Ngồi trong tu luyện thất đợi ngày trở ra ngoại giới, Diệt Chúng Sinh đang kiểm kê lại toàn bộ chiến lợi phẩm sau cuộc hành trình trong bí cảnh vừa qua. Phải nói lần này thu hoạch của hắn vô cùng lớn, có rất nhiều bảo vật giá trị cao, thậm chí có thứ còn đem đến tác dụng với tiền bối Bỉ Ngạn cảnh.
Những thứ giá trị nhất tất nhiên là phần thưởng khi vượt qua tầng cuối cùng của tháp thí luyện, cùng với những vật phẩm bên trong quang điểm tại tầng 5. Một vài món đồ bên trong nạp giới của gã Bạch Trình, cũng có giá trị vô cùng cao, giúp ích cho hắn rất nhiều về sau.
Phần thưởng vượt qua tầng 5 hắn lựa chọn là một cuốn nguyên kỹ đao pháp cấp Bỉ Ngạn, uy lực khi thi triển vô cùng lợi hại. Lúc đó có không ít vật phẩm giá trị tương đương, nhưng hắn không chần trừ lâu mà chọn lấy nó, vì hắn cảm thấy những chiêu thức hiện đang nắm giữ đã sắp không theo kịp sức mạnh của mình.
Ngũ Hợp Quang Đao chỉ là nguyên kỹ cấp Hiển Hóa đỉnh cao, chiêu thức kết hợp cả ngũ đao mới sánh ngang uy lực tuyệt kỹ Hiển Hóa cực hạn. Tại lần thi triển đối đầu với nguyên kỹ cấp Bỉ Ngạn của Bạch Trình, hắn đã thua trông thấy, trong khi đối phương không hề hấn gì thì hắn bị đánh bay lõm cả vách đá!
Nguyên thuật công kích mạnh nhất trong công pháp Đình Bích quyết, tuy có uy lực mạnh hơn Ngũ Hợp Quang Đao, nhưng để có thể thi triển cần mất rất nhiều thời gian, còn tốn quá nhiều nguyên lực. Vậy nên hiện tại thứ hắn cần chính là một tuyệt chiêu công kích có uy lực cực mạnh, dùng được trong lâu dài.
Nguyên kỹ đao pháp Tam Du Vũ cấp bậc Bỉ Ngạn đỉnh cao, tu luyện cực kỳ khó, nhất là khi tu vi chỉ ở Hiển Hóa cảnh thì càng khó khăn hơn. Tu hành giả cảnh giới Hiển Hóa có thể luyện thành một môn tuyệt kỹ cấp Bỉ Ngạn thông thường đã rất lợi hại rồi, thứ A Diệt nắm giữ còn cao hơn thế, độ khó càng tăng cao.
Ngoài phần thưởng chính ra tại không gian nhận thưởng đó còn có vô số nguyên thạch, phần lớn là trung phẩm, thượng phẩm cũng có nhưng không tính là nhiều. Còn có hai loại khoáng thạch khác là Không Gian thạch và Thiết Tinh, đều là phần thưởng đi kèm.
Thiết Tinh tuy mỗi khối khá nhỏ nhưng số lượng lại không ít, đối với A Diệt thì càng nhiều càng tốt, nên hắn đã thương lượng với Liễu Băng Nghi, rằng hắn sẽ lấy toàn bộ Thiết Tinh đổi lại nàng ta sẽ được toàn bộ Không Gian thạch. Thiếu nữ lúc đó vì không muốn nói nhiều với hắn, liền gật đầu đồng ý, đối với nàng thì loại nào cũng chỉ đem về để bán đi mà thôi.
Không Gian thạch là một loại đá có thể liên kết với những mẩu không gian khác nhau, là vật liệu chính để chế tác nạp giới hay còn gọi là nhẫn trữ vật, đối với cả hai người đúng thực ngoài đem bán ra thì chẳng còn tác dụng gì.
Ngoài ra A Diệt thu hoạch được một vài loại kì thạch hỗ trợ tấn cấp, thậm chí có một món bảo vật tăng thêm chút tỷ lệ đột phá đại cảnh giới. Linh dược cao cấp, dược liệu hiếm, vật phẩm cổ, các sở học giá trị cao, những thứ này hắn càng không thiếu.
Sở học giá trị cao nhất chính là Thanh Đồng luyện thể, giúp nâng sức mạnh nhục thể cực kỳ cao. Vài tháng tại vùng không gian vô danh, hắn chỉ mới luyện vài trang đầu trong bí pháp đó, vật mà cường độ thân thể đã mạnh hơn trông thấy, tác dụng còn cao hơn so với ăn một số loại linh dược tăng mạnh nhục thân.
Hiện giờ có những bảo vật này, A Diệt nắm chắc bản thân sẽ đi được càng xa trên tu hành lộ. Trước mắt chuyện tấn cấp không còn khó, một thời gian nữa khi căn cơ càng thêm vững trãi, hắn sẽ bế quan tiến lên hậu kỳ.
Về phần bảo cụ cùng những vật phẩm đặc thù trong chiến đấu, hắn cũng thu thập được rất nhiều, giá trị nhất chính là tiểu phi châm Ám Phi Toa, và trường mây Đả Phúc Mây của Bạch Trình. Cả hai đều là bảo cụ bán thành phẩm Địa giai, A Diệt hồi biết được cấp bậc thật sự của trường mây không khỏi một phen tức giận, chửi rủa tên khốn đó lúc trước phô trương là bảo cụ Địa giai chân chính.
.................
Vài tháng sau Cận Thiên tháp chính thức nổi lên dị động, lúc này đã có vô số doanh trại được dựng quanh vùng biên hoang này, chờ đợi người trong thế lực mình trở ra.
Vì trong bí cảnh là không gian tách biệt, nên những vật phẩm liên kết sinh mệnh tại ngoại giới không thể cảm ứng được nữa, dù kẻ nào ngã xuống thì vật phẩm liên kết với họ ở ngoài cũng không hề vỡ vụn để báo hiệu. Chỉ trong thời khắc bí cảnh mở ra để đưa những kẻ sống sót ra ngoài, thì vật phẩm liên kết sinh mệnh với những kẻ đã chết mới đồng loạt vỡ tan.
Khi không gian quanh tòa tháp nguy nga khổng lồ bắt đầu vặn vẹo, liền có những thân ảnh lần lượt xuất hiện, họ chính là những người xuất sắc vượt qua hết thảy thử thách bên trong bí cảnh Cận Thiên này.
Nhưng dị biến đã xảy ra, cho dù có rất nhiều thế lực bản quốc tại đây chờ đợi tin tức của người trong tổ chức mình, thì tà sĩ ngoại quốc vẫn bất chấp ra tay, công kích những kẻ vừa được đưa ra khỏi bí cảnh nhằm đoạt bảo.
Sau một phen đầu choáng mắt hoa, A Diệt đã thấy bản thân lơ lửng tại ngoại giới, ngay khi thân thể rơi xuống hắn đã kịp tế ra Thoi Độn Thiên, rồi phi hành về với doanh trại của thế lực mình.
“Vυ"t!” Đột nhiên có một đạo quang mang từ phía xa phá không bắn thẳng thân ảnh hắn, lông tóc A Diệt dựng đứng, toàn thân thúc động bảo cụ dưới chân bứt tốc trong nháy mắt. Bóng hình hắn thoắt cái đã cách xa vị trí ban đầu mấy chục trượng, chỉ thấy nơi đó có một tia quang mang lóe qua, khí tức tỏa ra rất cường đại.
Lúc này hắn mới kịp định thần để chú ý những chuyện đang diễn ra ở xung quanh, chiến đấu đang nổ ra trên khắp bình nguyên, hàng ngàn nguyên sĩ và tà sĩ đang điên cuồng chém gϊếŧ đối phương.
Kẻ vừa tung chiêu công kích A Diệt, là một hắc y nữ tử dung mạo không tệ, đứng cách hắn tận mấy trăm trượng. Thân ảnh ả ta chợt lóe liền xuất hiện tại địa phương khác, nơi vừa rồi ả đứng liền bị một đạo thiên lôi đánh xuống dữ dội.
