhiều, một số bảo bối giá cả đắt đỏ hắn cũng không tiếc tiền mà mua vài thứ.
Là một kẻ vừa mới tiến cảnh, tu vi thuộc hàng thấp nhất trong cảnh giới này, dù thực lực chân chính có cao hơn bình thường đi nữa, hắn cũng không hề chủ quan. Phải chuẩn bị đầy đủ thủ đoạn bảo mệnh, hắn mới có đủ tự tin, để sau này thỏa sức giao chiến với những nguyên sĩ đồng giai khác.
“Lượn lờ tại phường thị một ngày, vậy mà đã tiêu sài đi gần một ngàn nguyên thạch trung phẩm, quả nhiên Hiển Hóa cảnh tiêu tiền không phải Luyện Nguyên cảnh có thể so sánh.” Ngồi kiểm đồ trong một trang viện lộng lẫy, hắn không ngừng lẩm bẩm, bộ dáng tiếc tiền không thôi.
Lúc này Ma Quân lên tiếng hỏi: “Thời gian tới, ngươi tính đi đâu?”
Nằm dài ra chiếc giường êm, hắn trả lời: “Còn vài tháng nữa là hết hạn một năm miễn nhiệm vụ rồi, ta tính thời giai này sẽ tới Quần Thú Vực rèn luyện một phen. Mục đích nâng cao khả năng thực chiến ở cảnh giới hiện tại, để khi thi hành những nhiệm vụ của tông phái, sẽ nắm chắc giữ được tiểu mệnh.”
“Tại sao ngươi không rèn luyện tại ngoại biên sơn mạch, mà phải đi tới Quần Thú vực gì đó?”
“Vì tại Quần Thú vực có nhiều ma thú cao giai hơn đáng kể, mà lộ trình cũng không quá xa, hơn nữa ta cũng có một chuyện nhỏ cần kiểm chứng tại nơi đó.” Nói đến đây, trong đầu A Diệt bất giác nhớ lại trận chiến năm xưa, giữa bản thân hắn và lão già tổng chấp sự ngoại môn. Tại những hơi thở cuối cùng, lão đã nói với hắn:
“Người trẻ tuổi, hi vọng cậu sẽ bước đi được thật xa trên con đường mà mình đã chọn.”
Dứt lời, lão đặt chiếc nạp giới của bản thân lên bàn tay A Diệt, rồi nói cho hắn thêm một câu, sau đó toàn thân vô lực gục xuống. Câu nói cuối cùng của lão ta, chỉ về một ngôi đền hoang tại vùng phía bắc Quần Thú vực, một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, không người muốn đặt chân tới.
Nghe ngữ khí của lão già lúc đó, chắc chắn tại ngôi đền hoang kia có chứa kì ngộ, chỉ là khu vực đó tồn tại ma thú tứ giai, với tu vi của Luyện Nguyên cảnh của đám người kia, không dám tìm đến là chuyện dễ hiểu.
A Diệt đã luôn giữ trong lòng câu nói đó, đến nay khi đã đủ thực lực, hắn muốn tới kiểm tra một phen, tiện thể thực chiến với các loại ma thú tứ giai, rèn luyện bản thân.
Nửa tháng sau, khi lấy được Thoi Độn Thiên về tay, Diệt Chúng Sinh đã có mặt tại Quần Thú vực, nơi đây cách Cổ Sơn Thành chừng năm trăm dặm, nên hắn chỉ mất gần một canh giờ đã phi hành tới nơi. Sau khi nghỉ ngơi khôi phục nguyên lực, thân ảnh bạch y thanh niên đạp Thoi Độn Thiên, đã thâm nhập vào bên trong vùng địa vực này, địa bàn của rất nhiều ma thú mạnh mẽ.
Chưa tiến sâu được bao nhiêu, hắn đã từ xa trông thấy một người quen. Trước mắt một khoảng có một trung niên nam tử, đang phi hành chậm rãi, tìm kiếm thứ gì đó phía dưới những bụi rậm. Cách ông ta chừng một dặm đổ lại, có mấy chục tên nguyên sĩ tu vi Luyện Nguyên cảnh từ tầng 7 trở lên, cũng đang chăm chú tìm kiếm gì đó tại các bụi rậm.
Trung niên kia chính là kẻ mà hơn ba năm trước, đã truy sát hắn, muốn chiếm đoạt linh dược và nguyên thạch trên người hắn. Nếu hồi đó A Diệt không có ma khí dư âm trong người, rồi bộc phát ra đe dọa, thì có khi đã phải chịu khổ với gã trung niên đó rồi.
