• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 346: Đa bảo

“Nam mô a di đà.”

Pho tượng phật khổng lồ khẽ ngâm một tiếng dài, sau đó chậm rãi ấn cự thủ xuống như thái sơn áp đỉnh, khiến những kẻ phía dưới bị một luồng cự lực cường đại đè nén.

“Tượng phật này có một tia khí tức mỏng manh của Hư Linh cảnh, chắc chắn tên trọc đó đã vận dụng bảo bối được tồn tại thượng vị ban phát, mới có thể tạo ra uy năng bậc này!” Gã đại hán Bã Lạt sắc mặt ngưng trọng nói, khiến mấy kẻ khác không khỏi có nét khó coi hiện lên trên gương mặt.

Tất cả đồng loạt bạo phát sức mạnh, cố gắng đánh tan luồng uy áp ép xuống, vô vàn năng lượng mang các màu sắc khác nhau đang đồng thời vùng lên, muốn phá tan kim quang chói lọi cả một mảng trời.

Thanh niên hòa thượng khẽ niệm một câu phật hiệu, hai tay chắp lại, sau đó nét mặt trở nên sắc lạnh, ngữ khí trào ra sát ý: “Bần tăng trước nay luôn ăn thịt chứ chẳng ăn chay, nên hôm nay cũng không ngại thu thêm vài cân thịt!”

Lời vừa dứt, quanh thân hắn ta đã xuất hiện mười tám món bảo cụ tỏa ra kim mang nhàn nhạt, rồi tức thì khuấy động uy năng, hướng xuống đám người phía dưới mà công kích. Thiên địa nguyên khí trong cả một khu vực lớn bị đảo ngược, không gian kinh hãi lung lay cực độ, địa hình bị phá hủy tàn tạ, chỉ còn vài thân ảnh đang gắng sức chống đỡ.

Cách đó vài chục dặm, A Diệt cùng chó vàng vừa đặt chân xuống một địa phương an toàn, kinh hãi nhìn tới vùng chiến trường trước mắt. Chó vàng hoảng sợ nói: “Tên trọc đó sao có nhiều đồ chơi bá đạo tới vậy? Đám người kia chí ít phải có phân nửa bị hắn chơi chết!”

“Đây chính là nội tình của kẻ được những tồn tại thượng vị dốc lòng bồi dưỡng sao?” Họ Diệt khó tin lẩm bẩm, quả nhiên tự mình vươn lên vẫn không thể sánh bằng kẻ sinh ra đã ở vạch đích.

Một địa phương khác cũng có một thân ảnh đang trong trạng thái ẩn thân, hắn ta khϊếp sợ nhìn trận chiến phía xa, nơi một gã hòa thượng đang ngạo nghễ chấn áp chín kẻ đồng cảnh giới.

Tên này chính là Miêu Thập Tam, trông mấy món bảo cụ phật gia đang đại triển thần uy, hắn hâm mộ nghĩ thầm: “Có mấy món bảo cụ đó thì đừng nói là đánh bại mấy kẻ đồng giai, cho dù gặp kẻ đã được Tổ chi pháp tắc công nhận cũng đủ sức chiến một trận!”

“Đâu phải tự nhiên bần tăng có biệt hiệu Dân Chơi Bảo Cụ tại Phật Quốc, hôm nay các vị chọc đến bần tăng coi như xui xẻo mười tám đời rồi.” Ngữ khí hờ hững vang lên giữa đất trời, thân ảnh gã hòa thượng xuất hiện cách đám người không xa, tay cầm một chuỗi hạt châu phất ngang một cái.

Máu tươi bắn lên xối xả, thanh niên Lũng Vân cùng trung niên nhân xấu xí cách vị trí gã hòa thượng gần nhất, lúc này thân thể đã bị chém đôi, hơn nữa tại phần bị cắt có những kí hiệu kim sắc bao bọc, không cho nguyên lực khôi phục!

Chín tồn tại Bỉ Ngạn cảnh ai nấy đều không lành lặn, chỉ qua thời gian chén trà lớn, hai kẻ đã thiệt mạng, khiến bảy tên còn lại càng thêm ý kị tên hòa thượng kia. Sau khi sát sinh, hắn ta vẫn giữ sắc mặt hờ hững mà nói: “Sau đây sẽ là chiêu thức cuối cùng của bần tăng, nếu kẻ nào có thể sống sót sau chiêu này, thì bần tăng cũng không quản tới nữa.”

Nơi xa, một người một chó hít vội ngụm khí lạnh, toàn thân lạnh toát, khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Chó vàng khó tin thốt lên: “Tên... tên đó thực sự là nguyên sĩ hạ vị sao?”

“Linh nguyên mạch thần thông, Vô Lượng Bảo Cụ!” Sau câu nói đó tức thì kim quang ngập trời, cả một khu vực rộng lớn tràn đầy tinh điểm kim sắc, nhìn rõ mới thấy mỗi tinh điểm là một món bảo cụ Địa giai, có tổng cộng 1080 chiếc.

Theo tiếng phật hiệu của gã hòa thượng, toàn bộ bảo cụ phật gia vừa xuất hiện tức thì bạo khởi thần thông, từ bốn phương tám hướng công kích bảy kẻ đang chật vật, nhiều khí tức mạnh mẽ dần dần tàn lụi, bị những cú oanh kích cường đại dập tắt sinh cơ.

Trong cơn chấn động khủng khϊếp đó, một đầu chu tước phá không bỏ chạy, trên thân đã đầy rẫy thương tích, khí tức hỗn loạn. Cũng may nàng ta có tốc độ phi độn cực kỳ nhanh, cho dù bị nhiều thần thông đuổi theo muốn công kích cũng không thể bắt kịp.

Vô vàn thi ma bay về một hướng khác, trong quá trình bỏ chạy đám thi ma này đã bị diệt sát rất nhiều, số lượng nhanh chóng giảm mạnh. Cuối cùng chỉ còn có mười mấy đầu toàn thân thoát khỏi phạm vi công kích của hàng ngàn bảo cụ phật gia, một tên trong nhóm thi ma hóa thành thân ảnh béo ú, chính là lão già Diệu Giản Ly, lúc này đã phi độn biến mất khỏi tầm mắt.

Thiên Ngạ Ngã Long dùng một loại huyết độn thuật nào đó, thành công đưa nửa cái mạng đào tẩu, vài chục năm tới chắc chắn không thể chiến đấu.

Kẻ khiến gã hòa thượng bất ngờ nhất chính là tên thanh niên tuấn lãng Lũng Vân, hắn ta lúc này thân thể đã lành lặn, khí tức tuy suy yếu rất nhiều nhưng trên thân không hề có thương tích gì. Hắn trốn trong một đám hắc vân mà bỏ chạy, xung quanh có những thứ gì đó quỷ dị vô hình, ngăn chặn lại toàn bộ công kích phóng tới đám mây đen.

“Tên đó chỉ có tu vi Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành mà sao lại sở hữu năng lực quái dị đến vậy? Xem ra lần sau nếu còn gặp mặt thì phải dốc toàn lực tiêu diệt hắn thôi, nếu cứ để hắn sống chắc chắn sẽ hại chết rất nhiều sinh linh.” Gã hòa thượng thầm nhủ, tay phất một cái khiến toàn bộ bảo cụ quanh đây tiêu biến vào hư không.

Nét mặt hắn ta lộ rõ vẻ mệt mỏi, bay đến một nơi chưa bị tàn phá quá nặng, đáp xuống chuẩn bị điều tức khôi phục. Ban nãy nhìn hắn thong dong đại triển thần uy, hành hạ đối thủ không chút khó nhọc, nhưng thực chất hắn đã phải vận dụng rất nhiều nguyên lực, hiện tại trạng thái của hắn đang biến chuyển xấu lại.

Vung thủ tạo ra một vòng quang tráo rộng xung quanh, gã hòa thượng liền nặng nề ngồi xuống, thở hắt ra một hơi dài. Bàn tay lật lên, lập tức chiếc bát là nguồn cơn của tất cả mọi chuyện xuất hiện, phiêu phù trước mặt hắn.

Tên thanh niên đầu trọc mỉm cười lẩm bẩm: “Để có chiếc bát này thì tiêu hao như vậy cũng đáng, thứ này ẩn giấu bên trong là năm tia bổn nguyên pháp tắc ngũ hành, chỉ cần bỏ ra vài chục năm nghiên cứu, ta không tin bản thân mình không được Tổ chi pháp tắc công nhận.”