Theo hướng giương mắt của ả tà sĩ, có một nam tử thanh niên anh tuấn, thân hình thẳng tắp, thần thái thong dong đang nhìn chằm chằm ả ta. Hắc y nữ tử phất tay, lập tức có một hắc thiết hồ lô bay quanh thân thể, ánh mắt ả âm lãnh đối mặt với gã nam tử phía xa, lớn tiếng quát: “Chủ động công kích một kẻ đồng giai, xem ra ngươi rất là rảnh rỗi nhỉ, mau khai tên đi!”
Tuấn lãng thanh niên cười nhạt, toàn thân bộc phát nguyên lực hùng hậu, nhẹ nhàng đáp lời: “Tại hạ họ Nam Cung, tên một chữ Chính, các hạ vừa rồi đã công kích tới đệ tử của Tọa Sơn tông ta, tất nhiên phải chuẩn bị tinh thần bị đánh trả chứ.”
“Hừ, thì ra là trưởng lão Tọa Sơn tông, vậy hãy để lão nương xem một tên non choẹt như ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!” Lời vừa dứt, thân hình ả đã hóa thành một đạo độn quang bắn tới phía đối phương, hắc hồ lô bay theo bên cạnh thả ra vô số độc trùng kì dị.
“Luôn sẵn lòng bồi tiếp.” Nam Cung Chính hóa thành lam sắc độn quang hướng tới đối thủ, phong lôi gào thét đầy trời, uy lực phát tán ra khiến những kẻ ở rất xa cũng phải cả kinh biến sắc.
Diệt Chúng Sinh lúc này đã bay tới khu vực doanh trại bản tông, vừa rồi từ phía bí cảnh phi hành tới khu vực này, hắn đã bị không dưới ba lần công kích nhắm tới. Hắn không thể ngờ tà sĩ ngoại quốc giờ lại có thể hành động lớn gan tới vậy, chẳng lẽ quốc gia này sắp thất thủ thực sự?
Các tu hành giả chiến đấu ngày càng dữ dội, không lâu sau A Diệt cũng phải tham gia giao chiến, vì có không ít tiểu đội tà sĩ hướng tới doanh trại bản tông mà phát động thế công.
Nơi đây bỗng chốc trở thành một vùng chiến trường lớn, gần ngàn tu hành giả Hiển Hóa cảnh loạn đấu, lượng thi thể đang tăng dần. Trên trời cao, hàng chục luồng độn quang đang giao thủ với nhau, những vị tiền bối chấn thủ tại bên ngoài, cùng những kẻ sống sót từ trong bí cảnh trở ra, lúc này đều đang đại chiến với tà sĩ Bỉ Ngạn cảnh ngoại quốc.
“Rầm!” Hai thân ảnh không rõ mặt mũi từ trên trời cao bị đánh bay xuống dưới mặt đất, tạo nên hai cái hố rộng lớn. Mắt đẹp nhìn hai kẻ đang chật vật cố đứng dậy dưới đáy hố, nữ hài Tọa Thanh Loan phủi phủi tay, cái miệng nhỏ khinh thường lên tiếng: “Ai cho hai tên Bỉ Ngạn cảnh cấp thấp các ngươi lá gan lớn, mà dám xông ra chắn đường bổn tọa!”
Qua một hồi chiến đấu, tu hành giả cấp cao phe tà sĩ đã có dấu hiệu yếu thế, vì nhân thủ của họ ít hơn đối phương. Hơn nữa phe bản quốc còn có vài người rất mạnh trong hàng ngũ Bỉ Ngạn cảnh, nến tất nhiên có thể chiếm được thượng phong.
Ngay khi Thanh Loan định lao xuống muốn lấy mạng hai gã tà sĩ, cùng lúc đó cũng có vài tà sĩ khác lâm vào hiểm nguy, thì biến cố lớn đã phát sinh!
Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, mây đen bao phủ toàn bộ khu vực này, bầu không khí trong lành bỗng chốc hóa quỷ dị. Tiếng quỷ khóc ma gào vang lên ngập trời, thấp thoáng có một bóng người khổng lồ ẩn hiện bên trên tầng mây đen. Khí tức phát ra khiến toàn bộ người nơi đây không rét mà run, trong thâm tâm muốn quỳ xuống vái lạy!
Họ Diệt đứng giữa đám đồng môn lúc này không khỏi kinh hãi trong lòng, những người xung quanh hắn còn tỏ ra thất thố hơn, thậm chí vài người đã run rẩy quỳ mọp xuống. Ánh mắt hắn nhìn thẳng lên tận trời cao, hướng tới thân ảnh khổng lồ có khí thôn sơn hà đó, yết hầu khô khốc không nói nên lời, hắn giờ như phàm nhân trông thấy thần tiên.
Thanh âm nặng nề của Ma Quân vang lên trong đầu hắn: “Đây hẳn là hình chiếu của một tồn tại thượng vị đến từ Tà Quốc!”
Chương 247: Chí thượng
Tốc độ thời gian trôi trở nên chập chạp, khiến tư duy của toàn bộ tu hành giả nơi đây bị trì trệ. Không gian méo mó, tạo nên một luồng cự lực khủng khϊếp đè ép toàn bộ rơi xuống mặt đất, không kẻ nào còn có thể bay, thậm chí muốn đứng thẳng cũng khó.
Trừ bỏ tà sĩ ngoại quốc, toàn bộ nguyên sĩ bản quốc lúc này bị luồng cự lực nặng nề đè ép xuống, đến đầu cũng không ngóc lên nổi, chân như muốn cong lại. Nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh đã có phân nửa quỳ mọp xuống run rẩy trên mặt đất, cấp bậc sinh mệnh của họ cách quá xa với tồn tại trên trời cao kia, bản năng sinh mệnh chỉ biết thôi thúc thân thể quỳ lạy.
Diệt Chúng Sinh lúc này đã khụy một bên đầu gối xuống mặt đất, tay hắn cố chống chặt thân đao, giữ không cho bản thân quỳ phục, nhưng điều này thực sự quá khó khăn. Luồng cự lực này không phải lực gió ép, cũng không nặng nề như bị núi đè, mà là không gian nơi đây chống lại hắn, lực lượng từ trong từng hạt không khí đè ép hắn!
Ngoài A Diệt cùng một vài kẻ có thực lực cao hơn đồng giai khác, thì toàn bộ nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh sơ và trung kỳ đều đã run rẩy quỳ phục, thậm chí một số hậu kỳ yếu kém cũng đã không chống đỡ nổi. Đám tồn tại Bỉ Ngạn cảnh thấy vậy chỉ có thể căm phẫn mà thôi, chính họ hiện tại lo bản thân còn chưa xong, sao có thể giúp đỡ người dưới trướng được.
Nhìn tràng cảnh đáng xấu hổ xung quanh, sắc mặt trưởng lão của thế lực nào cũng đều khó coi cả, tuy họ không tới mức muốn quỳ xuống, nhưng cái loại cự lực đè lên thân thể cũng quá khó chịu.
Nhưng cảnh tượng tựa ngày tận thế đến nhanh mà đi cũng nhanh. Từ phía chân trời có thanh sắc hào quang lấp lóe, bao phủ cả vùng trời phía xa ấy, giằng co với tồn tại trên bầu trời đen ở địa phương này. Rốt cuộc sau một hồi kiềm chế lẫn nhau, cả hai lực lượng cường đại đồng thời rút đi.
Mặt đất run lên dữ dội khiến mọi người không ai đứng vững, bầu trời vang lên ong ong, sau đó hai luồng lực lượng hoàn toàn tiêu biến, trả lại cho nơi này một bầu trời xanh khoáng đãng mây lành. Hai chí thượng có vẻ như chỉ đang thăm dò lẫn nhau mà thôi, họ biết động thủ tại thời điểm này thì không bên nào được lợi cả.
“Sư phụ thật sự đã xuất quan rồi.” Thanh Loan vui mừng hướng ánh mắt tới phía chân trời, chỉ thấy thanh quang nơi đó đã tiêu biến.