Tuy lúc truy sát hắn, gã ta có bịt mặt và mặc đồ đen, nhưng chỉ cần cảm ứng thoáng qua A Diệt đã có thể nhận ra ngay tức khắc. Cái thân hình ấy, cái khí tức đặc thù ấy, cái bảo cụ phi hành ấy, không phải gã năm đó thì còn là ai.
Bọn chúng là người của một bảo lâu nào đó, chuyên buôn bán linh thảo dược, mà nơi đây có nhiều thảo dược hiếm sinh trưởng, nên chúng có mặt tại nơi đây để tìm kiếm cũng không có gì lạ. Phạm vi này còn tại rìa ngoài Quần Thú vực, ma thú lợi hại nhất cũng chỉ đạt tới tam giai mà thôi, có gã trung niên đó, đám Luyện Nguyên cảnh quanh đây có thể yên tâm hái dược rồi.
Ánh mắt A Diệt lóe lên sát ý, khóe miệng nổi lên ý cười, lạnh lẽo lẩm bẩm: “Mối thù lần trước, nay tính sổ vậy. Ngươi sẽ là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh đầu tiên chết dưới tay ta!”
Chương 155: Cường đấu
“Ba ngày trôi qua rồi mà chỉ có chút thu hoạch này, làm sao có thể sớm trở về được đây.” Trung niên nhân sắc mặt chán nản lẩm bẩm, rồi phất phất tay, để đám thủ hạ tản ra tiếp tục tìm kiếm thảo dược.
Gã ta họ Ô, tên Đoản, là chấp sự thống lĩnh trong một thế lực không nhỏ, thời gian gần đây bị điều tới nơi nguy hiểm này, chỉ huy một nhóm nhân thủ tìm kiếm một vài thảo dược mà thế lực đang cần gấp. Ô Đoản đã tiến vào Hiển Hóa cảnh được 5 năm, tu vi vững chắc, tại rìa ngoài Quần Thú vực này hoàn toàn không có gì có thể uy hϊếp hắn, nên hắn thừa sức bảo hộ đám thủ hạ.
Khi gã còn đang buồn chán, dị biến đã xảy ra. Đột nhiên xung quanh cách một khoảng khá xa, có một lớp quang tráo xuất hiện, như một chiếc bát úp xuống, nhốt lại tất cả đám người này bên trong. Kết giới có phạm vi rộng hơn một dặm, Ô Đoản lại ở đúng vị trí trung tâm, dù có toàn lực phi hành thì cũng phải mất thời gian chén trà nhỏ, hắn mới có thể bay đến vùng rìa được.
Khi gần phi hành tới lớp màng chắn, gã họ Ô nhận ra kết giới này đã chính thức thành hình rồi. Trong lòng gã lo lắng xen lẫn khó tin, tại sao nơi này có bố trí pháp trận lớn như vậy mà bản thân gã lại không hề hay biết. Mấy chục tên thủ hạ lúc này đều hoang mang hoảng hốt, bắt đầu bay loạn khắp nơi.
Đột nhiên pháp trận xoay chuyển, trong kết giới xuất hiện một luồng cự lực rất mạnh, ép đám người đang hoảng loạn gục xuống mặt đất. Thứ sức ép khiến thân thể nặng hơn bình thường gấp mấy chục lần này, đối với nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh thì có uy hϊếp lớn, chứ tu vi như gã họ Ô lại không ảnh hưởng lắm, chỉ khiến tốc độ phi hành chậm lại chút thôi.
Một màn máu tanh diễn ra, thình lình vô số cọc gỗ nhọn hoắt từ dưới lòng đất trồi lên, xuyên thủng những kẻ đang nằm rạp trên mặt đất, tất cả thủ hạ của gã trung niên này giờ đây đều đã lìa đời.
Phát giác ra chuyện này, họ Ô phẫn nộ ngẩng đầu lên trời quát lớn: “Là kẻ nào dám làm nên việc này, có gan thì mau ra đây đường đường chính chính đối mặt với ta!”
“Không cần vội xin chết như thế đâu, ta sẽ đưa ngươi đi theo bọn chúng ngay thôi.” Ngay khi tiếng quát vừa dứt, thì một thanh âm bình thản vang lên bên tai gã trung niên, nghe vậy hắn liền nhìn đến phương hướng thanh âm truyền tới.
Cự lực biến mất, chỉ thấy từ ngoài kết giới có một thân ảnh chậm rãi phi hành vào bên trong, đó là một thanh niên trông còn rất trẻ, dung mạo bình thường, thân mang bạch y phiêu dật. Thứ đáng chú ý nhất là bảo cụ phi hành dưới chân hắn, một chiếc ván mỏng mà dài có màu vàng kim, phía trước dạng mỏ chim sắc nhọn, phía sau có những chiếc lông vũ cứng rắn chĩa ra.