Lập tức hắn truyền ấn kí nhận chủ vào bên trong chiếc bát, muốn bắt đầu tế luyện món bảo cụ này, theo hắn tính toán thì ước chừng mười năm hắn sẽ tế luyện hoàn tất. Nhưng ngay thời khắc ấy dị biến liền phát sinh, xung quanh tảng đá lớn mà hắn ngồi phía trên có đầy rẫy chữ cổ xuất hiện, bất ngờ phát ra ánh sáng kì dị.

“Ngục Cổ Ngữ!” Sau thanh âm quát lớn, tức thì vô số cổ ngữ phát ra quang mang lục kim, hóa thành một khối lập phương cổ kính vây nhốt lại gã hòa thượng bên trong. Sắc mặt hắn ta trở nên khó coi, phất tấm áo cà sa khiến thân ảnh tiêu biến, nhưng tức khắc lại xuất hiện tại vị trí cũ bên trong ngục lập phương, không thể thoát thân.

Giơ tay hút lấy Bát Ngũ Hành, tên thiếu niên tuấn tú đắc chí cười lớn, hắn không ngờ một đòn bất ngờ của bản thân lại có hiệu quả tới vậy, vừa thành công vây nhốt được đối thủ đáng sợ, vừa thu được bảo bối về tay.

“Con chó khốn kiếp này sao lại sống vội như vậy chứ?” A Diệt ẩn thân cách đó không xa sắc mặt xấu lại mà chửi thầm, hắn không ngờ ngay khi có lại sức mạnh, chó vàng liền lập tức ra tay ám toán gã hòa thượng. Hắn còn đang tính nhìn xem có kẻ nào khác quanh đây hay không thì mới ra tay, không nghĩ kẻ ra tay trước tiên lại là con chó đó.

Dị biến tiếp tục phát sinh, vài tòa động thiên thình lình xuất hiện bao quanh tên thiếu niên tóc vàng, vô số sợi xích hôi xắc từ bên trong phóng thích ra, chỉ trong nháy mắt đã trói chặt thân thể thiếu niên Hoàng Khiếu lại.

Họ Hoàng giãy giụa nhưng vô dụng, những sợi xích này quá rắn chắc khiến hắn nhất thời không thoát ra được, chưa kể phần lớn lực lượng của hắn còn đang phải cung cấp cho khối lập phương, tránh để gã hòa thượng thoát thân.

“Mau đưa Bát Ngũ Hành cho ta!” Xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Hoàng Khiếu chính là một thân ảnh hắc bào, đeo chiếc mặt nạ mèo được đánh số mười ba, một tay chộp về phía chiếc bát, tay còn lại ngưng tụ yêu lực dáng thẳng xuống đầu đối phương.

“Đùng!” Đột nhiên tên nam tử đeo mặt nạ bắn đi nơi khác, không tấn công họ Hoàng đồng thời cướp lấy chiếc bát nữa, vì có một luồng hắc lôi phóng tới vị trí cũ của hắn. Tên này biết nếu vừa rồi mình không tránh né, thì cho dù thu được bảo cụ về tay, bản thân không tránh khỏi bị thương nặng, vậy nên trước mắt cứ tránh đi trước.

Ánh mắt sau lớp mặt nạ mèo lộ rõ sự tức giận, cùng với hòa thượng và thiêu niên đồng thời ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn tới phương hướng phóng thích ra hắc lôi, trông thấy một thân ảnh hắc ám với đôi cánh quỷ đang dang rộng.

Một kẻ với mái tóc dài màu bạc, gương mặt bị che lại bởi chiếc mặt nạ quỷ, thân mang hắc y đơn giản, sau lưng có đôi hắc dực nổi lên giao động lôi quang, lúc này đang dang rộng. Tại hai bên cánh tức thì xuất hiện một đồng tử ma tà quỷ dị, có màu huyết tươi đáng sợ, sau cái vỗ mạnh liền phát tán loại năng lực ám hồng, phủ xuống ba kẻ phía dưới.

“Tư Vị Sợ Hãi!”

“Không hay, là công kích thần thức...” Gã hòa thượng vội tế ra một chiếc dù lớn che chắn trên đỉnh đầu, gắng gượng chống chọi với luồng thần thức ác ma bao phủ xuống. Tên thiếu niên bị trói cách đó không xa không thể làm gì, đầu hắn trở nên đau nhức rồi giãy giụa kêu ngao ngao, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Gã Miêu Thập Tam bạo phát toàn bộ thần thức, chống chọi lại với loại công kích quỷ dị áp bách xuống, nhưng chả mấy chốc hắn đã không chống đỡ nổi mà ôm đầu kêu gào, tia máu nổi đầy trong khóe mắt.
Chương 347: Thoát huyễn

Giữa đồng mông hiu quạnh, một con chó màu vàng đang đắng chát gào thét, nó không cam lòng với chuyện mà bản thân gặp phải, cũng không muốn tin đây là sự thật. Nó gầm lớn: “Không thể nào như thế này được, cái phong ấn chết tiệt! Tại sao có thể lấy đi hoàn toàn tu vi của ta được cơ chứ? Tại sao có thể biến ta thành một con chó tầm thường vĩnh viễn được chứ?”

“Rầm!” Một thân ảnh tàn tạ bắn đến chân ngọn núi lớn, đâm nát tòa sơn phong này mới có thể dừng lại, hắn ta chật vật đứng dậy, khó tin xen lẫn sợ hãi thốt lên: “Không thể nào... Tại sao thực lực của ngươi lại tự dưng tăng đột biến tới vậy? Ta không tin ngươi mạnh tới thế!”

Nói vừa dứt câu hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả chiếc mặt nạ mèo đeo trên mặt. Kẻ đứng đối diện hắn là một gã nam nhân có thân hình cân đối, lúc này mỉm cười đắc ý lên tiếng: “Đơn giản vì ta đã mạnh hơn ngươi, hai ta tranh đấu suốt mấy trăm năm qua, cũng đến lúc phải có kết quả rồi, và kẻ bại trận chính là ngươi, Miêu Thập Tam!”

Trước con mắt kinh hãi của Miêu Thập Tam, tên đó gỡ bỏ chiếc mặt nạ chó được đánh số mười ba ra, thay bằng một chiếc tương tự nhưng có số mười hai tại giữa trán. Thanh âm run rẩy của tên đeo mặt nạ mèo vang lên: “Khuyển Thập Nhị... ngươi đã được thăng cấp... chẳng lẽ thực lực ngươi thật sự đã tiến thêm nhiều tới vậy?”

Lòng khó tin ngày càng tăng cao, thanh niên hòa thượng nước mắt ròng rã, đi lại khắp nơi trong phật điện, liên tục đảo mắt khắp các ngõ ngách, không muốn tin đây là sự thật. “Bảo bối, toàn bộ bảo bối của bần tăng đâu hết cả rồi? Tài sản bao năm tích góp, sao bốc hơi sạch sẽ không sót lại chút gì như vậy?”

“Không! Đây không phải sự thật! Đúng rồi, đây là huyễn cảnh do công kích thần thức của tên ma tu gây nên, ta phải thoát khỏi đây!” Ánh mắt rưng rưng đầy sương nước của gã ta liền trở nên sắc bén, khí thế trong nháy mắt thay đổi, miệng niệm phật hiệu, thân thể bạo phát vô vàn ánh kim quang.

Ngục cổ ngữ đang trong trạng thái suy yếu tức thì bị đánh tan, thanh niên hòa thượng bắn nhanh ra khỏi khu vực đó, rồi tức thì phát tán thần niệm quan sát xung quanh. Ngay lập tức hắn phát hiện tên ma tu có đôi cánh đáng sợ đã phi độn bỏ chạy, tất nhiên chiếc Bát Ngũ Hành đã bị tên đó cướp đi.

“Thí chủ xin dừng bước!” Gã hòa thượng sốt ruột quát lớn, tức tốc truy đuổi theo luồng lôi quang, tại hai bên xuất hiện hai món bảo cụ công kích tầm xa, bắt đầu triển khai thế công.

Cùng lúc đó Miêu Thập Tam cũng đã thức tỉnh, ánh mắt hắn vẫn còn vương nét hoảng hốt, sau khi chấn tĩnh liền đuổi theo kẻ đã lấy đi chiếc bát. Hắn thầm kêu may mắn vì thần thức của bản thân đã được tăng phúc, nhờ sáu năm lịch luyện trong Rèn Thức Thành, nếu không có lẽ giờ này hắn vẫn còn đang kêu gào tại chỗ như con chó phía sau.