“Là sư bá, lần này sau khi trở về bản tông, có thể đẩy nhanh tiến độ cho chiến tranh sắp tới rồi.” Nam Cung Chính suy tư, hắn biết chiến tranh quy mô quốc gia là không thể tránh khỏi, hôm nay ngay cả tồn tại chí thượng ở ngoại quốc đã dám buông hình chiếu tới đây, chứng tỏ cục diện trong nước đã xấu đi rất nhiều.
Những nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh khác vừa rồi cảm ứng được luồng khí tức uy nghiêm này, cùng với loại lực lượng thanh sắc trên cao kia, liền đoán ra thân phận của tồn tại đã cứu họ. “Là thái thượng trưởng lão của Tọa Sơn tông, may mà có ngài ấy ra mặt hăm dọa kẻ địch.”
Tất cả tu hành giả phía dưới đều không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có những kẻ thuộc cấp bậc Bỉ Ngạn mới ẩn ẩn suy đoán ra vấn đề. Bỗng nhiên đám tà sĩ cấp cao như nhận được mệnh lệnh nào đó, liền hung hăng trừng mắt với phe nguyên sĩ bản quốc, lộ ra sự không cam lòng, ra lệnh cho thuộc hạ dưới trướng rút lui, rời khỏi vùng bình nguyên này.
Những kẻ cảnh giới Hiển Hóa vì cách biệt quá lớn, nên không trông thấy diễn biến trên bầu trời, chỉ biết run rẩy chống cự dưới mặt đất, đến đầu còn không ngóc lên nổi. Họ Diệt cũng chẳng khác mọi người, hắn chỉ biết cố gắng không để bản thân quỳ gục xuống mà thôi, sau một hồi gắng gượng thì luồng cự lực chợt tiêu biến, khiến hắn chẳng hiểu chuyện này ra làm sao.
Nguyên sĩ cấp cao bản quốc cũng nhận được mệnh lệnh gì đó, ai nấy liền quay lại phân phó lui quân cho cấp dưới. Đám người A Diệt cũng vừa nhận được lời truyền âm của Nam Cung trưởng lão, ai nấy chỉnh đốn lại đội hình, cứu chữa cho những đồng môn bị thương, chuẩn bị ly khai nơi này.
Cuộc loạn chiến nhằm cướp đoạt bảo vật từ những kẻ đi ra khỏi bí cảnh, giữa nguyên sĩ bản quốc và tà sĩ ngoại quốc, đã bị mạnh mẽ chấm dứt vì có cường giả thượng vị can thiệp.
....................
Hướng tới thế lực Tọa Sơn tông có hai chiếc phi chu lớn, chính là phi chu của nguyên sĩ bản tông, trên mỗi chiếc có một vị trưởng lão tọa chấn. Lúc này đám đệ tử trên phi chu ai nấy đều đang bàn tán nghị luận, chủ yếu đều nói đến thời khắc sống còn ban nãy.
Diệt Chúng Sinh lúc này đang đứng trong gian phòng sang trọng nhất phi chu với sư phụ mình, nàng ta hỏi han hắn rất nhiều chuyện trong bí cảnh, hắn cũng thành thật trả lời hầu như toàn bộ. Chỉ lược bỏ một vài việc không nên nói ra, như là chuyện diệt sát Bạch Trình, hay cưỡng bức Băng Nghi, toàn bộ được hắn giấu kín trong lòng.
Thanh Loan cũng không thô lỗ đến mức bắt hắn nói ra những phần thưởng nhận được, nàng khen hắn đã làm rất tốt, không bỏ mạng trong bí cảnh đó như phần lớn người khác. Hiện tại một số người trong tông và cả toàn bộ Bạch gia đang rất hỗn loạn, vì một tuyệt thế thiên kiêu như Bạch Trình lại bỏ mạng trong bí cảnh đó.
“Thôi, không nói những chuyện này nữa, bấy lâu nay lăn lộn trong bí cảnh mệt chết đi được, vừa ra ngoại giới lại phải tốn sức hành hung đám tà sĩ, giờ ta mệt lắm rồi, đồ nhi mau tới ru ta ngủ đi nào.” Thanh Loan vẫy vẫy cái tay nhỏ nhắn, khiến A Diệt không tình nguyên đi tới bế nàng lên rồi đi loanh quanh gian phòng.
Vốn A Diệt cũng chẳng muốn nghe theo một chút nào, nhưng nguyên phù cấp Bỉ Ngạn hắn đã dùng sạch hồi trong bí cảnh, giờ chiều sư phụ nhỏ này chút có lẽ còn được nàng thưởng cho vài tấm. Tuy nói hắn có thu hoạch lớn, những vật phẩm giá trị cao mà không dùng tới có thể đem bán, nhưng nguyên phù cấp Bỉ Ngạn có tiền cũng khó mua, cung không đủ cầu.
Hai tay bế thân thể mềm mại thơm dịu đang ngủ yên trong lòng, hắn bất giác nhớ tới tiểu muội của mình. Trước khi rời đi, muội ấy cũng chỉ chừng mười hai, mười ba như thân hình Thanh Loan lúc này, cũng là một vẻ hồn nhiên dễ thương ấy. Với Tiên nguyên mạch trong truyền thuyết, có lẽ hiện giờ tu vi của muội ấy cũng không thua kém gì Thanh Loan rồi.
Nhìn xuống nữ hài trong lòng như nhìn lại thân hình tiểu muội ngày ấy, hắn tự nhủ: “Ngân nhi, đợi huynh. Tuy con đường còn rất dài, nhưng huynh tin chắc bản thân sẽ đi đến cuối lộ trình!”
...............
Về tới nội môn, các đệ tử có nửa ngày để xắp xếp công việc, A Diệt cũng có nhiêu đó thời gian để nghỉ ngơi sau chuyến chinh chiến dài. Trong động phủ của mình, hắn nhanh chóng cất gọn những vật phẩm đã thu hoạch được, chuyến đi vừa qua quả thực rất đáng giá.
Đến thời điểm chỉ định, A Diệt ngự khí phi hành tới trung tâm nội môn, nơi ngày thường là cấm địa, hắn bao năm nay còn chưa bén mảng tới gần một lần nào. Trên đường tới đó hắn trông thấy vô số nhân ảnh cùng đường với mình, tất cả đều hướng tới tòa cự sơn tại trung tâm để nghênh đón thái thượng trưởng lão xuất quan.
Tới nơi, A Diệt choáng ngợp với tràng cảnh gần hai vạn người tụ tập, tất cả đều là những phần tử nội môn Tọa Sơn tông, ai nấy đều đang hứng khởi hướng ánh mắt tới tòa cự sơn nguy nga. Họ Diệt đáp xuống một khu vực có khá nhiều đệ tử tinh anh tập chung, giống như bao người khác cùng chú ý về một hướng.
“Ầm!” Trước con mắt của vô số người, một cột sáng thanh sắc từ đỉnh của tòa cự sơn bắn lên tận trời cao, khiến cho những đám mây tại lân cận tức thì tháo chạy. Không gian rung chấn nhè nhẹ, một luồng khí tức chí thượng phát tán ra khắp khu vực trung tâm nội môn này.
Giữa cột sáng, có một thân ảnh thấp thoáng hiện ra, lúc này toàn trường đều đồng thanh cung kính hô lớn: “Cung nghênh thái thượng trưởng lão!”
Âm thanh khiến núi rung địa chuyển, lực lượng đồng âm từ mười mấy ngàn nguyên sĩ quả là không thể xem thường. Khi cột sáng chiếu tận trời cao tiêu biến, liền có một thanh âm uy nghiêm vang lên tại khắp mảnh thiên địa này. “Nhập điện!”
Từng tốp người phi hành tới cung điện to lớn nhất khu vực trung tâm, là một tòa kiến trúc xa hoa cổ kính, phảng phất đem lại khí tức từ thuở sơ khai. Qua cánh cổng đồng to lớn chính là đại sảnh rộng hàng dặm, A Diệt cùng hơn ngàn đệ tử tinh anh nhanh chóng tiến nhập, theo sau chính là mấy ngàn đệ tử hạch tâm.
Trên những bục cao nhất trong đại điện chính là sáu vị trưởng lão, họ là những thống lĩnh, những lực lượng chỉ huy quan trọng nhất của bản tông. Bọn họ lúc này đứng xếp thành hàng từ mạnh đến yếu nên rất dễ nhận biết thực lực.