Cảm ứng được tu vi của đối phương cũng chỉ là Hiển Hóa cảnh sơ kì, không sai biệt với bản thân là mấy, trung niên họ Ô không khỏi thở phào, sau đó mở miệng như muốn nói gì đó. Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đến miệng, đã phải mạnh mẽ nuốt lại, vì lúc này tên thanh niên kia thoắt cái đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, hung hăng bổ xuống một đao!
Giới chỉ lóe lên, cây trường thương xuất hiện trong tay, vội vã được gã giơ lên đón đỡ. Lưỡi đao bổ xuống thân thương, lực lượng trong cú chém khiến thân thể họ Ô bị đẩy lui xuống dưới mặt đất, nhưng rất nhanh gã đã phi hành lên cao. Sắc mặt Ô Đoản khó coi, không ngờ kẻ trước mặt không những tốc độ kinh người, mà sức lực cũng đáng sợ không kém.
“Ta chắc chắn bản thân chưa từng đắc tội với ai như các hạ, tại sao các hạ lại nhắm tới ta?” Trung niên nhân có chút kiêng kị kẻ trước mặt, ngữ khí vài phần hòa hoãn hỏi. Nhưng tên thanh niên đáng giận kia vẫn chẳng nói thêm một câu nào, thân ảnh vừa động, đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn, tốc độ bộc phát quá đáng sợ.
Tức thì hai thanh phi đao lớn xuất hiện, đan chéo lại với nhau, ngăn chặn tiếp một cú chém ngang của đôi phương. Thân ảnh Ô Đoản lùi ra sau, hai thanh phi đao bay nhanh quanh thân hắn, như hai tia sáng đỏ, sẵn sàng cắt đứt bất cứ thứ gì dám đến gần. Đồng thời, gã ta vung trường trương trong tay, liên tục chém ra những luồng đao quang rực cháy.
Diệt Chúng Sinh chân đạp Thoi Độn Thiên linh hoạt không tưởng, tránh né toàn bộ luồng đao quang hỏa diễm phóng tới. Ngay khi trông thấy trung niên nhân dừng lại công kích, khoảnh khắc gã ta tiến vào quãng nghỉ lấy đà chừng nửa hơi thở, A Diệt tức thì bộc phát tốc độ bắn đến phía trên đỉnh đầu đối phương, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai dáng xuống một đòn.
Lưỡi đao được bao bọc đầy nguyên lực lục sắc, còn có hai tấm phù bạo cấp bậc Hiển Hóa bao quanh, đâm nhanh xuống đỉnh đầu đối phương. Điều không tưởng đã phát sinh, khi mũi đao chỉ còn cách đầu của trung niên nhân chừng một thước, liền có một cái đỉnh thình lình xuất hiện, chặn đứng lại đòn công kích này của A Diệt!
“Bùm bùm!” Hai tấm phù bạo phát nổ gây chấn động cả khu rừng, chỉ thấy trên thân thể họ Ô có một vòng quang tráo đỏ nhạt, chống đỡ toàn bộ uy lực từ vụ nổ, mà chỉ bị rạn nứt chút ít. Dư lực từ vụ nổ khiến cả hai bay ngược ra sau, giờ đã cách xa đối phương chừng vài chục trượng.
“Không ngờ tên này có nhiều thủ đoạn bảo mệnh như thế, xem ra ta đã quá coi thường nguyên sĩ đồng giai rồi.” Trong đầu nghĩ vậy, bên ngoài hắn âm trầm lơ lửng trên không, ánh mắt chứa sát khí nhìn trung niên phía xa. Vòng quang tráo lục sắc quanh thân, sau dư uy từ vụ nổ thì lúc này đã vỡ vụn.
“Haha, bất ngờ lắm phải không? Giờ để ta cho tiểu tử ngươi biết, chọc vào ta thì sẽ nhận phải hậu quả gì!” Đắc ý cười thêm một hồi, hai tay họ Ô kết thủ ấn, thôi động chiếc đỉnh đang trôi nổi trước người. Chiếc đỉnh có màu nâu đỏ, to gấp đôi đầu người, hình dạng giống như những cái đỉnh luyện đan bình thường. Lúc này nắp đỉnh đã mở ra, rồi hướng miệng đỉnh đến hướng họ Diệt.
“Bảo cụ Huyền giai trung phẩm Đỉnh Xa Bôi này, ta phải tích góp rất lâu mới có thể lấy về tay được đấy, giờ cho ngươi thử uy lực của nó!”