Những sợi xiềng xích tiêu tan, thả tên thiếu niên tóc vàng rơi xuống đập mạnh lên mặt đất, lúc này tâm trí hắn ta vẫn còn đang mắc kẹt trong huyễn cảnh, bề ngoài lăn lộn kêu gào. Thần thức của hắn ta thuộc dạng trung bình, mà trong đồng giai thì yêu thú có cường độ thần thức kém nhất, vì vậy tất nhiên tên Hoàng Khiếu này sẽ không thể thoát khỏi huyễn cảnh ngay được.

Diệt Chúng Sinh cầm chặt chiếc bát trong tay, thả thần niệm vào bên trong thăm dò, tại não hải liền tiếp nhận cả tá thông tin mới, sự huyền diệu của thứ gọi là pháp tắc chi lực, khiến hắn như được đại khai sáng.

Đây còn là khi thần niệm của hắn đã bị tiêu hao lượng lớn, sau khi thi triển thần thông của Hắc Vũ Dực, chứ nếu với lượng thần niệm đầy đủ, chắc chắn hắn sẽ hấp thu được rất nhiều kiến thức chân quý bên trong chiếc bát.

“Hắc hắc, bị ta khuếch đại nỗi sợ luôn ẩn sâu trong lòng các ngươi lên, tư vị cũng không tệ nhỉ.” Hắn cười lạnh, đôi hắc dực sau lưng không ngừng vỗ mạnh, thay đổi hướng bay, tránh khỏi những luồng hào quang bắn tới.

Hòa thượng họ Nguyễn liền lấy ra một tấm áo cà sa hoàng kim, khoác nó lên người, lập tức độn quang phóng nhanh gấp nhiều lần, chả mấy chốc đã bắt kịp đạo hắc lôi do A Diệt hóa thành.

“Trên người thí chủ ma khí quá nặng, để bần tăng giúp thí chủ siêu thoát.” Thủ ấn ẩn chứa chữ phật vừa áp tới luồng lôi quang, thì ngay lập tức thân ảnh hắc ám đó đã tiêu biến, xuất hiện tại một phương hướng rất xa.

Vừa thu lấy Hạt Ảnh Châu, A Diệt liền tức tốc tìm phương hướng khác mà bỏ chạy, nhưng đã bị cản trở bởi gã đeo mặt nạ mèo. Hôi sắc yêu lực hội tụ tại nắm đấm của hắn, rồi hung hăng tung ra một quyền, ẩn chứa lực lượng bát giai yêu thú rất cường đại. Trên thân hắc ám ma tu nổi lên những hoa văn thanh sắc, cũng đồng dạng tung quyền đối chọi với đối phương.

“Ngươi chỉ là một tên Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành mà dám cứng đối cứng với ta, ha ha đúng là tên xuẩn.” Miêu Thập Tam cười khinh thường, song quyền của cả hai tức thì va chạm, tạo ra một trận oanh tạc lớn thổi tan vân vụ, dư uy khiến trời quang gió tạnh.

Khóe mắt gã ta nhíu sâu, ánh mắt lộ rõ sự khó tin, hơn nữa lúc này cơn đau từ đầu cánh tay vẫn đang không ngừng truyền tới, khiến gã càng thêm khó tả. Tên ma tu đeo mặt nạ quỷ cười lạnh nói: “Nếu ngươi là Miêu Thập Nhị thì ta còn có chút ý kị, chứ chỉ là Thập Tam thì chẳng thể uy hϊếp được ta đâu, đừng quá đắc ý làm gì!”

Lập tức hắn tung ra liên hoàn thủ, khiến Miêu Thập Tam phải dốc sức chống đỡ, trong khoảnh khắc chút sơ hở của gã ta lộ ra, đôi hắc dực sau lưng A Diệt tức thì công kích, hai vệt cắt kèm thêm lôi quang đánh bay tên kia.

Thân thể bắn ngược về sau một khoảng mới miễn cưỡng ổn định lại, Miêu Thập Tam khó tin lẩm bẩm: “Tại sao đến cả lực lượng nhục thân của tên khốn này cũng mạnh tới vậy? Hắn là ma tu, nếu thần thức lợi hại thì không có gì quá đáng, nhưng cớ sao thân thể cũng biếи ŧɦái tới mức đó, hắn có thực sự chỉ là tiểu thành không thế?”

Hắc ám ma tu sau khi đẩy lui Miêu Thập Tam, mới phi độn bỏ chạy được chừng một dặm, liền bị gã hòa thượng ngăn cản, thả ra rậm rạp phi châm kim sắc ẩn chứa lực lượng cường đại. A Diệt nguy nhưng không hoảng, song dực dang rộng, phóng thích vô vàn lông vũ sắc bén tựa phi đao, giằng co với đối phương.

“Động Liệt Toàn Nha!”

Một tòa đại động thiên xuất hiện phía trên hai người, từ bên trong ầm ầm xông ra một đầu cự khuyển hoàng kim, hư ảnh cự khuyển há cái miệng lớn như chậu máu, hiển lộ những chiếc răng sắc nhọn, hung hăng ngoặm tới cả hai kẻ phía dưới.

Gã hòa thượng lập tức được một cự chuông phật gia bao phủ, giúp y chống chọi lại với thế công cuồng mãnh vừa ập tới. Đối diện gã ta, tiếng lôi minh nổi lên, thân ảnh A Diệt đã ra khỏi phạm vi công kích của tuyệt kỹ đó.

Lúc này gã thiếu niên Hoàng Khiếu đã bay tới gần A Diệt, sắc mặt tức giận nghiến răng quát: “Tên khốn này, tại sao ban nãy ngươi công kích cả ta? Hại bổn đại gia bị cái huyễn cảnh chết tiệt của ngươi gây choáng váng không thôi.”

Họ Diệt vẫn chú ý tới nơi gã hòa thượng bị công kích, tùy ý mở miệng đáp: “Ta làm vậy để cứu ngươi đó, lúc đấy nếu ta không công kích cả ngươi thì chắc chắn hai tên kia sẽ biết chúng ta là đồng bọn, ngươi sẽ bị bắt làm con tin.”

Hoàng Khiếu như hiểu ra phần nào, nhưng vẫn căm tức nói: “Thế sao ngươi không giảm uy năng công kích khi nhắm tới ta, mà dữ toàn sức giống như với hai tên kia?”

“Đây là lần đầu tiên ta thi triển chiêu thức đó, nên tất nhiên chưa thể tùy ý tinh chuẩn tốt được. Hơn nữa ngươi còn đứng ngay giữa nhị địch, làm sao ta có thể hạ uy năng được cơ chứ. Thôi, bớt tranh cãi nhảm đi, mau tìm cách thoát khỏi nơi đây đã.” Nói rồi A Diệt tức thì phi độn bỏ chạy, không muốn dây dưa thêm ở khu vực này.

Nhưng muốn thoát cũng không hề dễ, gã hòa thượng đã toàn thân trở ra sau đòn công kích mạnh mẽ của Hoàng Khiếu, lúc này đã đuổi tới ngay sát họ Diệt, không để hắn có thể bứt tốc.

“Xuẩn khuyển, mau dừng lại!” Gã Miêu Thập Tam hướng tới Hoàng Khiếu mà quát lớn, khi biết hắn ta cùng một giuộc với tên ma tu. Hắn thấy gã hòa thượng đã đuổi theo tên đó rồi, với tốc độ của hắn thì không thể theo kịp để dây dưa, nên tốt nhất chuyển mục tiêu lên đầu tên thiếu niên tóc vàng này.

“Mèo đần, ngươi nghĩ bản thân thuộc Bách Thú Minh là có thể tự do làm càn sao? Để bổn đại gia cho ngươi thấy bát giai yêu thú cũng có sự chênh lệch cực lớn!” Thiếu niên họ Hoàng tức giận quát lại, rồi tức thì lao lên công kích đối phương, hắn trước giờ không ngại đánh nhau.

Ngay lập tức tranh đấu giữa hai bát giai yêu soái là Hoàng Khiếu với Miêu Thập Tam bùng nổ, thiên hôn địa ám, phong vân tháo chạy.

“Thí chủ tu vi mới ở tiểu thành, sao phải liều mạng đoạt một vật rất có ích cho đại viên mãn như vậy chứ? Vật đó không có duyên với thí chủ đâu, xin đừng cố chấp giữ trên người nữa.” Gã hòa thượng vừa tung ra công kích vừa khuyên giải tên ma tu đang gắng sức thoát thân, hắn cũng không thể ngờ kẻ này lại có nhiều thủ đoạn tới vậy.