Diệt Chúng Sinh giống bao người khác trong điện, giương mắt lên nhìn những vị trưởng lão phía xa. Người được mệnh danh đệ nhất trưởng lão bản tông, là một trung niên nhân cao to cường tráng, ông ta họ Lôi, chính là trưởng lão đầu tiên A Diệt trông thấy vào ngày đầu nhập tông.
Tiếp theo chính là sư phụ nhỏ của hắn, Tọa Thanh Loan, người duy nhất có thân hình bé nhỏ như nữ hài tử. Ngay sau nàng là một nữ phụ mang trên mặt một tấm khăn che mỏng, nhưng có thể nhận ra bề ngoài chưa tới ba mươi, thân hình đầy đặn quyến rũ, đặc biệt là bộ núi đôi trước ngực như muốn phá áo mà ra.
Kế đến là khách khanh trưởng lão Tiêu Chiến, người có thân hình không cân đối nhất trong đám người, lúc này vẫn đang nốc rượu trong hồ lô. Bên dưới ông ta là lão già có bộ dáng gần đất xa trời, dường như họ Tần thì phải. Cuối cùng chính là vị trưởng lão trẻ tuổi nhất, người mới đột phá trong trăm năm gần đây, thanh niên anh tuấn Nam Cung Chính.
Theo tiếng phân phó của Lôi trưởng lão, toàn bộ đệ tử trong đại điện bắt đầu chỉnh đốn lại, đứng ngay ngắn thành hàng. Dãy đầu tiên tất nhiên là chưởng môn cùng tất cả các quản sự, tiếp đó chính là đám đệ tử tinh anh, cuối cùng là vô số đệ tử tầng hạch tâm.
Trên ghế chủ vị trang nghiêm, lúc này có đạo thanh quang bất ngờ lóe lên, theo sau là luồng khí tức cao thượng của tồn tại cực cường, một thân ảnh xuất hiện trước con mắt của vô số phần tử Tọa Sơn tông.
Chương 248: Kế hoạch
Thân ảnh uy nghiêm vừa xuất hiện trên chủ tọa, toàn bộ nguyên sĩ nơi đây đều hướng tới nơi đó mà cung kính cúi người thi lễ. Sáu trưởng lão ai nấy đều cúi đầu lên tiếng chào, mỗi người xưng hô theo bối phận của mình:
“Tham kiến sư thúc.”
“Tham kiến sư phụ.”
“Tham kiến sư bá.”
Lúc này, chưởng môn dẫn đầu đám quản sự cùng đệ tử tinh anh cung kính đồng thanh hô: “Tham kiến sư tổ!”
“Chúng đệ tử tham kiến lão tổ!” Toàn bộ đệ tử Luyện Nguyên cảnh trong đại điện hô lên sau cùng, ai nấy đều kích động vì đã tận mắt trông thấy tồn tại cao cao chỉ có mô tả trong truyền thuyết.
Bấy giờ, rất nhiều người nheo mắt nhìn lên nhân ảnh phía trên chủ vị, phần lớn chỉ thấy một thân ảnh mảnh khảnh được vô tận hào quang thanh sắc bao phủ, trông khá mơ hồ. Đám nguyên sĩ tu vi Hiển Hóa cảnh tốt hơn không ít, họ đã có thể nhìn khá rõ được thái thượng trưởng lão, hậu kỳ càng rõ ràng hơn nhiều.
Diệt Chúng Sinh lúc này đang há hốc mồm kinh ngạc, hình tượng lão quái vật trong đầu hắn đã sụp đổ, vì tồn tại thượng vị cao cao tại thượng phía trên kia có vẻ bề ngoài khác hoàn toàn.
Thái thượng trưởng lão lại có bộ dáng là một nữ tử chừng mười tám, cũng không khác tuổi thiếu nữ là bao. Dáng người xinh đẹp cao vυ"t, thân mang váy trắng sáng tinh tế, băng thanh ngọc khiết. Mày như thúy vũ, cơ như bạch tuyết, eo như lá liễu, đôi mắt như ánh sao đêm một khi khẽ đảo, thiên địa liền ảm đạm phai mờ.
Chân ngọc điểm nhẹ trên mặt thảm, sau khi nhận vô số lời tham kiến của mọi người, nguyệt cung hàn nữ, tú lệ hình dáng chậm rãi ngồi xuống ghế chủ tọa uy nghiêm, như tiên nữ hạ phàm khiến không ít kẻ nổi lên cảm giác tự ti mặc cảm.
Rất nhiều kẻ lần đầu trông thấy tồn tại cao cao kia, đều không khỏi thất thố, quả thực hình tượng này khác xa so với trong trí tưởng tượng của họ.
Đây chính là lão quái vật sống ngàn năm, chính là thái thượng trưởng lão còn tại vị duy nhất của bản tông, chính là cột chống trời giúp cho Tọa Sơn tông vững trãi tại vị trí Tam đại phái cho tới tận ngày nay!
Tại tu hành giới Phần Quốc, cho dù một thế lực có đông đảo đệ tử tới mức nào, có nhiều trưởng lão đến đâu, có vị trí tọa lạc cực kỳ đắc địa, cũng không thể trở thành thế lực đỉnh tiêm nếu không có tồn tại thượng vị tọa chấn.
Thiếu nữ thanh lãnh khí chất, băng thanh ngọc khiết tại chủ tọa kia, chính là trụ cột vững chắc giúp bản tông cường đại như lúc này. Một cái phẩy tay của nàng có thể khiến núi văng địa liệt, thiên địa kinh sợ, không gian rạn nứt, chứ không phải loại nữ nhân tay trói gà không chặt!
Lúc này thái thượng trưởng lão cùng các vị trưởng lão đang bàn bạc công sự, đám người phía dưới không hề nghe thấy họ đang nói gì, chỉ có thể cung kính im lặng tại chỗ mà thôi. Sau một hồi nghị sự, tuyệt diễm thiếu nữ thân ngọc đứng lên, đưa ánh mắt xuống dưới đại điện, nơi mấy ngàn người đang đứng im bất động.
Ánh mắt ấy nhìn tới đâu là nơi đó mất đi sắc màu, môi đỏ thanh tươi hé mở lên tiếng, thanh âm còn mang từng tia ý vận: “Bổn thượng đã bàn giao toàn bộ quyết định cho sáu vị trưởng lão, những bước đi tiếp theo của bản tông sẽ do bọn họ an bài, tất cả các đệ tử hãy tuân thủ thực hiện theo những lời phân phó!”
“Chúng đệ tử tuân mệnh, cung tiễn thái thượng trưởng lão!” Toàn trường đồng thanh hô vang, cảnh tượng hùng tráng bậc này cũng chỉ có thể diễn tại thế lực đỉnh tiêm mà thôi. Ngay khi tiếp nhận lời cung tiễn, một luồng thanh sắc quang mang lóe lên, thân ảnh uy nghiêm như chiến tiên ấy đã biến mất.
Lúc này bầu không khí nơi đây mới có vẻ buông lỏng hơn, khí tức uy nghiêm cao không với tới đã biến mất, không ít người thở phào nhẹ nhõm. Trên bục cao, sáu vị trưởng lão xoay người lại, mỗi người hướng tới một khu vực đệ tử khác nhau, bắt đầu phân phó những mệnh lệnh bất khả kháng, chỉ đường dẫn lối giúp tông môn trụ vững qua đại chiến sắp tới.
Sau một hồi nghe và tiếp nhận các chỉ thị, A Diệt đứng giữa một đám đệ tử tinh anh, lúc này không khỏi thở phào may mắn. Hắn không nghĩ tới chưa tiến giai lại có cái lợi như vậy, vì toàn bộ nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh hậu kỳ đều phải giữ những vai trò rất lớn, nguy cơ tử vong trong đại chiến không hề thấp.
“Sức mạnh càng cao, trách nghiệm càng lớn. Tốt nhất đợi một thời gian nữa khi tình thế ổn định, ta nên tìm một địa phương bí mật để tấn cấp, không để ai biết ta có tu vi hậu kỳ.” Vốn A Diệt định sau hôm nay sẽ trở về động phủ bế quan trùng kích bình cảnh, nhưng lúc này hắn đã thay đổi chủ ý, không dám quá phô trương tu vi lên thêm nữa.