Từ miệng đỉnh cấp tốc bắn ra rất nhiều hỏa cầu, khi phóng ra ngoại giới chúng đều hóa lớn, kích thước bằng phân nửa thân thể người trưởng thành. A Diệt có thể cảm nhận được sức nóng khủng khϊếp, cùng với lượng nguyên lực mạnh bạo trong mỗi một hỏa cầu, chỉ cần bị một khối bắn trúng người thôi, chắc chắn thương tích không nhẹ.
“Véo!” Thân ảnh trẻ tuổi phi hành rất nhanh dưới cánh rừng, hắn linh hoạt lượn lách qua những gốc cây lớn, tránh né hỏa cầu bắn tới. Mảnh rừng này như bị sới tung, cây cối bật gốc rồi cháy rụi, đất đá văng tung tóe khắp nơi, mặt đất xuất hiện những cái hố lớn bị cháy đen thui.
“Lúc nãy không phải hùng hổ lắm sao? Giờ lại chạy như chó nhà có tang vậy? Hahaha...” Trung niên Ô Đoản phi hành đuổi theo sau A Diệt, không ngừng điều động chiếc đỉnh trước người, bắn ra những khối hỏa cầu công kích đối phương.
Họ Diệt đang bỏ chạy đột nhiên quay đầu lại nói: “Nhắc ngươi một điều, khi đối đầu với ta, tốt nhất không nên cách mặt đất quá gần, càng không nên tới những nơi có nhiều cây cối!”
Vừa nói tay hắn vừa kết ấn, bất chợt cả khu rừng chợt động, vô số cành cây vươn dài ra, lao tới thân ảnh trung niên nhân đang cười đắc ý phía sau. Từ mặt đất cũng có vô số rễ cây xen lẫn dây leo to dài trồi lên, chỉ trong nháy mắt, cả khu rừng như trở thành kẻ địch của Ô Đoản!
“Loại nguyên thuật chết tiệt gì đây?” Gã trung niên vừa giận vừa sợ, liền đổi hướng công kích của những khối hỏa cầu, chỉ huy chúng tản ra khắp nơi, thiêu cháy đám thực vật đang điên cuồng lao tới. Đồng thời gã còn lấy ra rất nhiều phù bạo tầm trung, bắn ra xung quanh để nổ bay những sợi dây leo đang lăm le tới gần.
Cùng lúc đó, xung quanh A Diệt đã hiển hóa ra hàng trăm thanh mộc kiếm, hắn vung tay thả một tấm tế hỏa phù lướt qua từng thanh, biến chúng thành hỏa kiếm. Ngón tay điểm chỉ, trăm thanh phi kiếm rực cháy hóa thành vô số đạo diễm quang, đồng loạt công kích tới thân ảnh trung niên nhân.
“Nhất Kích Diễm Viêm Điểu!” Trung niên nhân quát lớn.
Từ chiếc đỉnh chui ra một ngọn lửa đỏ rực, có nhiệt độ cực cao, nó đậu lên mũi trường thương của Ô Đoản, hấp thu nguyên lực từ gã truyền tới. Múa máy trường thương trong tay vài vòng, sau đó gã đâm mạnh về phía trước, tức thì một đầu cự điểu được ngưng tụ từ hỏa diễm bắn ra, hung hăng bay tới đối đầu với trăm thanh phi kiếm đang rực cháy.
“Ầm ầm ầm!” Những tiếng va chạm liên tiếp vang lên, hỏa diễm bắn ra ngập trời, đỏ rực một mảng rừng, nhiệt độ nơi đây tăng lên rất cao. Trong luồng khói lửa ấy, thấp thoáng có một đầu cự điểu đang điên cuồng vùng vẫy, đánh tan những thanh phi kiếm xung quanh.
Không quan tâm tới một màn hỏa diễm đối chiến đó, thân ảnh A Diệt chỉ trong một hơi thở, đã phóng tới tiếp cận gã trung niên, chuẩn bị tung ra một đòn công kích mạnh mẽ.
Ô Đoản phản xạ rất nhanh, ngay khi thần thức hắn cảm ứng được, tức khắc thân thể đưa ra phản ứng. Hai thanh phi đao ánh đỏ bay ra ngăn chặn trước người, đồng thời một tấm nguyên phù xuất hiện rồi tự động dán lên thân thể.
Ngay trước mắt gã, tên thanh niên trẻ tuổi đã vung thanh chiến đao khát máu trong tay, khí tức sát phạt bạo phát kinh người, thân thể xoay vòng, tung ra một chiêu thức hình vòng cung.
“Ngũ hợp quang đao, đao thứ hai – Liệt Oa!”