A Diệt bất ngờ quay ngược lại vung cánh công kích kẻ vừa đuổi tới, nhưng tên hòa thượng phản xạ rất nhanh, dễ dàng ngăn cản lại. Hắn mỉm cười lên tiếng: “Thí chủ đừng làm điều thừa nữa, cho dù hiện giờ bần tăng đã tiêu hao rất nhiều nguyên lực, cũng chưa yếu tới mức để một tên tiểu thành Bỉ Ngạn cảnh đánh lại.”

Tiếp đó A Diệt tung ra không ít đòn công kích mạnh mẽ, nhưng đều bị thanh niên đầu trọc trước mặt ngăn chặn thành công mà không hề bị thương. Hắn biết chiến vượt hai tiểu cảnh giới là rất khó khăn, nhưng trước mắt chỉ còn cách tùy cơ ứng biến, giả bộ muốn chiến đấu rồi tìm thời cơ đào tẩu.
Chương 348: Kim Cang

Phệ Hắc Giao ngâm dài một tiếng, sau đó phô thiên cái địa bay theo cú quyền của A Diệt nện thẳng lên giữa l*иg ngực gã hòa thượng. Đầu hồn vật này hung hăng công kích đối phương, thôn phệ toàn bộ nguyên lực bao quanh thân thể mục tiêu, triệt tiêu hoàn toàn lớp hộ thể nguyên lực.

“Kim Cang Bất Hoại!” Theo tiếng quát khẽ của Nan Hoa, toàn thân hắn tức tốc nổi lên những hoa văn phật gia kim sắc, sau đó khiến cả cơ thể hắn hóa thành tượng phật, đứng im tại chỗ đón đỡ toàn bộ công kích của đối phương.

Thân ảnh như pho tượng bị đánh văng đi tít xa, ngay khi họ Diệt định đuổi theo tiếp tục công kích, liền bị ngăn chặn bởi hư ảnh một tượng phật khổng lồ vừa thình lình xuất hiện. Cự tượng có tám tay, lúc này đều đồng loạt giơ lên, sau đó bát thủ hung hăng vỗ mạnh đến vị trí A Diệt.

Không kịp tránh né, hắn chỉ còn cách dùng song dực che chắn trước người, bị động trước vô vàn thủ ấn đánh tới. Nhưng sau mỗi một cú vỗ hắn như được giác ngộ ra vài phần, khiến thâm tâm cảm thấy e sợ, liền cố gắng thoát khỏi uy áp đang giam cầm bản thân, tránh bị thủ ấn của pho tượng đánh thêm.

“Đùng!” Thân ảnh to lớn bắn xuống dã nát một ngọn núi, từ trong bụi đất lộ ra là một đầu yêu thú hình dạng mèo, kích thước phải to gấp chục lần nhân loại trưởng thành. Nó căm tức dùng ánh mắt cay độc nhìn đầu cự khuyển đang phiêu phù trên không, tên đó lộ ra vẻ mặt đắc ý mà nói: “Yêu soái của Bách Thú Minh thì ra cũng chỉ có thế. Đòi đấu lại bổn đại gia sao? Ngươi còn non lắm!”

Cự miêu gầm lên, lông toàn thân dựng thẳng, vô vàn xiềng xích hiển hóa ra rồi đồng loạt tiến công tới phía đối phương. Hoàng Khiếu trong hình dạng bản thể vẫn giữ nét cười khinh thường, khua chân múa móng đánh tan xiềng xích, sau đó tiếp tục lao xuống giày xéo đối thủ.

Nhưng bốn kẻ này giao thủ không được thêm bao lâu đã phải dừng lại, vì từ xa có vô số ma thú che trời ngập đất kéo tới như thủy triều. Những đầu ma thú ấy đều thuộc loại được trang bị thêm bộ phận khôi lỗi trên thân, chúng thậm chí còn kéo theo cả đàn khôi triều.

“Có lẽ vì nơi đây nổi lên tranh đấu quá lâu nên đã hấp dẫn đám thú điên này tới, không thể ở đây lâu thêm nữa, thí chủ nên giao ra chiếc bát đi thôi.” Gã hòa thượng liếc mắt nhìn bầy ma thú phía xa một cái, sau đó tiếp tục ra chiêu công kích đối thủ.

A Diệt vừa tránh đòn vừa bỏ chạy, hắn đoán chắc chắn một trong những kẻ chạy trốn trước đó, đã kích động đám ma thú tới đây, nhưng giờ biết vậy cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì.

Đám ma thú cùng khôi triều ngày càng gần, mà gã hòa thượng vẫn chẳng thể bắt được tên ma tu có tốc độ cực nhanh trước mắt, khiến hắn tức tối không thôi. Nếu hắn ở trạng thái toàn thịnh, thì chỉ trong chén trà nhỏ đã có thể băm vằm tên này ra, nhưng hiện tại nguyên lực trong người hắn đã cạn kiệt, thần thông mạnh không thi triển được, mới khiến tên ma tu này sống sót tới giờ.

Sau một hồi suy tư, gã hòa thượng liền truyền âm thương lượng với kẻ đang chạy ngay phía trước, muốn trao đổi bảo bối với hắn ta. A Diệt vốn không có ý định nghe tên kia lải nhải, nhưng sau khi lọt tai vài từ, hắn lại cảm thấy gã đầu trọc phía sau nói có lý.

“Ngươi chắc chắn sẽ giữ lời chứ? Ngươi có dám dùng huyết thệ phù không hay chỉ là thả lời dụ dỗ thôi?” A Diệt liền truyền âm hỏi, bên ngoài vẫn đang cấp tốc bỏ chạy.

Gã hòa thượng nghe vậy liền trở nên vui mừng, vì hắn biết đối phương đã động tâm, hắn vội đáp: “Bần tăng đảm bảo sẽ dùng huyết thệ phù, thí chủ có thể tin tưởng mà trao đổi rồi.”

Họ Diệt có chút lưỡng lự, hỏi thêm một câu: “Tu luyện thứ đó thực sự sẽ không khiến ta bị phật hóa đâu chứ?”

“Hắc hắc, phật là ở trong tâm mỗi người, thí chủ nghĩ muốn trở thành phật sư dễ lắm sao? Thí chủ cứ yên tâm, đây hoàn toàn là pháp ngôn luyện thể thuần chính, không có khả năng biến kẻ tu luyện thành phật sư đâu.” Nguyễn Nan Hoa vui vẻ đáp.

Thế rồi gã hòa thượng ném tới phía A Diệt một tấm huyết thệ phù, sau khi kiểm tra không phát hiện có gì nguy hiểm, họ Diệt mới thu về tay mà đọc nội dung tuyên thệ bên trong. Không lâu sau cả hai người đã dừng lại, cùng một thời điểm vung tay ném tới phía đối phương vật phẩm.

Thứ A Diệt ném tới phía gã hòa thượng chính là Bát Ngũ Hành, còn thứ từ gã ta bay tới phía hắn là một quyển trục kim sắc có ấn ký phật gia. Sau khi kiểm tra, cả hai đều tỏ ra sắc mặt an tâm vì thứ trong tay là hàng thật, hai người nhìn nhau rồi chắp tay chào đối phương, sau đó mỗi người phi độn về một hướng, thoát khỏi khu vực bị bầy ma thú nhắm tới này.

Cầm trong tay quyển trục tỏa ra quang mang ôn hòa, A Diệt vui mừng lẩm bẩm: “Pháp ngôn luyện thể Kim Cang Bất Hoại, thuộc tầng nhị thể, là pháp ngôn của thượng vị giả, haha chuyến này kiếm lớn rồi.”

Thanh âm Ma Quân cũng vang lên: “Thanh Đồng luyện thể của ngươi đã đại thành, cường độ nhục thân đã ở mức cực hạn hạ vị, giờ có bộ pháp ngôn này chính là thời cơ thích hợp nhất, quả nhiên là cơ duyên hàng đầu.”

A Diệt nghe vậy liền gật đầu, tuy trong lòng cũng tiếc nuối chiếc bát bảo cụ kia, nhưng không phải không bỏ được. Hắn thu quyển trục vào giới chỉ, sau đó bộc phát toàn bộ tốc độ mà rời đi, luồng hắc lôi nhanh như thiểm điện bắn vọt trên những tầng mây, rời xa khu vực này.