Đến cuối ngày, toàn bộ đã giải tán, ai nấy đều trở về động phủ chuẩn bị cho đại chiến sắp tới, nhanh thì một năm, chậm cũng không quá 5 năm. Trước thềm cuộc đại chiếc cấp quốc gia, rất nhiều người thấp thỏm bất an, đều nói tu hành là không sợ sinh tử, nhưng mấy ai thực sự không lo sợ trước cái chết cơ chứ.
Trên đường phi hành trở về động phủ, A Diệt cùng Dược Trọng Bình và Vân Chi vừa bay vừa trò chuyện. Hai người này được tông môn an bài đến nơi rất an toàn để tránh đại chiến, điều này khiến họ Diệt an tâm rất nhiều, đây chính là hai người thân với hắn nhất ở trong cái tông môn to lớn này, hắn không muốn họ gặp phải chuyện gì bất chắc.
Họ Dược là luyện đan đại sư, chức nghiệp rất quan trọng trong giới tu hành, luyện đan sư không am hiểu chiến đấu nhưng lại có thể tạo ra những loại đan dược giá trị, vì vậy rất được tông môn che chở. Lần này ông được điều đến hậu phương, trở thành một thành viên quan trọng trong đan công hội của bản quốc, một nơi phi thường an toàn.
Vân Chi là đệ tử hạch tâm tầng cao nhất, thuộc nhóm mầm tiên cần bồi dưỡng che chở, nên đã được an bài tới địa phương an toàn để tiếp tục tu luyện. Dù sao trong chiến tranh đẳng cấp cao, nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh không có tác dụng gì, tốt thì dữ lại bồi dưỡng, tệ thì đưa lên tiền tuyến làm tạp vụ trong hậu cần.
Vì Dược Trọng Bình đã xin với quản sự phụ trách đan công hội, nên hai thầy trò họ sẽ được ở chung cùng một địa phương, không sợ sau này họ Vân bị ai đó khi dễ. Điều khiến bọn họ lo lắng chính là A Diệt, thực lực hắn vừa đẹp để giữ vai trò tử thủ tại tông môn, thậm chí còn phải chấn thủ tại đại trận hộ tông khi cần, tuy không nguy hiểm quá cao nhưng cũng coi là hung hiểm.
Họ Diệt chỉ biết nói vài lời an ủi mà thôi, thực chất hắn đã có kế hoạch để thoát thân khỏi đại chiến, nhưng điều này chỉ mình hắn biết. Ngoài mặt, hắn vẫn tỏ vẻ khá trầm trọng, sau đó lại cố tỏ ra bình thản để hai người kia không lo lắng, rồi hứa với họ rằng mình sẽ sống.
“Sư đệ từ nay hãy bảo trọng, nhớ đừng cậy mạnh trong đại chiến, mạng mình luôn là quan trọng nhất.” Dược Trọng Bình chắp tay quan tâm nói lên lời thật lòng, ông là người nhìn hắn từ một gã đệ tử cấp thấp bần hèn đi lên đến một bước này.
“Sư huynh yên tâm, hãy giữ sức khỏe và thay đệ chú ý nha đầu này nhé, mong sau này chúng ta có thể gặp lại.” A Diệt ôm quyền đáp lời, trung niên trước mắt chính là người đã giúp hắn rất nhiều, từ khi hắn chỉ là một tên tiểu tử chân ướt chân ráo mới vào tông.
“Vân nhi lát tới động phủ của ta, có chút chuyện ta cần dặn dò.” Trước khi tách ra với hai người, họ Diệt còn nhắc Vân Chi một cậu. Thiếu nữ liền lễ phép đáp: “Vâng thưa thúc.”
Về tới động phủ của mình, hắn liền tiến vào mật thất nơi cất chứa toàn bộ gia tài của bản thân, bắt đầu cẩn thận phân chia tính toán. Vừa làm việc, hắn vừa trầm ngâm rồi lên tiếng hỏi Ma Quân: “Chuyện hồi sáng ngươi nói với ta là thật chứ?”
“Ta đi lừa ngươi làm gì? Ngươi mà chết thì ta cũng không thể sống yên ổn, hơn nữa chúng ta đã có khế ước, ngươi còn không tin tưởng ta à?” Ma Quân bất mãn lên tiếng, tính khí tên này vẫn luôn khó ưa như vậy.
“Vậy kế hoạch trong thời gian tới nên tính thế nào đây?” Hắn liền hỏi vào vấn đề chính. Thanh âm trong đầu liền vang lên: “Đợi tông môn này ổn định, cho phép đệ tử có thể xuất ngoại, ngươi tận lực đi thu thập những vật phẩm dùng để sửa chữa cổng không gian là được, về phần những vật đó gồm những thứ gì ta đã ghi lại vào một trang giấy rồi.”
Ma Quân nói thêm: “Ngươi cũng không cần quá vội đâu, nhìn cục diện hiện nay, chắc phải chừng ba năm nữa đại chiến mới diễn ra, từ giờ tới lúc đó dư giả thời gian.”
Gật gật đầu, A Diệt thở dài, tay dừng lại việc đang làm, tựa lưng lên vách đá: “Đành phải vậy thôi, đại chiến lớn như vậy đến các trưởng lão còn có nguy cơ ngã xuống, chứ đừng nói là một tên Hiển Hóa cảnh nhỏ bé, tư chất kém cỏi như ta. Để tránh bị làm pháo hôi, phải bất cam bỏ mạng vô ích, cách tốt nhất vẫn là rời khỏi quốc gia này.”
Phần Quốc và các quốc gia lân cận như Tà Quốc, đều là những quốc gia trung lưu nằm tại khu vực tây nam trên Nguyên Lượng Đại Lục, một mảnh đại địa mênh mông có trên 50 quốc gia.
Cổng không gian mà Ma Quân muốn A Diệt tìm cách sửa chữa, chính là một cánh cửa liên thông tới mảnh đại lục khác, cách nơi này không biết bao nhiêu ức dặm! Bà lão tên dì Tịnh, năm xưa chính là nhờ con đường đó mà đi tới nơi này, giờ tuy đã trôi qua không ít năm, nhưng chắc chắn cổng không gian đó vẫn có thể hoạt động, chỉ cần có đủ tài liệu sửa chữa là được.
Bản thân A Diệt còn chưa đi được xa trên tu hành lộ, hắn không muốn đặt mình vào đại chiến hiểm nguy này, hắn chẳng quan tâm tranh đấu giữa hai quốc gia, hắn không muốn mất mạng vô ích, hắn còn muốn gặp lại được người ấy.
Vậy nên hắn quyết định thực hiện theo lời đề nghị của Ma Quân, tìm tài liệu sửa chữa cổng không gian, rời xa khỏi quốc gia chẳng lành này.
Chương 249: Hàn huyên
Giữa đêm tĩnh lặng tịch mịch, có hai thân ảnh đang ngồi ngắm sao trên một đỉnh núi cao, một nam và một nữ đều chỉ có bộ dáng thanh thiếu niên. Thiếu nữ con mắt trong sáng nhìn những vì sao lấp lánh ánh quang, thở dài lên tiếng: “Bầu trời đêm thật đẹp và yên bình, đâu ai biết rằng dưới cảnh đẹp ấy, chính là vô số tồn tại đang rục rịch chờ đợi một cuộc đại chiến đẫm máu.”
Người thanh niên nam tử đang trầm mặc chợt nói: “Chuyện đâu còn có đó, sau này con chỉ cần cố gắng bảo toàn bản thân mình là được, sống sao cho an toàn, nhớ tránh xa những tranh đấu đáng sợ này.”
Nói đoạn, hắn lấy từ nạp giới ra một cây trường mây bắt mắt, đưa qua cho thiếu nữ ngồi ngay kế bên: “Đây là Đả Phúc Mây, bảo cụ bán thành phẩm Địa giai, đợi thời gian nữa khi nha đầu ngươi đột phá Hiển Hóa cảnh, có thể từ từ luyện hóa nó để làm đòn sát thủ trong tương lai.”
Thiếu nữ xinh xắn tên Vân Chi lúc này lắc đầu không dám nhận, đối với nàng thì cây trường mây này quả thực phi thường chân quý: “Nó quá quý giá, thúc hãy giữ lại làm một hậu chiêu cho bản thân, Vân nhi không dám nhận quà lớn bậc này đâu.”
A Diệt rúi trường mây vào tay nàng, nghiêm mặt lên tiếng: “Có thể đây là lần cuối chúng ta gặp mặt, đừng có lề mà lề mề nữa, một là nhận lấy, hai là ta vứt!”
Họ Vân chỉ còn biết ngậm ngùi cầm lấy trường mây về trong lòng, sau đó A Diệt lại đưa cho nàng một chiếc nạp giới rồi nói: “Trong này có đầy đủ các loại dược liệu để luyện chế Tạo Hóa đan, đủ luyện hơn mười mai, về phần con có thể luyện ra bao nhiêu viên thì phụ thuộc vào trình độ luyện đan của con.”
“Đừng có cố từ chối, sau lần lăn lộn trong bí cảnh Cận Thiên, ta đã thu hoạch được vô số linh dược, giờ bỏ ra cho nha đầu ngươi một chút này không là vấn đề gì cả.” A Diệt liền lấy cái cớ hợp lý để giải thích tại sao mình có nhiều linh dược hiếm như vậy. Thực chất, số linh dược này đều do Hồ lô thụ dưỡng giục ra, đối với hắn thì nhiêu đây chẳng là gì cả.
Sau khi nhận những phần quà chia tay từ thúc thúc, Vân Chi liền lấy ra một bình ngọc cùng một một quyển trục, cúi đầu đưa vào trong tay nam nhân trước mặt. Thanh âm lý nhí vang lên: “Trình độ luyện đan của Vân nhi hiện nay, chỉ có thể luyện ra loại đan dược tăng chút tu vi cho Hiển Hóa cảnh mà thôi, mong Diệt thúc không chê.”
“Còn quyển trục này ghi lại một vài dược phương của những loại đan dược hiếm, tuy không có công dụng gì nghịch thiên nhưng cũng coi là có giá trị.” Nghe thiếu nữ thẹn thùng nói vậy, A Diệt mỉm cười liền đưa tay tiếp nhận, hắn không hề khách sáo liền cất hết vào nạp giới, như vậy mới khiến thiếu nữ này bớt đi cảm giác mắc nợ mình quá nhiều.
“Diệt thúc, chẳng lẽ sau này chúng ta không thể gặp lại được nữa sao, tuy thúc phải ở lại tông môn tử thủ cùng mọi người nhưng cũng không phải quá nguy hiểm.” Vân Chi lo lắng hỏi, nàng sợ qua đợt đại chiến sẽ không thể gặp lại nam nhân trước mặt nữa.
“Chuyện sau này rất khó nói trước, nhưng Vân nhi con cứ yên tâm tu hành là được, ta chân quý mạng mình lắm chứ, sẽ không bỏ mạng trong trận đại chiến đâu.” Họ Diệt ngước mắt lên nhìn vầng trăng khuyết, thong thả đáp lời, có vẻ như rất tự tin về bản thân mình.
Hai thúc đồ trò chuyện thêm một canh giờ, sau đó mới trở về trang viện của mình. A Diệt ngồi xếp bằng tĩnh tâm tại mật thất, Vân Chi cách đó vài gian nhà đang thu dọn đồ đạc trong gian phòng mình, chuẩn bị cuốn gói rời đi cùng sư phụ.
Thời gian sau đó, hai thầy trò Dược Trọng Bình và Vân Chi đã theo đoàn đồng môn tới địa phương an toàn, nơi được rất nhiều cường giả thủ hộ. Những người cần đi thì đã được đưa đi, những kẻ cần ở lại thì vẫn phải ở lại chuẩn bị, lên sẵn tinh thần cho cuộc đại chiến.
Trong quá trình chuẩn bị, Diệt Chúng Sinh được phân công quản lý và xắp xếp công việc cho một quân đoàn đệ tử ngoại môn có tới ngàn người, mấy ngày nay hắn bận tối tắp mặt mũi. Trong khoảng thời gian các đệ tử tấp nập làm việc, phân công nhiệm vụ như thế này, A Diệt đã gặp lại không ít cố nhân, ai nấy đều vui vẻ nói với nhau vài câu.
Đứng cạnh A Diệt lúc này là một mỹ phụ có gương mặt kiên nghị, dung nhan không tệ, tu vi Hiển Hóa cảnh sơ kỳ, cũng đảm nhiệm vai trò quản lý công việc của một đám đệ tử ngoại môn. Nàng tên Mục Diệp, là một trong bốn tán tu năm xưa cùng A Diệt tới Cổ Sơn thành báo danh tham gia kỳ khảo hạch.
Ca ca nàng ta tên Mục Bình đã bỏ mạng tại một vùng hiểm địa cách đây hai chục năm, chỉ còn mình nàng ta tiếp tục bước trên tu hành lộ đến ngày nay. Ngày xưa trong nhóm năm người họ, tư chất của nữ tử này là cao nhất, nên có thể đạt tới Hiển Hóa cảnh cũng không quá lạ thường.
Về phần gã đại hán da đen Thiết Trụ, tư chất cũng không cao, do may mắn chiếm được một đại cơ duyên cực lớn mới có thể đột phá cảnh giới. Nhưng không hiểu lý do gì mà bỏ mạng vào mười năm trước, lần cuối A Diệt gặp hắn là vào buổi sáng lúc chuẩn bị lên đường tới Hoàng đô.
Người cuối cùng chính là nữ tử yểu điệu Cơ Thanh, nàng ta thời gian trước đã thành công vượt qua một khảo hạch để nâng lên thành đệ tử nội môn, sau đó thành thân với một vị tổng chấp sự khá anh tuấn. Hai vợ chồng họ tư chất bình thường, xem như vô vọng đột phá, thậm chí họ Cơ còn chưa đạt tới đỉnh phong Luyện Nguyên cảnh.
Khi thấy A Diệt và Mục Diệp đi tới muốn chào hỏi vài ba câu, hai vợ chồng họ đã rất hoảng sợ, đặc biệt là chồng của Cơ Thanh, một gã tiểu bối không có kẻ mạnh chống lưng. Giờ bối phận hai bên khác xa, nữ tử họ Cơ cũng không thể nói chuyện tự nhiên với bọn họ như ngày xưa nữa, bộ dáng thấp thỏm bất an trước hai vị sư thúc.
A Diệt nhìn mỹ phụ vẫn còn có nét phong tình giống năm xưa, lúc này lại bày ra bộ dáng cung kính, trong tâm không khỏi cảm thán. Nữ tử này vốn rất có tâm cơ, biết tư chất bản thân không cao nên từ khi xưa đã chấp nhận không phấn đấu tu luyện, sau khi trở thành đệ tử ngoại môn thì dốc sức lấy lòng những vị sư huynh nội môn khác.
Vào cái đêm nữ tử này ngỏ ý muốn để hắn hái, A Diệt đã dõng dạc từ chối, sau đó khi nghĩ lại vẫn không hề hối hận. Cái hắn theo đuổi chính là tu vi sức mạnh, chứ không phải yên phận cầu toàn. Nữ tử này lựa chọn con đường an ổn, tuy có thể sống bình yên thoải mái, nhưng tu vi sẽ mãi dậm chân tại đó, trong đại chiến sắp tới tỷ lệ tử vong rất cao.
Cảm thấy Cơ Thanh không thể tự nhiên trò chuyện được, A Diệt và Mục Diệp chỉ nói vài câu rồi rời đi, không quên đưa cho nàng ta chút đan dược giúp ích. Sau đó hai người nói chuyện với nhau chốc lát, rồi tách ra ai đi làm việc của người nấy, A Diệt có thể cảm nhận được nữ tử họ Mục này cũng có tâm kính sợ hắn, dù sao thành tựu của hắn trong tông đã truyền lưu không ít.