Pháp ngôn luyện thể hàng trung bình của thượng vị, so với bảo cụ Địa giai thượng phẩm có chứa năm tia pháp tắc chi lực, thì giá trị của món bảo cụ đó cũng chỉ cao hơn chút mà thôi. Nhưng đối với tu vi của A Diệt hiện giờ, thì pháp ngôn luyện thể này có tác dụng lớn hơn, vì vậy hắn trảo đổi cũng không xem là lỗ.

Chưa kể lúc truyền âm thương thảo, gã hòa thượng đã dùng chiêu vừa uy hϊếp vừa thương lượng, khiến A Diệt không thể không đồng ý trao đổi. Hắn nói nếu họ Diệt khăng khăng giữ chiếc bát, thì sau này ra ngoài hắn sẽ loan tin khắp nơi, khiến chủ nhân của chiếc bát bị vô số kẻ nhắm tới.

Những vật tầm cỡ Bát Ngũ Hành, chỉ có những kẻ đạt tới tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn mới đủ sức nắm giữ, tu vi như A Diệt hiện giờ xa xa không đủ, nên tốt nhất đừng cố níu giữ, kẻo mang họa sát thân.

Hai đạo độn quang rời đi chưa được bao lâu, thì khu vực từng xảy ra xung đột của bọn họ, đã bị đầy rẫy ma thú bao phủ, hơn nữa còn có khôi triều nhanh chóng kéo tới. Hoàng Khiếu và Miêu Thập Tam cũng đã cong mông chạy trốn, mỗi người một ngả, trận chiến giữa bọn chúng tuy chưa phân ra sinh tử nhưng thắng bại đã rõ, chó vẫn hơn mèo một bậc.

Mười ngày sau tại một sơn mạch lớn, A Diệt vừa kiến tạo một tòa động phủ tại nơi đây, sau đó liền tiến vào một gian thạch thất tu luyện, đồng thời khôi phục nguyên lực sau bao ngày chạy trốn. Giờ không rõ tên Hoàng Khiếu đã chạy đi đâu, nhưng hắn không quan tâm, ấn ký liên kết giữa hắn và con chó đó vẫn rất bình thường, chứng tỏ nó không gặp hiểm nguy gì cả.

Vốn A Diệt tính thử tu luyện pháp ngôn luyện thể mới, xem độ khó ở mức nào, không ngờ thực sự nhị thể này rất khó, tồn tại hạ vị muốn tu luyện quả nhiên cửu bại nhất thành. Hơn nữa trong Kim Cang luyện thể có rất nhiều câu phật ngữ, khiến hắn phải suy nghĩ xoắn não thời gian dài mới hiểu được ý nghĩa, càng thêm mất thời gian.

......................

Tiếng xé gió vang vọng trên bầu trời cao, có hai luồng sáng kim ngân phá không phi hành, thẳng một mạch bay tới phương xa. Phương hướng khác gần đó, một đầu chu tước mình đầy thương tích, cũng đang kinh hãi bỏ chạy, đôi cánh to lớn dang rộng vỗ nhanh hết mức có thể.

Đôi mắt từ từ mở ra, đồng tử kim sắc hiện rõ, lóe lên vẻ thanh minh, ngay lập tức thân ảnh đang ngồi xếp bằng chợt động, xuất hiện tại bên ngoài sơn mạch, quan sát tòa sơn mạch này bất ngờ sụp đổ.

Một tên thiếu niên rơi xuống cách hắn không xa, sau khi trông thấy hắn thì tên đó vội quát, sắc mặt hoảng hốt cực độ: “Tên khốn này thì ra bao lâu nay ngươi trốn ở đây, còn ngây ra đó làm gì, chạy nhanh đi!”

Nói còn chưa dứt câu thì tên thiếu niên đã gắng gượng đứng dậy rồi phi độn đi, nhưng chưa bay được bao xa thì hắn ta lại rơi xuống, thân ảnh hóa thành một con chó vàng trông hết sức bình thường.

“Khốn kiếp, tại sao lại hiện phong ấn vào lúc này cơ chứ?” Chó vàng kinh hãi thét gào, ngay tức thì bị một tên thanh niên tuấn mỹ nắm lấy gáy, rồi xách nó trên tay mà phá không bay đi.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao thiên địa nguyên khí quanh đây trở nên hỗn loạn như thế?” A Diệt vừa phi hành vừa hỏi con chó trên tay mình, nghe vậy chó vàng hoảng hốt đáp: “Là Khôi Kim tháp... Khôi Kim tháp sống lại, đang tàn sát tất cả kẻ ngoại lai!”

Nghe xong A Diệt vẫn chẳng hiểu gì, thần niệm tức thì bạo phát, thả ra khắp bốn phương tám hướng bắt đầu dò xét tình hình. Chả mấy chốc hắn liền trông thấy một luồng ma quang đang phi hành với tốc độ cực nhanh, đó là độn thuật của lão già Diệu Giản Ly, có vẻ như lúc này lão ta cũng đang hoảng sợ chạy khỏi thứ gì đó.

Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng A Diệt cảm thấy rất bất an, hắn liền cấp tốc phi hành cùng hướng với mấy đạo độn quang khác, tránh xa thứ gì đó đang truy đuổi ở phía sau, thứ được gọi là Khôi Kim tháp.

Luồng độn quang lục sắc bỗng chốc hóa thành đạo lôi quang, tốc độ nhanh hơn vài phần, dẫn đầu tất cả những quang điểm mà phi hành, tránh khỏi cuộc thanh trừ từ một thực thể đáng sợ.
Chương 349: Tai hại

Giữa dòng thủy lưu cuồn cuộn nguyên khí nồng đậm tới cực điểm, có một thân ảnh đang bị mắc kẹt bên trong, trôi nổi giữa nguyên khí hải đã hóa thành thực chất này, gắng gượng đấu tranh giành lại sự sống, trước tình trạng bội thực nguyên lực.

Thân thể hắn nổi lên đầy hoa văn thanh sắc cổ xưa, còn kèm theo vài tia kim quang như của phật gia, nhưng vẫn không giúp cho cơ thể ngưng bành chướng, da thịt nứt toác, sắp bạo bổn nguyên bỉ ngạn vì ứ đầy năng lượng.

Hắn như con kiến bị rơi vào giữa núi đường, cho dù có ăn tới vỡ bụng cũng không khiến ngọn núi này vơi đi chút nào, ngược lại hại bản thân lâm vào tình trạng bội thực mà chết. Hắn ta xuất ra từ giới chỉ toàn bộ vật phẩm có tác dụng chứa đựng nguyên lực, rồi cấp tốc truyền năng lượng của bản thân vào những vật đó, nhưng vẫn không khiến thân thể hạ nhiệt một chút nào.

Nguyên khí tinh thuần từ dòng thủy lưu điên cuồng chui vào nội thể hắn, khiến hai đóa bỉ ngạn phải làm việc hết công suất, nguyên lực cùng ma lực trở nên quá dư thừa, thải không kịp cung, khiến hắn sắp bạo thể.

“Không ổn rồi, phải dùng tới thứ đó ngay thôi! Không ngờ mới lấy được về tay chưa lâu đã phải dùng tới...” Hắn ta cười khổ lẩm bẩm, phất đơn thủ lấy ra một vật phẩm đặc biệt, rồi gắng gượng thi pháp, thôi động vật trước mặt, muốn cứu bản thân khỏi hiểm cảnh hiện nay.

................

Những khối hợp kim chân quý, kỳ mộc, khoáng thạch, từ bốn phương tám hướng bay tới, hội tụ lại với nhau tại nhiều nơi. Chả mấy chốc tại những vị trí đó, xuất hiện cỗ khôi lỗi đẳng cấp cao, thân thể được cấu tạo từ những loại tài liệu chân quý, cực kỳ cứng cáp.

Những tiếng gầm đồng loạt vang lên, các khôi lỗi mới vừa được hình thành đó cấp tốc bắn vọt đi, thẳng hướng những luồng độn quang đang bỏ chạy, bắt đầu triển khai công kích. Từ phía sau có một tòa tháp khổng lồ chậm rãi phi hành, xé mây mà đi, như vua chúa ngự hành, khảo sát thế gian.