Vài ngày sau, khi đang xử lý công vụ, A Diệt lại bắt gặp Hồng Uyển, nữ tử xinh đẹp năm xưa cùng hắn vây bắt tiểu Điện Hồ. Cũng nhờ sự kiện đó mà hắn mới rơi vào vùng không gian cách biệt, gặp được mụ bà tên dì Tịnh, mở đường lên ma lộ về sau.
Hai người cũng có một cuộc trò chuyện vui vẻ, tại đây hắn mới biết nữ tử Mộ Phái Linh đã thoát ly tông phái cách đây vài năm, trở về bên trong gia tộc. Nàng ta đột phá thất bại, ở trong tông cũng chỉ có thể làm tạp vụ, không cẩn thận sẽ mất mạng trong trận đại chiến, vậy nên đã quyết định trở về tồn vong cùng gia tộc.
Tiếp đó hắn lại lần lượt bắt gặp rồi trò chuyện vài lời với Lý Ái Tông, Phiêu Diêu, Thạch Phong, Luyện Kì Anh, ai nấy đều đã sẵn sàng tinh thần quyết chiến một trận. A Diệt thầm cười khổ, bốn tên này đều là loại máu liều nhiều hơn máu não, đại chiến tới gần bọn chúng không hoảng, ngược lại ai nấy vô cùng phấn khích, ý chí chiến đấu sục sôi.
Tiêu Huyền cùng Liễu Băng Nghi đã không còn ở trong tông, những nguyên sĩ tu vi Hiển Hóa cảnh hậu kỳ đều đã bị điều lên tiền tuyến theo các vị trưởng lão. Nhưng hai người đó A Diệt không lo sẽ bỏ mạng, tư chất họ cao tới vậy, chắc chắn sẽ được các trưởng lão để mắt tới, họ bị điều lên tiền tuyến là để tránh đám lão đầu hậu kỳ khác dị nghị mà thôi.
Qua ba tháng chuẩn bị, tông môn đã tiến vào giai đoạn cảnh giới, các tuyến quân đã ổn định đâu vào đó, chỉ chờ phát lệnh chiến tranh là lập tức bùng lên.
Thời gian tiếp theo những đệ tử tinh anh có thể tự do hành động, chỉ là một khi có mệnh lệnh ban bố, cần lập tức trở về nội môn tập chung trong vòng một ngày.
Các đệ tử cũng không được đi ra khỏi phạm vi thế lực của Tọa Sơn tông, tức hai mươi vùng địa thành lân cận, nếu kẻ nào dám trái lệnh sẽ xem như quân đào ngũ mà nghiêm trị!
.............
Diệt Chúng Sinh hiện tại đã phi hành ra khỏi vùng địa thành Vạn Sơn, hắn đang trên đường đi sưu tập tài liệu sửa chữa cổng không gian. Vừa đến địa thành Mặc Phi, hắn đã đánh hơi được một ám giao dịch hội sắp tổ chức tại chợ đen. Mấy loại hội như vậy hắn rất mong chờ, tại nơi đó chắc chắn có vô số vật phẩm cấm kị, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Sau một thời gian âm thầm điều tra vị trí tổ chức ám giao dịch hội, A Diệt bất ngờ biết rằng thế lực tổ chức hội giao dịch mật này, chính là nhà thầu tổ chức ám đấu giá hội năm xưa, cái hội mà hắn đã dẫn theo Vân Chi tới tham gia.
Không tới một tuần sau, một giao dịch hội dưới lòng đất được mở ra, để có thể tham gia hội giao dịch bí ẩn này cần có tu vi Hiển Hóa cảnh. Nơi đây tuân thủ theo luật rừng, nguyên sĩ hay tà sĩ đều không quan trọng, tất cả tu hành giả tại đây chỉ quan tâm trong túi ngươi có đủ tiền để trả giá cho vật phẩm mà họ đưa ra hay không.
Chương 250: Cốt vuốt
Trong đường thông đạo bí ẩn, thanh niên họ Diệt đang đi theo sau một thị nữ, chả mấy chốc đã được dẫn tới một gian phòng tiếp đón xa hoa. A Diệt không để ý quang cảnh xung quanh, mà chú tâm nhìn tới đại sảnh rộng lớn phía bên ngoài căn lầu này, thần thức mạnh mẽ cảm ứng được rất nhiều khí tức đồng giai.
Thị nữ dung mạo xinh đẹp lấy ra một chiếc mặt nạ trong hộp ngọc rồi cung kính đưa cho hắn, đây là một loại vật phẩm che đậy khí tức đặc thù cấp cao, thần thức của Hiển Hóa cảnh đỉnh phong cũng khó dò xét qua được.
Sau vài lần quan sát không thấy điểm gì bất thường, A Diệt liền mang mặt nạ lên che đậy khuôn mặt mình, lập tức xung quanh thân thể hắn có một lớp hôi sắc năng lượng bao bọc. Thân ảnh mơ hồ chậm rãi tiến ra cửa lớn của tòa lầu các này, đi ra khu vực một dãy ghế xếp thành hình tròn ở giữa đại sảnh, tùy ý ngồi xuống ở một góc ít người.
Hiện giờ nơi đây có chừng ba chục nhân ảnh, đều đang tĩnh tọa trên ghế, khi thấy hắn tiến vào cũng chỉ có vài tên khẽ đảo mắt quan sát mà thôi. A Diệt giống mấy kẻ khác đều nhắm mắt ngồi im bất động, ước chừng thời gian nửa nén nhang sau số người tham gia mới tới đủ lấp đầy những ghế trống, ám giao dịch hội cũng chính thức bắt đầu.
Giữa trung tâm vòng tròn, nơi năm mươi mấy tu hành giả ngồi xung quanh, có một khoảng sân khấu cao hơn chút so với mặt sàn, lúc này một lão già đã xuất hiện trên đó. Ông ta không hề đeo mặt nạ để che giấu thân phận như tất cả mọi người ở đây, râu tóc lão bạc trắng, một gương mặt bình thường, làn da nhăn nheo, xem ra cũng không còn cách đại nạn xa nữa.
Lão già sống lưng thẳng tắp, bộ dáng tiêu sái, bắt đầu lên tiếng: “Chào mừng tất cả các vị tu hành giả tới dự giao dịch hội bí ẩn do Minh Điện ta tổ chức, lão phu tên Tào Nan, người sẽ chủ trì hội giao dịch lần này.”
“Trước khi tới với chủ đề chính, lão phu muốn nhắc nhở các vị đôi điều. Nơi đây là địa bàn của bổn điện, mong các vị tuân thủ theo quy củ nơi đây, nếu phát hiện vị nguyên hữu nào có tâm muốn đoạt bảo hoặc không thành thật khi ra giá, người đó sẽ bị đội chấp pháp của bổn điện trừng trị! Mong tất cả các vị không làm trái luật lệ để giao dịch hội có thể tiến hành thuận lợi.”
Lời vừa dứt, lão già họ Tào liền thả ra uy áp cực mạnh trong hàng ngũ đỉnh phong Hiển Hóa cảnh của bản thân. Hơn mười nhân ảnh thuộc đội chấp pháp ngồi trên các trụ đá bao quanh đại sảnh, lúc này cũng phóng thích khí tức của bản thân, tất cả đều có tu vi hậu kỳ hoặc đỉnh phong!
Những tu hành giả đang an tọa trên ghế, bộ dạng vẫn rất bình thản. Vì đeo mặt nạ nên không biết sắc mặt của họ như thế nào, nhưng chắc chắn họ không hề sợ hãi, vì chỉ cần không làm gì sai thì sẽ chẳng sợ người của tổ chức này gây khó dễ.
A Diệt ngồi tại một góc khá tách biệt với mấy người bên cạnh, lúc này tâm thần hắn đang trò chuyện với với Ma Quân, vì vừa rồi y nói rằng thế lực Minh Điện này không phải loại tầm thường.
“Dì Tịnh từng kể về một thế lực trải dài khắp nhân giới, tại bất kì đại lục nào hay quốc gia nào cũng đều có sự hiện diện của họ, thế lực đó tên Minh Điện, chuyên tổ chức những hội đấu giá hoặc giao dịch ngầm. Đám người tự xưng Minh Điện này có lẽ là một phân nhánh nhỏ của tổ chức cường đại đó, kẻ chống lưng của bọn họ không tầm thường đâu, tốt nhất nên tuân thủ quy củ nơi đây!”
“Thì ta đâu có ý định làm loạn ở nơi ngư long hỗn tạp này đâu. Mà cũng không thể ngờ lai lịch của tổ chức này lại lớn mạnh tới vậy, lúc trước ta còn nghĩ bọn họ thuộc một thế lực nhị lưu ẩn danh nào đấy.” Họ Diệt có chút kinh ngạc đáp, hắn cảm thán về mức độ thâm tàng bất lộ của mấy tổ chức dạng này.
Trên sân khấu, đã có một thị nữ xinh đẹp bưng lên một cái khay bị tấm vải đỏ che lại vật phẩm đặt phía trên. A Diệt ngạc nhiên về bộ y phục mỏng gần như trong suốt trên thân thị nữ kia, tổ chức này thật biết cách hấp dẫn con mắt của kẻ khác.
Lão già chủ trì lên tiếng: “Trước khi đi tới giai đoạn giao dịch giữa các vị nguyên hữu, thì bổn điện cũng có vài vật phẩm hiếm muốn đem ra đấu giá, mời các vị chú ý quan sát xem có món đồ nào có lọt vào pháp nhãn của mình không.”
Tấm vải đỏ được vén lên, lộ ra một cặp răng nanh to dài sắc nhọn, khí tức huyết tinh liền bốc lên nồng nặc, khiến toàn bộ tu hành giả nơi đây chú ý tới. Thanh âm giới thiệu của lão già chủ trì vang lên: “Cặp răng nanh của thất giai ma thú Huyết Anh Hổ, một loại tài liệu để luyện chế bảo cụ công kích cực kỳ tốt, cũng có thể dùng để cường luyện vũ khí giúp nâng cao uy lực!”
Nhiều tu hành giả nơi đây bắt đầu rục rịch, A Diệt cũng đã dán mắt lên cặp răng nanh kia, sức hấp dẫn của món đồ này rất cao, chỉ là hắn sẽ không tốn tiền mua vật không dùng tới. Nhưng hắn không muốn mua không có nghĩa là những người khác cũng giống như vậy, ngay khi giá khởi điểm là 1000 nguyên thạch trung phẩm được nói ra, lập tức có vô số tiếng nâng giá vang lên.
Đôi răng nhọn đó có thể luyện chế thành hai thanh phi đao rất sắc bén, cấp bậc chắc chắn thuộc loại đỉnh cao Huyền giai thượng phẩm. Nếu được rèn đúc trong tay Luyện khí đại sư có tay nghề cực cao, Địa giai cũng có thể chạm tới. Vì vậy số người hô giá muốn tranh đoạt không phải là ít, giá tiền nâng lên ngày một nhiều hơn.
Qua một hồi ra giá tranh đoạt, cặp răng nanh đã được bán đi với giá 1640 nguyên thạch trung phẩm. Người mua là một kẻ có thân ảnh khá gầy, giọng nói cũng ở tuổi trung niên rồi, xem bộ dáng đắc ý kia có vẻ như gã ta rất thỏa mãn với vật vừa đoạt vào tay này.
Vật tiếp theo được đưa ra đấu giá là một khối hắc châu, có tên là Dưỡng Ma Châu, một loại bảo vật đặc thù dùng để chứa đựng và nuôi nhốt âm hồn, luyện hóa thành ma thi. Vật phẩm này chỉ thu hút ánh mắt của những tu hành giả ma tu quỷ đạo mà thôi, nơi đây liền có mười mấy người đỏ mắt muốn tranh đoạt tới tay.
“Quả nhiên nơi này vật gì cũng có thể đem bán, hội đấu giá thông thường tại Phần Quốc này mà dám công khai bán hắc châu kia, không bị quân triều đình đến hỏi thăm mới là lạ.” A Diệt nghĩ thầm, mắt vẫn đang quan sát mấy gã tà sĩ ra giá tranh đoạt viên hắc châu.
Sau khi vật phẩm dành cho tà tu được bán đi với giá 1800 nguyên thạch, thì vật thứ ba đã được đưa lên. Lần này là một lô đan dược có tác dụng tăng tốc độ tu luyện cho nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh hậu kỳ, tức thì chừng hai mươi người bắt đầu tranh nhau nâng giá, ánh mắt tham lam đã đỏ ké lên thật rồi.
A Diệt cũng có chút động tâm, nhưng hắn sẽ không gia nhập cuộc tranh đoạt, vì hiện tại hắn đã có rất nhiều loại đan dược tương tự đang dùng mỗi ngày rồi, những đan dược đó sau này tiến giai hậu kỳ vẫn sẽ có tác dụng như cũ. Hơn nữa thân thể hắn đã bão hòa với số lượng đan dược hiện tại đang dùng, nếu có thêm một loại nữa cũng không tăng thêm tác dụng.
Vật phẩm thứ tư được đem lên đài đấu giá là một món bảo cụ rất thích hợp cho tà sĩ, hoặc là nguyên sĩ tu luyện công pháp hắc tà. Một đôi móng vuốt tên là Ma Cốt Vuốt, bảo cụ đỉnh cao trong cấp thượng phẩm Huyền giai.
Lần này A Diệt đã thực sự động tâm, bên ma tu hắn chưa hề có vũ khí thích hợp để có thể cường hóa ma lực của bản thân. Cang Tráo Luân chỉ sử dụng khi thi triển ma kỹ, những bảo cụ khác chỉ có thể dùng nguyên lực để sử dụng, chúng không thể lưu chuyển ma lực, hiện tại cặp vuốt đó rất hợp ý hắn.
Giá khởi điểm của món bảo cụ này là 1200 nguyên thạch trung phẩm, lập tức đã có chừng chục người nhanh chóng ra giá cao hơn, phần lớn đều là tà sĩ ngoại quốc. Đợi cái giá được nâng lên đến 1800 nguyên thạch, tốc độ ra giá đã chậm dần, A Diệt liền lớn giọng lên tiếng, hắn cố chỉnh giọng nói của mình nghe già tuổi hơn chút: “Hai ngàn nguyên thạch!”
Một khi muốn tranh đoạt thì phải báo giá phủ đầu, chứ nâng lên từng đồng lẻ một sẽ rất dễ bị kẻ khác dây dưa. Thấy vậy ba kẻ còn đang cố ra giá đến cùng, lúc này cũng có vẻ ỉu xìu, chỉ là trong lòng bất cam mà thôi. Nhưng chúng không dám bạo nộ, ai cũng biết cái thế lực tên Minh Điện này không tầm thường, đám lão đầu sống mấy trăm năm này sao có thể hành sự như con nít để rước họa vào thân được cơ chứ.
Bảo cụ Huyền giai thượng phẩm thông thường có giá chừng 1000 đến 1200 nguyên thạch trung phẩm, loại công kích có chứa thần thông mà thuộc hàng hiếm sẽ trị giá tới 1500. Còn loại thuộc đỉnh cao trong cấp Huyền giai có thể lên tới 1800, 2000 là quá cao so với giá thành rồi.
Sau một hồi phân vân, mấy kẻ vẫn còn đỏ mắt với cặp vuốt kia liền đưa ánh mắt đi nơi khác, không muốn ra cái giá cao hơn nữa, dù sao phía sau vẫn còn nhiều vật phẩm giá trị khác. Lão già chủ trì liền cách không đưa khay đựng cặp bảo cụ đó bay đến trước mặt họ Diệt, hắn cũng ném về phía lão một chiếc nạp giới chứa hai ngàn nguyên thạch bên trong, giao dịch hoàn thành.
Đây là một đôi giáp hộ thủ màu đen, phía dưới cùng tại mỗi chiếc có ba móng vuốt bằng xương bạc dài ra, vô cùng sắc nhọn, rất hợp ý A Diệt. Hắn liền lật tay cất Ma Cốt Vuốt vào nạp giới, tránh gây chú ý với mấy kẻ xung quanh, sau đó tiếp tục quan sát những vật phẩm tiếp theo được mang lên đài đấu giá.