Cách xa tòa cự tháp ấy nhất, chính là Diệt Chúng Sinh, hiện tại hắn miễn cưỡng phải dừng lại phi độn vì bị không dưới năm đầu khôi lỗi bao vây. Đám này thình lình được chế tạo giữa hư không, sau đó đón đầu hắn, khiến hắn nhất thời cũng không kịp đổi phương hướng phi hành.

A Diệt tay cầm chiến đao, hùng hổ công kích mấy đầu khôi lỗi này, cho dù có bị quần công thì hắn vẫn có thể chống trả, không hề bị ép xuống hạ phong. Qua vài chiêu hắn liền cho ra kết luận: “Mấy cỗ khôi lỗi này thực lực yếu nhất cũng là tiêu chuẩn Bỉ Ngạn cảnh, nhưng khó ở chỗ thân thể bọn chúng quá rắn chắc, rất khó phá hủy, muốn hủy diệt chúng hoàn toàn thì phải vận dụng không ít sức.”

Từ phía sau có một cỗ khôi lỗi dạng người lao tới dùng cự kiếm trảm xuống lưng hắn, A Diệt liền xoay lại quét đao chống đỡ, sau đó tung cước đạp bay nó ra xa. Quanh thân xuất hiện rậm rạp phi kiếm kim trúc, đồng loạt nhắm tới đầu khôi lỗi kia mà công kích, chả mấy chốc nó đã trở thành một đống sắt vụn.

Với thực lực của hắn hiện giờ muốn tiêu diệt đám khôi lỗi này không quá khó, nhưng làm như vậy sẽ tiêu hao không ít nguyên lực, trong khi những đầu khôi lỗi này dường như có thể được chế tạo ra bất cứ lúc nào.

Họ Diệt nhanh chóng đánh hạ vài đầu, sau đó tìm đường bỏ chạy, không muốn dây dưa lâu tại một chỗ. Bấy giờ tòa tháp khổng lồ đã vào trong phạm vi thần thức cảm ứng của hắn, trong lòng A Diệt không khỏi nhảy dựng khi trông thấy độ hùng vĩ của thứ kia, mười dãy sơn mạch kết hợp lại cũng chưa chắc to bằng tòa Khôi Kim tháp đó.

Tại một địa phương, có hàng chục đầu khôi lỗi to lớn điên cuồng lao vào công kích hai nữ tử, hai người kia không ai khác chính là Kim Ngân nhị nữ, lúc này đang mệt mỏi chống đỡ thế công của mấy thứ đồ chơi nguy hiểm này.

Từ phía Khôi Kim tháp phóng ra một luồng quang mang ám lục, thẳng hướng nhị nữ, Kim trang nữ tử cảm ứng được liền dựng hết lông tóc, nhanh chóng đẩy vài đầu khối lỗi che chắn phía trước bản thân và tiểu muội.

“Đùng!” Những cỗ khôi lỗi có cường độ thân thể cực kỳ cứng cáp, trong nháy mắt bị phá hủy tan tành, luồng quang mang vẫn không dừng lại mà xuyên qua thân ảnh hai nữ tử, khiến máu tươi rơi xuống như mưa!

Nhị nữ gắng gượng phi độn bỏ chạy, nhưng tốc độ không còn nhanh như trước, Kim Hoa nói với muội muội: “Nên bỏ thứ kia đi thôi, nếu không chúng ta khó giữ nổi tiểu mệnh, tòa tháp đó quá đáng sợ.”

Ngân Liên nghe vậy cắn răng không cam lòng, giới chỉ lóe lên liền xuất hiện một khối cầu trong lòng bàn tay nàng ta, thứ đó có kích thước không quá lớn, trông như một món đồ được Khôi lỗi sư rèn đúc ra. Ngân trang nữ tử quăng mạnh ra sau, rồi cùng tỷ tỷ nhịn đau mà tiếp tục phi hành, không dám chậm lại chút nào.

“Diễm Tước Trảo!” Cung trang thiếu nữ vung đơn thủ chộp xuống phía dưới, bầu trời trên đầu nàng ta xuất hiện một đại động thiên, trảo thủ chu tước từ bên trong gầm thét giáng thế, vỗ thẳng xuống bầy khôi lỗi phía dưới theo phương hướng mà Hồng Diễm đã định.

Sau sát chiên vừa rồi, gần mười đầu khôi lỗi có thực lực Bỉ Ngạn cảnh đã nát vụn, hoàn toàn bị triệt hạ. Thiếu nữ Hồng Diễm còn chưa kịp thở phào một hơi, đã bất ngờ bị hai luồng kiếm quang phá không trảm tới, chém vỡ lớp quang tráo hộ thể, khiến nàng ta hộc máu lảo đảo ra sau.

“Hai cỗ khôi lỗi có tu vi Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong! Thật sự muốn ép ta tới vậy sao?” Thiếu nữ nghiến răng nói nhỏ, mắt đề cao chú ý hai thân ảnh phía trước, khí tức phát ra trên thân hai khôi lỗi đó còn cao hơn cả nàng.

Sau một phen đấu tranh trong lòng, nàng ta liền lấy ra khối cầu giống như thứ mà Kim Ngân nhị nữ đã ném đi, đồng dạng bắn thứ đó đi thật xa, rồi vội vã bứt tốc bỏ chạy. Hai đầu khôi lỗi vẫn không muốn buông tha cho thiếu nữ, bay theo ngay sát phía sau nàng, không ngừng bổ kiếm phóng ra quang mang công kích.

Từ phía tòa tháp khổng lồ lại tiếp tục có ám lục quang mang bắn tới, xuyên phá qua hàng tá đầu thi ma đang gào thét, toái thủng thần thông phòng ngự, dã thẳng lên thân thể mập mạp của lão già Diệu Giản Ly, khiến lão miệng hộc máu tươi, tay ôm lỗ thủng ở giữa bụng.

“Cái thứ chết tiệt này...” Lão già không cam tâm gầm lên, tay ném mạnh khối cầu đi, sau đó thôi động một tấm phù để đào thoát.

Từ một đỉnh núi phun trào lên chiếc cự chum hoàng kim, thanh niên hòa thượng từ trong chiếc chum chui ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn cảnh tượng xung quanh, khó hiểu lẩm bẩm: “Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? A di đà phật, chẳng lẽ nơi đây gặp phải biến cố thiên tai?”

Cách hắn không xa gã Miêu Thập Tam vừa chật vật thoát khỏi sự quần công của một đám khôi lỗi, gã kinh hãi bỏ chạy, không quên quăng lại khối cầu ra sau, mong muốn đám khôi lỗi lấy được thứ đó sẽ không truy sát bản thân nữa.

Đôi mắt của gã hòa thượng sáng rực, thân ảnh lóe cái đã xuất hiện ngay địa phương khối cầu sắp rơi xuống, đưa tay bắt lấy nó. Sau khi quan sát vật trong tay, gã ta vui mừng cười lớn: “Đây là Cường Bạo Khôi, bảo bối rất chân quý, sao lại bị ai đó ném tại đây như thế này? Haha bần tăng cảm thấy vật này rất có duyên...”

Hắn còn chưa nói dứt câu đã bị luồng quang mang ám lục từ cự tháp phía xa bắn tới, thân thể hắn cấp tốc vận lên Kim Cang Bất Hoại, ngạnh kháng một đòn trực diện đáng sợ này, hắn như bao cát bị đánh văng đi cả trăm trượng!

Vùng dậy từ đống đá vụn, gương mặt kinh hãi còn chưa nguôi ngoai thì đã bị vài cỗ khôi lỗi bổ nhào tới, mà những đầu này đều có tu vi thuộc hàng cao đẳng tại Bỉ Ngạn cảnh, khiến gã hòa thượng nhất thời không kịp trở tay.

Hắn ta tế ra hàng loạt bảo cụ phật gia, khua tay múa chân một hồi mới triệt hạ được đám khôi lỗi này, nhưng cùng lúc đó lại bị tòa tháp công kích thêm một lần nữa. Gắng gượng đứng dậy với bộ y phục đã tả tơi, hắn nhìn khối cầu trong tay rồi lắc đầu tiếc nuối nói: “Vật này không có duyên với bần tăng, thôi thì để lại cho vị thí chủ nào may mắn hơn vậy.”

Đặt khối cầu tại một nơi bắt mắt, gã hòa thượng liền thôi động bảo cụ cực tốc, phi độn theo phương hướng mà tên đeo mặt nạ mèo đã chạy.

Luồng đao quang quét ngang một đường, đánh tan mấy cỗ khôi lỗi đang hung hăng lao tới gần, A Diệt xách theo chó vàng tiếp tục phi hành, trên đường đôi lúc phải dừng lại tiêu diệt khôi lỗi chặn đầu.

Chó vàng chứng kiến đám khôi lỗi điên cuồng lao tới nãy giờ, nó trầm ngâm suy tư, sau đó chi trước không biết móc từ đâu ra một khối cầu, nghi hoặc lẩm bẩm: “Có lẽ nào đám khôi lỗi truy đuổi theo chúng ta là vì vật này?”

A Diệt trông thấy vật trong tay chó vàng, liền hỏi: “Đó là thứ gì vậy? Mà khoan... dường như ta từng thấy thông tin của vật như thế này trong cuốn điển tịch cổ nào đó rồi.”

Hoàng Khiếu giơ chân gãi tai rồi nói: “Ta cũng không rõ lắm, trước đó ta thấy mấy kẻ khác dốc sức tranh đoạt những vật như thế này bên trong Khôi Kim tháp, nên ta cũng bắt lấy thời cơ mà đoạt một khối, không biết có phải thứ này là nguồn cơn của mọi việc không?”

“Vật này được tìm thấy bên trong cự tháp đó sao?” A Diệt khá bất ngờ thốt lên, đưa tay tiếp nhận khối cầu, sau đó vừa phi hành vừa nghiên cứu thứ trong tay mình. Chốc lát sau hắn đã nhớ ra, thông tin của vật được miêu tả giống như thứ này mà bản thân từng đọc qua, mắt hắn sáng lên nói: “Đây chẳng lẽ là Cường Bạo Khôi?”

Đúng lúc này, tại tầng cao nhất tòa cự tháp, cánh cửa lớn tức thì khai mở, lộ ra kẻ đã chỉ huy Khôi Kim tháp khổng lồ. Một lão già râu tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, gương mặt chảy xệ, ngồi chễm trệ trên ngai vàng, đôi mắt gắng gượng mở ra quan sát cảnh tượng tại ngoại giới.

Thanh âm già nua khàn đυ.c của lão ta vang lên, truyền đi khắp ngõ ngách tại bên trong bí cảnh này, không kẻ nào không nghe thấy cả. “Đã hết thời gian chơi đùa, những kẻ nào còn giữ vật của ta trên thân, thì tới đây nhận phần thưởng đi nào!”

Đột nhiên phía dưới đế tòa cự tháp bạo khởi một lỗ đen, thôn phệ mọi vật đã từng ở bên trong tòa tháp này, đối với những thứ khác đều không ảnh hưởng gì. A Diệt sau khi nghe lời nói già nua đó, còn chưa kịp hiểu ra vấn đề, thì khối cầu trong tay đã phát quang, thải ra một luồng sáng bao bọc thân thể hắn lại, rồi kéo hắn bay tới lỗ đen phía dưới tòa cự tháp!

Chỉ thấy có hai vệt sáng bị hút vào bên trong lỗ đen, một trong số đó chính là A Diệt, hắn hoảng hốt dùng mọi cách muốn thoát thân, nhưng hoàn toàn vô tác dụng. Thời khắc cuối trước khi lọt vào bên trong hố đen, hắn chỉ kịp quát lên bốn từ: “Con chó chết tiệt!”

Lão già ngồi trên vương tọa khẽ gật đầu, miệng già nhếch lên cười thâm ý, lẩm bẩm thanh âm: “Hai người các ngươi sẽ được cung cấp vô tận nguyên khí tinh thuần, mong rằng các ngươi sẽ không bị bội thực mà chết, khà khà.”
Chương 350: Tử âm

“Ngươi là... Tinh Khôi lão quỷ? Sao ngươi vẫn còn sống?” Mập mạp Diệu Giản Ly cả kinh thốt lên, sau khi nhìn rõ diện mạo của lão già ngồi tại ngai vàng trong tòa cự tháp. Nghe vậy thiếu nữ cung trang như cũng đã nhận ra, sắc mặt trở nên khó tin xen lẫn dè chừng, những kẻ còn lại ai nấy trở nên cẩn trọng hơn.

Tinh Khôi lão quỷ chừng 500 năm trước là một tà sĩ rất nổi danh tại Thú Loạn Vực, nổi tiếng với trình độ chế tạo khôi lỗi cực kỳ cao, có thể tạo ra khôi lỗi mang thực lực tương đương bản thân. Sau một lần bí cảnh Khôi Kim xuất thế, lão ta đã mất tích biệt tăm, từ đó không còn có tin tức gì về lão nữa, người đời cũng dần quên đi một kẻ đáng sợ như lão ta.

Lão già họ Diệu cùng thiếu nữ Hồng Diễm sống đã rất lâu, nên mới có thể nhận ra kẻ đang ngồi chễm trệ trong tòa tháp kia, những người còn lại chủ yếu từng đọc qua cái tên Tinh Khôi từ những cuốn điển tịch mà thôi, chưa hề tận mắt trông thấy bao giờ.

Thiếu nữ Hồng Diễm khó tin lên tiếng: “Không đúng, trước khi lão ta mất tích thì tuổi tác cũng xấp xỉ 600 rồi, sao đến bây giờ lão vẫn còn sống được cơ chứ?”

Diệu Giản Ly nghe qua cũng biến đổi sắc mặt, càng thêm kiêng kị lão già trước mặt nơi xa kia, lão nói: “Trên người lão quái đó có không ít bộ phận khôi lỗi, chắc hẳn lão đã luyện chế chính bản thân mình thành bán khôi chi thể, để kéo dài hơi tàn đến ngày hôm nay.”

Lão già với bộ dáng gần đất xa trời ngồi trên ngai vàng, lúc này cười hắc hắc lên tiếng, ngữ khí hứng thú: “Lão phu bị giam giữ trong cái bí cảnh này cũng 500 năm rồi, ngày qua ngày chỉ có đám khôi lỗi bầu bạn, rất là buồn chán. Nhưng không ngờ gần đây bí cảnh này mở ra một lần nữa, đưa nhiều đồ chơi như vậy tới cho lão phu, hắc hắc, cùng chơi thôi nào!”

Nói đoạn, trên mi tâm lão ta hiện ra một ấn ký bắt mắt, cánh tay già nua đưa lên khẽ phất một cái, tức thì tạo thành hàng trăm đầu khôi lỗi với thực lực đáng sợ, bao vây đám người trước mặt lại.

“Năng lực pháp tắc, lão ta đã được Tổ chi pháp tắc khôi lỗi công nhận!” Gã hòa thượng kinh hãi thốt lên, giờ hắn mới biết mấy đầu khôi lỗi trước đó xuất hiện rồi tấn công mình là từ đâu mà ra.

Cả đám tức thì bộc phát sức mạnh, bất đắc dĩ phải chiến đấu với bầy khôi lỗi này, giờ muốn chạy cũng khó, vì khôi lỗi có thể được chế tạo ra ở bất kì địa phương nào, nên ngoại trừ phi hành không ngừng nghỉ thì chẳng còn cách nào tránh chiến được nữa.

Lão già được kẻ khác gọi với cái tên Tinh Khôi lão quỷ, lúc này nhàn nhã tại vương tọa, quán sát đám ngoại lai đang chật vật đối kháng với rậm rạp khôi lỗi đẳng cấp cao, miệng treo ý cười. Lão tự nhẩm: “Năm trăm năm bị mắc kẹt tại đây, một nơi tu hành tuyệt hảo, có cuồn cuộn nguyên khí hải hỗ trợ, ta vẫn ba lần thất bại đột phá.”

“Nhưng hiện giờ vẫn còn chút cơ hội, ta sẽ dùng bỉ ngạn cùng yêu đan của các ngươi, luyện chế thành Huyết tế khôi, cho bản thân sử dụng để tấn thăng Hư Linh cảnh, đặt chân lên thượng vị, khà khà!”

...................

Sau khi bị hố đen nuốt chửng, A Diệt thấy mình xuất hiện giữa một dòng khí hải rộng mênh mông, hắn kinh hãi tột độ khi cảm ứng được toàn bộ nước tại nơi đây, đều là nguyên khí tinh thuần ngưng tụ thành.

Không một dấu hiệu báo trước, nguyên khí tại dòng hải lưu này như thùy triều tràn vào bên trong nội thể hắn, chả mấy chốc đã làm đầy năng lượng mà ban nãy hắn tiêu hao khi chiến đấu. Chưa dừng lại ở đó, dòng nguyên khí không hề có ý định buông tha, mà vẫn điên cuồng tràn vào nê hoàn cung, dung nhập tới hai đóa bỉ ngạn.

Họ Diệt cảm thấy không ổn, gắng gượng cưỡng ép ngăn cách trao đổi nguyên lực do bản năng nguyên sĩ, nhưng chẳng hề có tác dụng gì, nguyên khí hải xung quanh coi cơ thể hắn là cái động không đáy mà hùng hổ tràn vào.

Mười mấy năm kể từ khi hắn thành công đột phá tới Bỉ Ngạn cảnh, lực bổn nguyên tại tiểu thành còn chưa làm đầy được một phần mười, vậy mà hiện giờ chỉ qua vài tuần trà, lực bổn nguyên tại cả nguyên liên và ma liên đều đạt tới viên mãn tiểu thành, có dấu hiệu muốn trùng kích bình cảnh để tiến lên đại thành!

Không thể ngăn cản được quá trình tự động hấp thu nguyên khí, A Diệt chỉ còn cách thuận theo sự điên cuồng này, lấy từ nạp giới ra những dược tài và đan dược có tác dụng hỗ trợ phá vỡ bình cảnh, phục dụng toàn bộ, rồi ngưng thần tiến vào quá trình trùng kích.

Miệng hắn hộc ra máu tươi, khí tức nặng nề sụt giảm, căn cơ lung lay, không ngoài dự tính hắn đã tấn cấp thất bại, tu vi tổn hại không nhỏ. Nhưng lượng bổn nguyên vì tấn cấp thất bại mà sụt giảm, bấy giờ lại được nguyên khí hải tràn vào bơm đầy, khiến hắn bất đắc dĩ phải tiến hành tấn cấp một lần nữa.

Cứ thế, chỉ sau thời gian nửa nén nhang mà A Diệt đã phải trùng kích bình cảnh tận năm lần, và như hắn đoán trước tất cả đều thất bại, khiến căn cơ hắn suy yếu thập phần. Hắn lo lắng nói: “Cứ như thế này thì cơ thể ta sẽ để lại vô vàn di chứng mất, không thể để mặc cơ thể tự đột phá rồi thất bại nữa, phải nghĩ cách khác để ổn định lại nội thể.”

“Ngươi thử liên tục thi triển các chiêu thức tiêu hao nhiều năng lượng xem sao, ta nghĩ làm như vậy sẽ khiến nguyên lực trong người ngươi được giải phóng phần nào.” Ma Quân lên tiếng.

Gật đầu, A Diệt bắt đầu phát động thần thông, tạo ra vô số ánh hào quang tại nơi đây, rồng bay đao múa, thanh âm chấn động, nhưng cũng chẳng thể giảm thiểu được bao nhiêu nguyên lực trong người. Tốc độ làm đầy lượng nguyên lực nhanh hơn nhiều so với tốc độ hắn tiêu hao đi.

Vì đã tấn cấp thất bại quá nhiều lần trong thời gian ngắn, nên hiện tại bổn nguyên bỉ ngạn của A Diệt không thể tiếp tục tiến vào giai đoạn tấn cấp nữa, khiến nội thể hắn ứ đọng lượng cực lớn nguyên lực không biết ném đi đâu.

Thân thể hắn ngày càng bành chướng kinh hoàng, da thịt bắt đầu nứt toác, như một khối bạo châu chuẩn bị phát nổ!

Sau khi sử dụng không biết bao nhiêu biện pháp mà không có tác dụng, hắn liền dùng tới Cường Bạo Châu, một món bảo bối có tác dụng tăng cao chiến lực người sử dụng, nhưng cực kỳ ngốn năng lượng, Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành gần như không thôi động nổi.

Khối cầu được A Diệt truyền tới lượng lớn nguyên lực, tức thì phân tách biến hóa, trở thành một bộ giáp có đường nét hoa mỹ, tản mát khí tức đáng sợ. Tức thì những miếng giáp bay về phía thân ảnh chủ nhân, bao bọc toàn thân hắn ta, biến hắn trở thành một mãnh tướng giáp phục uy nghiêm, khí tức ngay tức thì đạt tới đỉnh cao đại thành Bỉ Ngạn cảnh.

Vừa thôi động bộ giáp thành công, lượng nguyên lực trong người A Diệt đã không còn một mống, nhưng chén trà nhỏ sau đã được bơm đầy trở lại. Hắn mang trên thân bộ giáp cực tốn tài nguyên này, bắt đầu thi triển những chiếu thức cường đại, khiến năng lượng sụt giảm cực nhanh, giúp bản thân tránh bạo thể mà chết.

Vấn đề tạm thời được giải quyết, thân thể bên trong bộ giáp đã ngưng bành trướng, vết nứt trên da cũng theo đó mà cấp tốc lành lại. Hắn vừa thi triển thần thông vừa phi hành tốc độ cao, tìm kiếm lối ra khỏi cái thiên đường chết chóc này.

Khá lâu sau, hắn trông thấy một tấm ngọc bội trôi nổi tại thượng lưu dòng sông, miếng ngọc tản mát thứ năng lượng thông đạo đặc thù, chắc hẳn là vật dụng dùng để thoát khỏi nơi này. A Diệt vui mừng không thôi, trong nháy mắt bắn tới vị trí miếng ngọc, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, phải liên tục cung ứng nguyên lực cho bộ giáp để giúp bản thân không bị nổ tung, thực sự rất mệt mỏi.

Đột nhiên thân hình hắn khựng lại, sắc mặt trở nên kinh hãi, trong lòng thầm trách bản thân đã quá vội vàng, để rồi sập bẫy như lúc này. Giờ A Diệt mới nhớ ra, ngoài hắn thì vẫn còn một kẻ nữa cũng bị cuốn vào nguyên khí hải.

Nhưng giờ nhận ra đã quá muộn, vì hắn đã bay vào trong phạm vi có đầy rẫy những thứ quỷ quái gì đó vô hình, khó mà nhúc nhích. Trước mắt hắn không xa xuất hiện một thân ảnh, chính là tên thanh niên tuấn lãng Lũng Vân, bấy giờ đang nở nụ cười rất đắc ý.

“Ta đã đợi ở đây khá lâu rồi đó, ta biết tà huynh sẽ tới đây được mà, quả nhiên huynh không tầm thường đúng như ta dự đoán.

Chỉ cần tà huynh chết thì tất cả bí mật của huynh sẽ được ta tìm ra, dựa vào mấy chiếc nạp giới huynh để lại.” Lời vừa dứt, gã ta liền giơ cánh tay lên, điểm chỉ ngón trỏ tới phía A Diệt, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

“Lời Nhắc Tử Vong!”

A Diệt vung mạnh chiến đao trong tay, thi triển Tam Du Vũ muốn phá tan mấy thứ quỷ quái quấn quanh thân. Nhưng đột nhiên mắt hắn trợn trừng, toàn thân căng cứng không thể nhúc nhích mảy may, ngay sau lưng xuất hiện một đầu ác ma ghê rợn, hai cánh tay khô gầy liền ôm lấy hắn, miệng ghé sát lại vành tai.

“Chết!”

Thanh âm hờ hững vô cảm như ma âm khoan sâu vào trong tâm chí hắn, truyền thẳng tới đại não, vang vọng cả thức hải, bao bọc toàn bộ thần niệm, như mệnh lệnh chí cao ban xuống.

Thân hình A Diệt si ngốc lơ lửng tại chỗ, cánh tay cầm chiến đao còn đang để tại trạng thái giơ lên như chuẩn bị bổ xuống, nguyên lực vẫn nhàn nhạt lưu chuyển quanh thân, nhưng đôi mắt đã mất đi vẻ thanh minh.

Ý thức của A Diệt bị nhốt tại sâu bên trong thức hải, cả đại não hiện giờ như nhà lao, khiến ý chí tự chủ của hắn không thể thoát ra. Âm thanh từ ‘chết’ như một phủ đao đang hung hăng trảm xuống nhà giam, muốn đánh nát tâm chí hắn, khiến hắn chết một cách kì bí, ý thức không còn mà thân thể vẫn nguyên vẹn.

“Khổng thể kháng lại được! Cái tuyệt kỹ quái quỷ gì thế này? Sao lại không có cách phá giải chứ?” Diệt Chúng Sinh kinh hoàng gào thét, ý chí cố giãy giụa muốn thoát khỏi l*иg giam, nhưng mọi cố gắng đều vô ích, đao phủ vẫn đang ầm ầm trảm xuống, chém tan ý thức hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK